Quy Phục Vợ Yêu


Bàn tay cô bắt đầu run run lục chiếc điện thoại trong túi mà gọi thẳng cho Phó Mặc Quân.
“Em nhớ anh à.” Giọng người đàn ông bắt đầu vang lên.
Lăng Tuệ run rẩy mà nói.
“Mẹ của anh mời bác sĩ đến khám thai cho tôi.”
Vốn đang họp, nghe câu này, bộ phận quản lí đang báo cáo thì bắt gặp bàn tay của Phó Mặc Quân ra hiệu dừng lại.

Cả căn phòng lạnh ngắt như tờ, gương mặt của phó giám đốc lúc này, trông rất khó coi.

Họ cứ nghĩ bản thân đã báo cáo sai ở đâu, bắt đầu run lẩy bẩy.
“Hôm nay dừng ở đây được rồi.”
Mà lúc này, Tô Mạch Hoa thấy cô mãi không ra, mới nói vọng ra.
“Lăng Tuệ, con mau ra đây.”

Lăng Tuệ vừa cắn môi vừa đi từ từ bước xuống bên cạnh, xong ánh mắt lại nhìn chăm chăm vị bác sĩ trước mặt.
“Thật ra, con khỏe lắm, mẹ không cần phải phí tâm như vậy đâu.”
Tô Mạch Hoa nắn nắn tay cô, an ủi.
“Mẹ biết con đang rất khó chịu, đừng chối.”
Bác sĩ Bình lúc này cũng tiến lại gần nhìn Lăng Tuệ, sau đó mới nắm lấy bàn tay của cô.
“Cô Tuệ cứ bình tĩnh, như vậy tôi mới xem được mạch của cô.”
Nhưng Lăng Tuệ làm sao mà bình tĩnh được, nếu Tô Mạch Hoa biết cô đang lừa dối bà ta, có thể cô sẽ sống không bằng chết mất.
Bác sĩ Bình bắt đầu bấm mạch, người Lăng Tuệ cứ run bần bật.
Không gian lúc này vô cùng yên ắng, mọi người đều im lặng lắng nghe, tưởng chừng như thời gian đang ngừng trôi vậy.
Ngay khi ngón tay bác sĩ vừa rời khỏi, phía ngoài cũng bắt đầu có tiếng xe.
Bác sĩ Bình lúc này mới ngước lên nhìn cô tươi cười, sau đó mới quay qua nhìn Tô Mạch Hoa.
“Phu nhân Tô thật có phước, cô con dâu này, là song thai, đã được cách đây hơn một tháng.”
Phó Mặc Quân mang gương mặt lo lắng mà bước vào, nhưng khi nghe ra kết quả, anh cũng không khỏi bất ngờ.
Tô Mạch Hoa nhìn cô chằm chằm, tờ giấy lúc trước rõ thai đơn mà.

Sau đó ánh mắt bà dời lên người Phó Mặc Quân, đứa con trai này, gấp gáp trở về như vậy, chắc chắn có lí do.
Bà bắt đầu đứng dậy, đẩy ánh mắt về phía Phó Mặc Quân, hai người cùng nhau rời đi, trước khi đi ngang qua cô, anh không quên nói.
“Em yên tâm.”
Khi hai người vừa rời đi, Lăng Tuệ mới run run hỏi tiếp
“Thưa bác sĩ, trong tháng này tôi có tới ngày mà, sao lại có thai được.”
Bác sĩ mỉm cười.
“Có phải tháng này, cô ra rất ít không, có thể đó không phải máu kinh đâu.”

Lăng Tuệ ngồi thờ thẫn, quả thật, tháng này, thời gian cô bị chỉ kéo dài trong vòng một ngày.

Cô lại bắt đầu gặm chặt cánh môi của mình.

Đã khó rời, nay còn khó hơn.
Phía sau khu vườn.
Tô Mạch Hoa nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, ánh mắt giờ đây tương đối phức tạp, bà có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ hỏi vỏn vẹn mấy câu.
“Con với con bé có chuyện gì giấu mẹ đúng không?”
Phó Mặc Quân bỏ hai tay vào túi quần, phong thái ung dung mỉm cười nhìn bà.
“Con đúng là có chuyện giấu mẹ.”
“Đứa bé đó, lúc trước tờ giấy là một, sao giờ lại thành song rồi.”
“Thật ra, tờ giấy lúc trước là giả.”
Trái với trạng thái vui vẻ của Phó Mặc Quân, Tô Mạch Hoa thì càng lúc càng tức giận.
“Hồ đồ, sao lại làm giả, rốt cuộc chuyện này là sao? Hai đứa bé đó, có thật là con của con.”
“Hai đứa bé đó thật sự là con của con.”
“Con nói rõ ràng xem nào.” Tô Mạch Hoa vốn cũng tức giận, nhưng nghe hai đứa bé là con của Phó Mặc Quân, thì cảm xúc sốt ruột lại chiếm nhiều hơn.

“Mẹ cũng không cần thiết biết nhiều quá, chỉ cần biết, hai đứa bé đó là cháu của mẹ.”
Nói đoạn anh dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cuối cùng, vì sự việc đột ngột này mà Phó Mặc Quân cùng Lăng Tuệ phải ở lại đây ăn tối.

Đồ ăn bắt đầu bày biện ra nhiều hơn, cả một bàn với đầy đủ các món sang trọng.
Lăng Tuệ cúi gằm mặt, cô vẫn chưa khỏi hoang mang khi biết được mình mang thai, hơn nữa còn là song thai.
Bàn tay tùy tiện gắp một miếng thịt, nhưng vừa đưa vào miệng thì cảm giác khó chịu lại trồi lên.

Cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh.

Thấy vậy Phó Mặc Quân mới lo lắng đi theo sau, nhưng vừa định vào nhà vệ sinh Lăng Tuệ đã trừng mắt đuổi ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận