Tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa ngay khi nghe cuộc điện thoại từ bệnh viện đã không ngủ được mà chạy thẳng đến nơi.
Cách một phòng bệnh, tim họ luôn đập thình thịch, cảm giác bất an hiện rõ trong người.
Rốt cuộc là chuyện gì, đang yên đang lành sao lại xảy ra tai nạn thế kia.
Đứa con trai này của họ trước đến nay chưa bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Thời gian dần trôi qua.
Tô Mạch Hoa không ngồi yên được mà đi loanh quanh, cuối cùng bà mới nhận ra sự khác thường.
Lăng Tuệ đâu? Tại sao bây giờ con bé không có ở đây chứ.
“Lăng Tuệ đâu? Hai vợ chồng nó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nên thằng này mới như vậy.”
Phó Trung Kì thở dài, đưa tay đỡ Tô Mạch Hoa ngồi xuống, nhưng chưa được bao lâu bà lại đứng dậy.
“Bà bình tĩnh một chút.”
Tô Mạch Hoa cáu gắt.
“Làm sao mà tôi bình tĩnh được, con trai của tôi bây giờ nó đang ở trong phòng bệnh kia kìa, ông nói xem làm sao tôi có thể bình tĩnh cơ chứ?”
“Bây giờ bà như thế thì giải quyết được cái gì đâu.
Bà mau ngồi xuống đi.”
Tô Mạch Hoa không nghe, xoay người đi, đúng lúc bác sĩ trong phòng bệnh cũng bước ra.
Bà tiến lại gần hỏi.
“Con trai tôi có sao không?”
Bác sĩ hơi cau mày.
Thấy vậy Tô Mạch Hoa càng cáu gắt mà quát lên.
“Nó có sao không?”
Phó Trung Kì thấy biểu hiện như vậy thì giữ chặt bà lại, ôm chặt bà vào lòng, ông từ tốn nói.
“Nó như nào thì ngài cứ nói.”
“Thật ra thì sau vụ tai nạn cũng không ảnh hưởng đến quá nhiều.
Chỉ có điều mất một thời gian thì mới bình phục lại được, hiện tại mất máu khá nhiều, hơn nữa còn cho thấy rõ anh ấy lái xe trong một trạng thái không ổn định.”
“Như vậy là ổn.”
Bác sĩ gật đầu, thời khắc đó, mọi gánh nặng trong lòng họ mới được thả lỏng.
Một ngày dần trôi qua, Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa lặng người nhìn Phó Mặc Quân được băng bó kĩ lưỡng khắp người.
Hai người ngồi lặng im đợi chờ, sau vài tiếng đồng hồ, Phó Mặc Quân mới hơi đẩy ánh mắt, vừa mới tỉnh lại, anh đã ngồi phắt dậy.
“Lăng Tuệ.”
Anh vừa định bước xuống thì cả người lại đau nhói.
Tô Mạch Hoa nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Bị bệnh mà còn lo cho con bé nữa, con bé nó còn chẳng tới thăm con nữa đấy.”
Anh không nói không rằng vớ lấy cái điện thoại, gọi thẳng cho trợ lí sai người tìm kiếm tung tích của cô.
Không tìm thấy cô, anh không thể buông lỏng bản thân được.
Phó Mặc Quân vừa bước xuống giường lại chỉ cảm thấy cả người ê ẩm, anh không tài nào đi được, khắp người đều đầy vết thương.
Cuối cùng chỉ đành bất lực nằm xuống giường.
Sau nửa tiếng, cuộc gọi mới có hồi đáp, nguyên văn của trợ lý khiến anh không ngừng cau mày.
Lăng Tuệ không hề có ở khu vực đó, sau khi trích xuất camera chỉ thấy cô chạy đi.
Trợ lý nói tới đây có chút ngập ngừng.
Chiếc xe taxi chở cô dừng lại ở khu vực gần căn biệt thự, nhưng sau đó thì thiếu phu nhân lại đi theo một người khác, hai người ở bệnh viện.
Sau đó, sau đó thiếu phu nhân cùng người đàn ông khác đến sân bay.
Đến sân bay, Lăng Tuệ là đang chủ động rời khỏi anh? Tại sao cô ấy lại làm như vậy.
Bàn tay nắm điện thoại của anh dần siết chặt lại.
“Tìm hiểu xem cô ấy đi đâu.”
Lăng Tuệ, tại sao cô lại rời bỏ anh chứ?
Nhưng dù sao đi nữa, anh nhất định không để điều đó xảy ra.
Anh lại chợt nhớ đến Trương Khả Di, đêm qua là do anh quá mất phòng thủ rồi.
…
Trương Khả Di đang nằm chật vật, cả người không tấc vải trên người, hai tay bị chói trặt lại bởi sợi dây lưng cột chặt phía ga giường.
Dì Phương vừa lên lầu đã bị một màn này dọa cho kinh hãi.
Nhưng đêm qua bà rõ đã nghe hai người cãi nhau, trong trận cãi đó còn mắng nhiếc Lăng Tuệ.
Người phụ nữ này, chắc chắn không phải thiếu phu nhân.
Từ hôm qua, cách hành xử cũng đã rất lạ rồi.
Bà còn chưa kịp hoàng hồn thì đằng sau đã có một đám người khác lao tới.
Họ hùng hổ đẩy bà ra.
Thái độ cùng phong cách vô cùng thô lỗ.
Một tên ánh mắt nhanh chóng thay đổi nhìn về phía Trương Khả Di.
“Đại ca, em này ngon đấy.”
Tên đứng đầu không nói không rằng, hiếm khi được Phó thiếu giao cho việc làm như vậy, lần này phải làm tốt rồi.
Bọn họ không hề mặc đồ vào cho cô ta, trực tiếp cởi dây trói.
Trương Khả Di mơ màng nhìn, sau đó hoảng hồn lùi lại, nhận ra bản thân không có một miếng vải liền nhanh chóng vớ lấy chiếc váy bên cạnh che lại, giọng cô ta lắp bắp run rẩy, sợ hãi tột độ.
“Các người, các người muốn làm gì, tôi là người của Phó thiếu.”
Một tên liếm môi, vẻ khinh bỉ hiện rõ.
“Phó thiếu là người đã sai anh đến đây, thôi cô em đừng nghĩ nhiều quá, vui chơi với bọn anh là được.”
Hắn ta vồ tới, sức của Trương Khả Di chẳng có bao nhiêu, loạng choạng quờ quạng đẩy ra nhưng tất cả chỉ là vô ích..