Ngày 23/10.
Hôm nay là sinh nhật của Lăng Tuệ.
Cô tự ghé mua một cái bánh kem nhỏ sau đó bước về , mọi năm vào thời điểm này, cha cô luôn bên cạnh để đón sinh nhật cùng với cô.
Không phải là bánh kem thì sẽ là một bữa ăn thịnh soạn, hoặc những món đồ do chính tay ông chế tác.
Ngay lúc này, điện thoại cũng “ting” lên một cái, đến từ một số lạ.
Tin nhắn này ngay sau đó đã phải khiến cô cau mày.
“Chị gái, chúng ta cùng đón sinh nhật nha.”
Một cái nhãn dán hình bánh kem cùng một icon mặt cười.
Sau lần gặp ở bệnh viện, cô đã không còn quan tâm đến bọn họ.
Cô thẫn thờ nhìn số lạ, chẳng biết từ bao giờ, đằng sau lưng đã có một kẻ lạ mặt tiến lại gần, hắn ta nhanh chóng chụp một tấm khăn vào mặt cô, Lăng Tuệ cứ như vậy mà giãy giụa cho đến khi chính bản thân cô dần mất sức.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, xung quanh đã là một mảng tối đen, cả người cô bị xích lại bởi những sợi dây trói chặt quanh người.
Cô bắt đầu hét lên, nghe động, đám nam nhân canh bên ngoài cũng bước vào.
“Mỹ nhân, im lặng một chút nào.”
Nhìn thấy một đám nam nhân trong căn phòng, Lăng Tuệ liền trở nên sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô đã cố gắng lấy lại bình tĩnh, nếu cô sợ hãi, bọn chúng lại được nước lấn tới.
“Chắc các người cũng biết đến Phó thiếu đúng chứ?”
Nghe vậy hai tên bên cạnh liền ngước lên nhìn cô, liền gật đầu.
“Em đừng đe dọa như vậy chứ.”
Cô hiên ngang nói, thái độ vô cùng cứng rắn.
“Người đó là chồng tôi, nếu như anh ấy biết được các người đang giam giữ tôi như vậy.
Chắc chắn mạng của các người sẽ không giữ được.”
Nhận thấy nét mặt của vài tên canh giữ dần thay đổi, cô hài lòng nói tiếp.
“Nếu đã canh giữ tôi, các người tốt nhất nên canh giữ cho tốt, để tôi sống sót trở ra, có khi chết các người cũng chẳng mơ được.”
Giọng nói của cô là đe dọa, mấy tên kia nghe vậy nét mặt dần trở nên lo lắng, nhưng trong đó lại có một tên rất bình tĩnh, hắn lại nhìn cô cười châm biếm, châm điếu thuốc lên, làn khói dưới ánh đèn trông càng mờ ảo hơn.
“Lăng tiểu thư, cô Trương cũng có gương mặt giống cô vậy.”
Nghe câu này, Lăng Tuệ liền nhíu mày.
Đúng vậy, cô với Trương Khả Di có gương mặt vô cùng giống nhau.
Thấy được chút thay đổi trên gương mặt nhỏ, hắn mới nói tiếp.
“Cô nghĩ xem ngài Phó sẽ có thể phân biệt được hai người không đây?”
Hai tay Lăng Tuệ bất giác nắm chặt lại, câu nói ấy như cái đinh trong đầu cô, cô nghĩ xem ngài Phó sẽ có thể phân biệt được không?
Anh ấy từng nói, nếu là Trương Khả Di thì cơ thể sẽ bài trừ.
Nhưng giờ phút này, đầu óc cô dần trở nên hoảng loạn hơn.
Có phân biệt được không?
Nếu được, cô sẽ có thể thoát.
Nếu không, cô sẽ mãi chỉ là cái bóng mà thôi.
Nỗi sợ dần lấn át tâm trí, nước mắt trên gương mặt vô thức rơi từng giọt.
Thấy vậy, tên cầm đầu mới lại gần nâng gương mặt tinh xảo ấy lên.
“Sợ ư?”
Cô cắn môi trừng mắt nhìn tên nam nhân trước mặt, cô thật sự rất sợ, cha cô đã mất, rất khó khăn để cô mở lòng với một người như anh, nếu bây giờ Trương Khả Di lấy đi mất, mạng của một người như cô, thật sự sẽ không cần trên thế giới này nữa.
Nhưng trong khắc đó, cô chợt nhận ra, con của cô nữa.
Cô có thể chết, nhưng con của cô thì không.
Đúng vậy, còn con của cô nữa.
Ở bên ngoài, Bạch Mai cũng đang ngấp nghé cái đầu nhìn vào, toàn bộ những chuyện này, tất thảy đều nằm trong dự tính của Trương Khả Di.
Nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, Trương Khả Di vừa khỏi bệnh, lại phải chật vật chạy thoát khỏi đám phóng viên.
“Các người rời đi được rồi.”
Thấy Bạch Mai trên tay với cọc tiền lớn, bọn chúng tiến lại gần cầm lấy, bàn tay đếm từng tờ tiền trên đó.
“Bà đưa thì tôi đi thôi.”.