Cuối cùng, Lăng Tuệ đã quyết định, tốt nhất là nên tránh anh ta càng nhiều càng tốt.
Biết đâu trốn như vậy, anh ta sẽ ngộ ra được.
Thế là nguyên ngày hôm đó, cô cầm cái thẻ của Phó Mặc Quân đưa để tiêu xài thoải mái, biết đâu bản thân phá tiền của anh ta như thế, cuối cùng anh ta sẽ bỏ cô.
Chiếc thẻ đi đến đâu là quẹt đến đó, rất nhanh, số tiền mà cô đã tiêu lên tới trăm triệu, trên tay là hàng chục bộ đồ hàng hiệu.
Đến chiều, điện thoại khẽ ting một cái, Lăng Tuệ đành bỏ mấy cái túi đồ xuống, sau đó mở ra xem.
Nhìn dòng tin nhắn trong đó, cô chỉ hận không thể đập nát cái điện thoại.
“Bà xã à, tiền của anh, em tiêu cả đời cũng không hết.”
Đúng vậy, Phó Mặc Quân là ai chứ, là người thừa kế duy nhất của Phó thị mà.
Mức độ tăng trưởng và nguồn vốn một ngày làm ra con số chắc chắn là lên tới hàng nghìn tỉ.
Sao cô có thể ngây thơ đến mức đó chứ.
Cho dù hôm nay cô có mua cả mấy căn biệt thự vẫn chưa lên tới số tiền đó.
Nghĩ đến đây, cô liền bắt một chiếc taxi đi đến khu trại trẻ mồ côi mà làm từ thiện, coi như làm cho số tiền hàng nghìn tỉ của anh ta có ích một chút.
Khi đến khu này, tâm tình của Lăng Tuệ đã tốt hơn một chút.
Thuê một chiếc xe tải chở sữa, quần áo, vật liệu cần thiết đến cung cấp cho những đứa trẻ nơi này.
Thấy cô đem đồ ăn đến, mấy đứa trẻ cũng bắt đầu nhào lại làm thân, đứa nào đứa nấy đều rất thân thiện và ngây thơ, rất nhanh đã hòa nhập.
Lăng Tuệ đang mãi chìm trong sự đáng yêu này, thì đằng sau bỗng vọng lên tiếng reo hò của mấy đứa trẻ.
“Chú Chu Nam đến rồi mọi người ơi.”
Thế là mấy đứa đứng trong tay cô cũng bắt đầu buông ra, nhanh chóng nhào qua phía người đàn ông đó.
Lăng Tuệ cũng theo hướng mà quay lại.
Chỉ vài giây sau, hai người đã mặt đối mặt, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
“Lăng Tuệ.”
“Đàn anh.
Thật sự là anh này.”
Lăng Tuệ không khỏi ngạc nhiên khi gặp lại người đàn anh này.
Bởi vì đó là người đứng đầu của khoa hội họa, người mà cô luôn ngưỡng mộ.
Cũng chính là người đã giúp cô đề cử vào câu lạc bộ nổi tiếng mang tên ASLAS(Always shine like a star).
Các tác phẩm tranh của anh, hễ chỉ cần vẽ ra, đều không cần phê duyệt, trực tiếp thông qua mà đem đi thi, hơn nữa lần nào cũng là giải nhất.
Lăng Tuệ bắt đầu thổi hơi vào tay xong liên tục xoa hai mu bàn tay của mình.
Sau đó mới giơ tay phía anh.
Thấy vậy, Chu Nam cũng mỉm cười vui vẻ mà bắt tay.
“Lâu rồi không gặp em.
Sao lần đấy đang tham dự cuộc thi, em lại xin rút vậy?”
Lăng Tuệ khẽ cúi đầu xuống, cố gắng mỉm cười.
“Nhà em có chút chuyện.”
Anh cũng mỉm cười, nụ cười thư sinh khiến bao người như say mê.
Tuyệt đối không phải là gương mặt ngũ quan sắc sảo như Phó Mặc Quân, mà là một gương mặt khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, thân thiện và dễ tiếp xúc.
Hai người nán lại chơi cùng với những đứa trẻ một chốc, đến khi đã hơn bảy giờ thì bắt đầu đi ăn.
Trên đường, luôn là những cuộc trò chuyện tán gẫu.
“Em rời đi cũng đã hai tháng rồi, sau đó anh cũng rời khỏi học viện, trực tiếp đi làm.”
Lăng Tuệ chậc chậc hai cái ra tiếc nuối.
“Thật sự không ngờ đàn anh vậy mà cũng từ bỏ cơ hộ đó, chẳng phải hiệu trưởng rất coi trọng anh à.
Đi như vậy, rất là lãng phí nhân tài”
“Thật ra anh lên đây dự hội triển lãm trưng bày của Edward Hopper.
Chẳng phải đó cũng là họa sĩ yêu thích của em à, em có dự định đi không, anh đang có dư một tấm.”
Anh có dư một tấm, mà tên Phó Mặc Quân cũng chẳng đưa cô lấy một tấm, chi bằng lấy của đàn anh vậy.
“Vậy cho em một tấm đi, em cũng sẽ đi.”
Chu Nam bắt đầu lục trong túi đưa cô.
“Thật ra sắp tới anh cũng mở một buổi triển lãm tranh của anh…”
Chưa nói xong, Lăng Tuệ đã tròn xoe đôi mắt ngưỡng mộ.
“Em có thể dự không.”
Chu Nam liền đưa tay định xoa đầu, Lăng Tuệ theo quán tính liền tránh ra, bàn tay anh dừng lại giữa không trung.
Hai năm rồi, cô vẫn ngây thơ như vậy, chắc tôi phải lựa thời gian nói ra thôi.
Ánh mắt anh vẫn luôn đặt lên người Lăng Tuệ đang thong dong bước đi, trong lòng vô cùng ấm áp.
Đến khi ăn xong đã chín giờ hơn rồi.
Nhưng Lăng Tuệ lại có chút không muốn về, sợ lại gặp cái tên đó.
Thế là hai người đành nán vòng đi dạo đến khuya, cuối cùng mới chào tạm biệt nhau..