Trương Khả Di gửi xong tin nhắn liền quay qua nhìn người đàn ông trước mặt chăm chú, cô tiến lên thổi những ngọn nến đang cháy trên chiếc bánh kem, ngữ điệu hơi run vì vui mừng, trong đó cũng có thêm vài phần đắc ý.
“Cảm ơn anh.”
Phó Mặc Quân mỉm cười, anh nhìn cô, nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của anh, Trương Khả Di đã né sang một bên, cô ta có chút lo sợ sẽ bị phát hiện.
Cô nhìn chai rượu vang, dưới ánh nến mờ ảo, mọi thứ càng lúc càng lung linh hơn.
Trương Khả Di rót ra chiếc ly pha lê óng ánh, nhân lúc không chú ý liền bỏ thuốc vào, xoay đầu nhìn anh, cô ta nở nụ cười thật tươi, từ từ đưa đến.
“Uống cùng em nhé.”
Phó Mặc Quân không nghi ngờ liền nhấc lên, nhưng khi đến giữa chừng, anh lại nhớ ra điều gì đó liền khựng, nắm lấy bàn tay của cô.
“Em đang mang thai, đừng uống nhiều quá.”
Mang thai, chị ta vậy mà lại mang thai con của anh ấy.
Đôi tay nắm lấy ly rượu càng siết chặt, chị ta rốt cuộc còn có điều gì mà cô không biết nữa.
Trương Khả Di gượng nở nụ cười gật đầu, đôi tay cầm thành ly rượu thúc anh uống.
“Anh mau uống đi.”
Chỉ sau vài giây, ly rượu đã cạn sạch.
Phó Mặc Quân uống xong liền ngồi xuống, anh hài lòng nhìn cô đang chăm chú vào chiếc bánh kem, đôi tay đưa lên tháo chiếc cà vạt xuống, chiếc áo bên ngoài cũng cởi ra, cơ thể cường tráng như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi trắng.
Trương Khả Di càng nhìn càng cảm thấy tim đập dồn dập, cô đang đợi đến lúc thuốc phát tán, bàn tay nắm lấy con dao bằng gỗ, cắt chiếc bánh kem làm đôi.
Nhưng chỉ khi đến giữa chừng, nó đã khựng lại, cô ta hơi cau mày, đẩy lớp bánh kem ra, lại thấy bên trong đang có một hộp bằng sắt.
Cô đẩy hết lớp kem dính trên vật, lấy ra chiếc hộp bằng sắt bên ngoài phủ một lớp sơn bóng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, vừa mở ra, đập vào mắt cô đã là một chiếc nhẫn sáng long lanh.
Trương Khả Di ngập ngừng giơ nó về phía anh, giọng run run.
“Chiếc nhẫn này…”
Phó Mặc Quân lúc này mới đứng dậy, anh tiến lại gần, nắm lấy chiếc nhẫn ấy, đeo vào ngón áp út của cô.
“Lăng Tuệ, chúng ta làm đám cưới nhé.
Lúc trước vì giao dịch, anh đã kéo em đến làm thủ tục đăng kí kết hôn nên vẫn chưa có một cái đám cưới hoàn chỉnh.
Bây giờ, anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất của anh.”
Trong ánh mắt của anh chứa đầy sự chân thành.
“Làm đám cưới.” Trương Khả Di run run lặp lại câu nói đó, nếu hôm nay ở đây là Lăng Tuệ, tất cả những thứ này đều là của cô ta.
Phó Mặc Quân nở nụ cười, nhấc bổng cô lên.
“Đúng vậy.”
Bị anh nhấc bổng, Trương Khả Di ngạc nhiên đưa tay ôm lấy cổ, anh tiến tới đặt cô lên giường.
Lúc này, cô thấy rõ gương mặt của anh đang dần đỏ bừng, mang theo trong đó hơi thở dồn dập, thuốc, đang dần phát tán.
Cô ta cố kiềm nén ham muốn lại, đẩy anh sang một bên, gọi thẳng đến cho Lăng Tuệ, đoạn lại đặt hướng camera quay lại cảnh trọn vẹn hai người.
Lăng Tuệ vừa nhận được cuộc gọi, cô đã bấm nghe máy ngay lập tức, phía bên kia hiện lên hình ảnh hai con người quen thuộc.
Cô thấy Trương Khả Di đang nở nụ cười nhìn về cô, xong xuôi cô ta lại nằm xuống giường.
Phó Mặc Quân càng lúc càng cảm thấy cả người nóng, đôi mắt chớp nháy liên tục.
Anh vội vàng cởϊ áσ ra, để lộ ra cơ thể trần săn chắc, anh nhào đến phía Trương Khả Di, đôi tay lần mò dọc sống lưng tìm khóa kéo.
Hai người có gương mặt vô cùng giống nhau, giống đến nỗi khó có thể phân biệt.
Anh nhận nhầm hai người cũng có lí do của anh.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi, cô nhìn về phía làn mưa xối xả, một suy nghĩ chợt lóe lên, cô lao thẳng ra giữa đường, nhưng căn bản vừa lao ra thì một đôi tay rắn chắc đã nắm lấy, người đàn ông phía trước kéo cô vào lòng.
Lăng Tuệ ngẩng nhìn gương mặt có chút quen thuộc ấy, là đàn anh, sự phòng thủ cuối cùng của bản thân liền buông lỏng, cô dần ngất đi trong cơn mê man..