Chu Nam nhìn cô gái đang mê man trên giường bệnh, đôi môi nhỏ của cô liên tục mấp máy, anh cúi lặng xuống để lắng nghe, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
Đừng, đừng mà.
Bàn tay từ từ vuốt nhẹ đôi mi tâm đang nhíu chặt, lòng anh cũng thắt lại.
Vốn sáng sớm ngày mai anh phải sang Mỹ.
Vì vậy mới đi qua đoạn đường này để nhìn ngắm lại cô một chút.
Gặp cũng được, không gặp cũng được, chỉ là muốn lặng nhìn cô gái đáng yêu ngày nào cũng chạy theo anh để xin những cách vẽ tranh.
Những câu nói lúc trước vẫn còn đọng lại.
“Đàn anh, bức tranh này của anh quá là xuất sắc rồi đấy.”
“Đàn anh, em đã học theo cách của anh rồi, tại sao đường nét ở đây lại cứng ngắc như thế, không hài hòa được như anh.”
Khi ấy cô lúc nào cũng đeo trên người những hộp vẽ, sơn màu cồng kềnh cùng những bức tranh mà nó lại dài hơn cả thân người.
Bàn tay lướt nhẹ đôi mi mắt đang ướt đẫm.
Bất giác Lăng Tuệ giật mình bừng tỉnh.
Cô ngơ ngác nhìn căn phòng xung quanh, vậy mà cô lại ở phòng bệnh.
Cô quay sang nhìn Chu Nam một lúc, nước mắt không kiềm được mà lại trên gương mặt trắng nõn, cô gục đầu vào trong chăn khóc rấm rức.
Chu Nam vừa định đưa tay lên vỗ về thì thấy cô rụt mình, bàn tay anh cũng dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng chỉ thở dài mà nói vài câu.
“Lăng Tuệ, em rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”
Lăng Tuệ không nói không rằng, chỉ ấm ức khóc, đôi tay từ từ lướt xuống phía bụng dưới, cô lại quay sang nhìn Chu Nam một lúc, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Con, con của em có sao không?”
Chu Nam hơi cau mày, bác sĩ không hề nói gì về việc này, chính anh căn bản cũng không biết.
Cuối cùng đành trả lời qua loa.
“Không sao cả.”
Lăng Tuệ ngữ khí hơi run, cô trở mình nằm thẳng xuống giường, trong đầu tự giác tua lại thước phim ban nãy khi hai con người đó gần kề lại với nhau.
Nước mắt từng giọt thấm đẫm vào trong chăn.
Thật sự là kết thúc rồi!
Chu Nam nhìn một màn lại thấy chua xót, anh lại vỏn vẹn nói vài câu.
“Ngày mai anh đi Mỹ rồi, em nhớ…”
Lời chưa dứt Lăng Tuệ đã xoay qua nhìn anh, đôi mắt đỏ quạnh đến đáng thương.
Cô giờ phút này lại hiện lên cái suy nghĩ muốn rời khỏi nơi đây, rời đi để tìm một nơi nào đó tốt hơn, không gặp lại họ nữa.
“Em, em đi cùng được không?”
Chu Nam hơi nghi hoặc một chút, chuyện này, chắc chắn là có liên quan đến cái người tên Phó Mặc Quân, rốt cuộc hắn đã làm gì Lăng Tuệ rồi chứ.
“Được.
Ngày mai lúc năm giờ sáng, em có muốn chuẩn bị gì không?”
Lăng Tuệ nở nụ cười chua xót, đồ của cô đều ở trong phòng của Phó Mặc Quân, bây giờ trở về là để nhìn lấy cái cảnh bọn họ mây mưa ư?
“Em, không còn gì cả.”
Dứt câu cô liền trở mình, tấm chăn cũng trùm kín lên đầu không muốn nói chuyện.
Chu Nam nói thầm trong miệng, bàn tay nhẹ đặt lên tấm chăn.
“Không sao đâu.”
Chu Nam nhỏ nhẹ đóng cánh cửa căn phòng lại, từ từ bước ra ngoài gọi một cuộc điện thoại khác để đặt thêm một cái vé máy bay.
Lăng Tuệ nằm trong chăn, từng đợt nước nóng hổi ở khóe mắt cứ tuôn ra như suối, mối quan hệ chỉ vừa mới bắt đầu, sao đến bây giờ lại tan nát hết như vậy.
Ba giờ sáng, Chu Nam bước vào phòng, chỉ thấy cô lặng lẽ ngồi một mình ngước nhìn ra khung cảnh trời đang đẫm mưa.
Anh nghẹn họng nói.
“Chúng ta đi đến sân bay thôi.”
Lăng Tuệ quay qua nhìn anh, gương mặt mệt mỏi, tiều tụy trông thấy rõ, cô nở nụ cười.
“Vâng.”
Hai người bước ra ngoài, lại đúng lúc bắt gặp một chiếc xe cứu thương đi tới.
Lăng Tuệ rũ mắt nhìn theo người đàn ông đầy máu me đang được đẩy trên chiếc giường, khắp người đẩy những vết thương.
Có phải mơ hồ hay không, cô thấy người đàn ông đó rất quen.
Vị bác sĩ liên tục hối thúc các nhân viên nhanh lên.
Giọng nói của họ kéo dài vang vọng trong không gian tịch mịch ban đêm.
“Mau lên, bệnh nhân hiện tại đang mất máu rất nghiêm trọng.”
Mấy vị y tá đi theo sau tặc lưỡi.
“Đêm mưa thế này lại còn chạy xe với tốc độ như vậy, đúng là không biết trân trọng mạng sống mà.”
Tiếng nói dần dần mất về sau, Lăng Tuệ đau lòng đi theo Chu Nam.
Sau nữa tiếng, chiếc xe chở hai người dừng lại trước cửa sân bay, nơi đây giờ phút này rất đông người qua lại.
Từ đầu đến cuối, cô không hề nói nhiều, chỉ là mỉm cười hoặc qua loa vài câu một tiếng.
Chỉ là mọi việc xảy ra quá nhanh, cô không nắm bắt kịp.
Như vậy, rồi để nó trôi dần theo quá khứ được không?
Chiếc máy bay dần cất cánh, Lăng Tuệ cố ngắm nhìn lại khung cảnh quê hương lần cuối, nước mắt cô giờ phút này đã cạn, không thể khóc thêm nổi nữa.
Chu Nam không trả lời câu hỏi này.
Dần dần, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Lăng Tuệ cũng đã sớm chợp mắt ngủ, anh hơi cúi người, cảm nhận rõ hơi thể đều đều của cô..