Quy Phục Vợ Yêu


Rất nhanh cũng tới ngày tham dự buổi triển lãm của Edward Hopper.

Lăng Tuệ kiếm cho bản thân một bộ đồ vừa vặn, tao nhã.

Bàn tay bắt đầu bấm số gọi cho Chu Nam, nhưng chưa kịp bấm nút thì màn hình đã hiển thị lên tên của Phó Mặc Quân.
“Em chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Tuệ đứng ngây ra vài giây, Phó Mặc Quân mới nói tiếp
“Anh đang đứng trước cửa biệt thự, mau xuống, anh dẫn em đi tham dự.”
“Anh không đi làm à?”
“Không vội, dẫn em đi tham dự.”
Miệng thì nói không vội, nhưng bên cạnh thì trợ lí của anh liên tục phải tiếp các cuộc điện thoại.

Nét mặt tương đối căng thẳng
“Mọi người, hôm nay cuộc họp dời lên tám giờ.”
“Văn tổng, hợp đồng hôm nay, phiền ngài hôm khác nói chuyện.

Hôm nay, phó giám đốc của chúng tôi có chuyện gấp cần giải quyết.”

“Phỏng vấn phó giám đốc sao, hủy.”

Lăng Tuệ bắt đầu nhíu mày, trước đó đã hẹn với Chu Nam rồi.

Thế là cô phải gọi lại bảo anh không cần đợi.
Chỉ sau nữa tiếng, chiếc xe dừng tại khu triễn làm JP, nơi đây gồm bốn sảnh triển lãm với diện tích tổng cộng 40.000 mét vuông, bày biện vô cùng tao nhã và tri thức.
Hai người cùng nhau đi vào, Lăng Tuệ vì tò mò nên đã đi trước, nhưng chưa kịp đã bị Phó Mặc Quân nắm lại.
“Em bình tĩnh.”
Thế là cô phải đi đằng sau lưng anh.

Hai người sau đó phải vòng một đường mới tới được sảnh trưng bày.

Cô nhanh chóng tách tay của Phó Mặc Quân, tiến lại gần một bức tranh, phía bên cạnh còn có hàng chữ kí của Edward Hopper.
Bức tranh này, là hình một cô gái mặc chiếc váy đỏ, đang thẫn thờ ngồi trên chiếc giường, hướng cái nhìn xa xăm ra thế giới bên ngoài khung cửa sổ.
Phó Mặc Quân giả vờ ho, bàn tay anh nhẹ đưa lên cằm, suy ngẫm.
“Bức tranh này, thể hiện việc cô gái đang tự mình cô lập, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra khung cảnh qua khung cửa sổ cô đơn và bên ngoài không một bóng người.

Cô ấy đang lạc lõng trong chính căn nhà của mình, tự khóa mình lại, không giao hòa.”
Lăng Tuệ khẽ quay đầu, cô nở nụ cười.
“Phó Mặc Quân, anh đang học thuộc văn mẫu à.”
Nghe câu này, anh đứng ngây ra vài giây.

Quả thật trước đó anh đã lên mạng tìm hiểu về các bức tranh và học thuộc, sao cô lại biết chứ.
“Bức tranh này, giống như anh nói, thông điệp, đều là thể hiện cuộc sống hiện đại rất cô đơn.”
Phó Mặc Quân liền cúi xuống thỏ thẻ vào tai cô, sau đó hôn nhẹ vào một bên má trắng nõn.
“Em không cô đơn, em còn có anh.”
Mặt Lăng Tuệ lại đỏ lên lần nữa, đẩy anh ra.
“Nơi đây rất đông người đấy.”
Trái với thái độ sợ sệt, Phó Mặc Quân lại rất ung dung nhàn nhã.
Vài phút sau, điện thoại cô bắt đầu reo lên.


Là đàn anh.

Lăng Tuệ tìm chỗ vắng mà bắt máy.
“Anh đã tới rồi.

Anh đang ở đâu vậy.”
“Anh chưa vào, em cứ đứng trước sảnh là thấy anh.”
Lăng Tuệ nhanh chóng bước ra khu vực gần sảnh chính, thấy vậy Phó Mặc Quân cũng đi theo sau.

Nhưng khi thấy cô vẫy tay với một người đàn ông, mày anh đã cau lại.
“Đó là ai.”
“Đàn anh của tôi.”
Chu Nam trong bộ đồ mang dáng vẻ thư sinh mà bước vào, ngay khi thấy cô, anh cũng nhanh lại gần.

Ánh mắt anh sau đó lại dời lên người Phó Mặc Quân.
“Đây là…”
Lăng Tuệ vừa định lên tiếng Phó Mặc Quân đã chặn miệng, thái độ không mấy thân thiện.
“Chồng.”
Chu Nam ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn Phó Mặc Quân dần nghiêm chỉnh lại.
“Anh với em ấy kết hôn từ bao giờ?”
Lăng Tuệ vừa định lên tiếng thì lại bị Phó Mặc Quân đẩy ra sau lưng.
“Trong tháng này.”

“Tuệ, em đã kết hôn rồi?”
Anh ngước nhìn Lăng Tuệ với ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng cô biết làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn.

Cuối cùng mới nói qua loa.
“Chuyện này nói ra dài lắm, thôi anh với em cứ đi xem tranh nhé.”
Phó Mặc Quân cau mày, một câu anh, hai câu em, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện thân thiện như vậy với anh.
“Lăng Tuệ.”
Nghe Phó Mặc Quân kêu, Lăng Tuệ đành quay lại, nhưng chưa kịp chuẩn bị, anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn này chính là đánh dấu việc cô đã có chủ.
“Phó Mặc Quân, anh đừng có trẻ con như vậy.”
“Anh là vậy đấy, con đường sau này, em sẽ tự lĩnh ngộ được thôi.”
Cô nhìn Phó Mặc Quân đầy giận dữ, sau đó đẩy Chu Nam đi trước, chẳng đoái hoài, nhưng Phó Mặc Quân nào có để yên như vậy.
“Thiên tài như ngài ấy, cách phối màu cũng độc đáo.”
“Em ngưỡng mộ Edward Hopper cũng vì những bức như này, thật sự rất phản ánh rõ ràng hiện thực cuộc sống.”
Phó Mặc Quân khoanh tay đứng dựa vào tường, chưa bao giờ cảm thấy anh lại bị cho ra rìa như thế, anh không thể nào hiểu được nội dung, cũng chẳng thể chen vào.

Bởi vì anh chẳng có tí căn bản nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận