Quy Phục

Trần Hiêu dắt Chung Diệc Tâm rời khỏi ban công. Sắp đến mười giờ tối, son trên môi cô gần như đã chuyển hết sang khóe miệng Trần Hiêu, ngay cả cổ anh và áo sơmi của anh cũng không may mắn thoát được.

Nhà vệ sinh ở tầng hai và tầng một đều bị chiếm hết, Chung Diệc Tâm gõ thử hai cái, tiếng kêu bên trong lại càng to hơn, như thể đang cố tình thị uy.

Mặt đỏ bừng, cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt trêu tức của Trần Hiêu, rốt cuộc cô chẳng nói được gì nữa, đành phải ngoan ngoãn để anh nắm tay dẫn ra khỏi căn biệt thự này.

“Anh thả em đến nơi xa xôi thế này, em lại báo đáp anh như vậy à?”, Trần Hiêu hít một hơi khí lạnh, ngạo nghễ nhìn cô, ánh mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Phút cuồng nhiệt trên ban công qua đi, rốt cuộc anh cũng nhớ phải hỏi tội cô.

Chung Diệc Tâm lay cánh tay anh, “Em có làm gì đâu, ngày nào cũng ngoan ngoãn đến nhà thầy tập đàn.”

Nếu không tin, cô có thể cho anh xem thẻ cô quẹt hằng ngày.

Nhưng cô không muốn cứ thế này mà nói cho Trần Hiêu biết, bằng không thì quá mất mặt, cô lớn như vậy rồi mà còn bị thầy quản lý như trẻ con.

Trần Hiêu hừ lạnh một tiếng, ôm vai cô đi về xe, không nặng không nhẹ nói một câu: “Trước tiên lau sạch hai mắt đen sì của em đi đã rồi hẵng nói tiếp về cái sự ngoan của em.”

“Khó coi lắm à?”, Chung Diệc Tâm dừng lại, đứng trước xe anh, nhìn qua gương chiếu hậu.

Chỉ một cái liếc mắt, cô càng phải khen ngợi tài hóa trang của Cynthia.

Đánh đậm như vậy, cho dù ban nãy cô và Trần Hiêu quấn quýt một lúc lâu mà vẫn chẳng hề bị nhòe. Cô hơi không tin, lại hỏi lại lần nữa, “Khó coi thật à?”

Trần Hiêu kéo cửa xe ra, rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Quanh hốc mắt cô chằng chịt hình dây mây, thêm cả hình đôi cánh thiên nga, xương quai xanh mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp, bộ váy đen đính đầy lông vũ, cả người cô như hợp một thể với đêm đen, giống như hôm cô ngồi chơi đàn trên sân khấu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát xác thành tiên.

Càng như vậy, làn da cô trông lại càng trắng hơn. Phiến lông vũ lọt vào rãnh ngực sâu hun hút, làm anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời. Anh muốn giúp cô rút phiến lông kia ra, rồi thô bạo bứt đứt từng phiến lông trên bộ váy này, sau đó là đến bộ váy, và cả lý trí của mình nữa, tất cả đều xé rách hết.

Ba tháng, từng giây từng phút tích tụ, nỗi nhớ nhung đến lúc này mới trở nên rõ ràng.

“Đẹp.”, anh chật vật dời tầm mắt, cố đè suy nghĩ hoang đường trong đầu lại.

Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, son trên môi đều đã bị anh gặm hết, chỉ còn lại chút sắc hồng phớt, đối lập hoàn toàn với gương mặt được tô vẽ cực đậm, mâu thuẫn, nhưng lại hài hòa một cách bất ngờ.

Đám trẻ chạy tung tăng trên đường, đứa nào đứa nấy mặc những bộ trang phục kỳ dị, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Trong lúc nhất thời, Chung Diệc Tâm cũng chẳng để ý đến hình tượng, cứ thế rút son trong túi xách ra, nhòm vào gương chiếu hậu rồi tô lại.

Đôi môi cô lại trở nên đỏ rực đầy sức sống.

Trần Hiêu đè ngọn lửa hừng hực trong lòng xuống, sải bước đi đến bên cạnh cô, mở cửa xe cho cô vào, đợi cô ngồi vững, anh mới đi vòng qua bên kia rồi lên xe.

Tới tận lúc anh nổ máy, Chung Diệc Tâm mới nhớ ra mà hỏi anh, “Mình đi đâu đây?”

Anh liếc cô một cái qua gương chiếu hậu, đáp ngắn gọn, “Về nhà.”

Lúc đầu, Chung Diệc Tâm không hiểu, đến khi nhận ra là anh đang nói về căn hộ của cô ở Philadelphia, cô mới không nhịn được phải trêu anh: “Đấy là nhà em.”

“Nhà em cũng là nhà anh.”

Cô nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay vuốt phẳng vạt váy nhăn nhúm, rồi lại hạ gương chiếu hậu xuống kiểm tra khuôn mặt mình.

Cô chu môi, đang định lau cho màu son nhạt bớt, thì Trần Hiêu lại đột nhiên nhoài người đến. Anh cài dây an toàn cho cô rồi hờ hững nói: “Đánh thêm son làm gì, đằng nào cũng bị anh ăn hết.”

Chung Diệc Tâm bỗng đỏ mặt.

Ngay cả khi anh tự nhận mình chẳng phải người phong độ, nhưng anh chưa bao giờ nói những câu như vậy, nghe ra còn có vài phần lưu manh.

Chung Diệc Tâm nhìn anh với vẻ hoài nghi, cô hỏi, “Câu này anh học được ở đâu đấy?”

“Anh nghĩ gì nói nấy thôi, tự học thành tài, em cũng bảo em là người trưởng thành, sẽ tự hấp thụ tri thức mới đấy thôi.”

Vẻ tự đắc của cô xìu xuống, cô yên lặng tựa vào ghế, nhìn anh đánh tay lái, thành thạo đưa xe ra khỏi bãi đỗ, đi thẳng về phía đường S.47.

Nhìn anh lái xe, Chung Diệc Tâm mới hiểu, vì sao lúc đàn ông đánh tay lái lại là một trong những khoảnh khắc quyến rũ nhất. Chỉ cần ngắm gương mặt ung dung tự tin ấy thôi, cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man, thậm chí anh còn chẳng cần ngoảnh đầu nhìn về phía sau, xoay vô lăng vài cái là ra được.

Trần Hiêu lái xe rời khỏi chốn ồn ào huyên náo, đi vào con đường nhỏ tương đối yên tĩnh.

Xung quanh tĩnh lặng, cô mới có tâm trạng nghĩ về đủ thứ thắc mắc trong đầu, ví dụ như, tại sao anh lại không nói không rằng đã sang Philadelphia tìm cô, ly kỳ hơn là, tại sao anh lại biết cô đang tham dự party trong căn biệt thự đó?

“Sao tự dưng anh lại đến đây?”, cô nghiêng đầu hỏi anh.

Còn chưa chờ anh trả lời, cô bỗng nhìn thấy gương mặt mình trong gương, có cảm giác quá tà ác, ma mị, cô nghiêng đầu như vậy, không những phá hỏng bầu không khí, mà còn có vẻ cực kỳ quái dị. Vì thế cô đành phải ngồi nghiêm chỉnh lại, thầm mong anh lái nhanh một chút để cô còn về nhà tẩy trang.

“Thấy đột ngột lắm à? Anh muốn cho em bất ngờ.”, Trần Hiêu nhìn về phía trước, “Thế lần sau sang có phải xin phép em trước không?”

Chung Diệc Tâm suy nghĩ một lát rồi mới hỏi: “Lần sau có phải là đến tận sang năm không?”

“Sao lại là sang năm?”

Cô giơ tay đếm, “Từ đợt em đi đến giờ là ba tháng, từ giờ đến ba tháng sau, chẳng sang năm mới rồi còn gì?”

Trần Hiêu cười cười, đáp bằng giọng thoải mái: “Vốn dĩ không định thế, dạo này anh bận quá, nhưng mà chịu thôi, anh phải sang thăm cô vợ tâm linh tương thông khéo léo xinh đẹp hào phóng…”, nói đến đây, anh tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp, “…thông minh xuất chúng tài hoa hơn người của anh.”

Chung Diệc Tâm trợn trừng mắt, cô ngập ngừng hỏi: “Sao, sao anh biết?”

“Anh không ngại em khen anh đẹp trai trên Weibo, nhưng em thông minh xuất chúng như thế, nếu không muốn anh đọc được, thì cảm phiền lần sau dùng máy tính bảng xong nhớ thoát ra, xóa cả lịch sử đăng nhập nữa.”, Trần Hiêu cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng sáng, vẻ mặt đần thối của Chung Diệc Tâm hiển nhiên khiến anh cực kỳ vui vẻ.

“Với lại, tắt chức năng định vị của máy ảnh trong điện thoại em đi, bằng không người khác có thể truy lùng tung tích em bất cứ lúc nào.”

Cô chán nản cúi gục đầu, không nhìn anh nữa, trong lòng vô cùng hối hận.

Thế nào mà cô lại quên mất chiếc máy tính bảng còn để ở nhà.

Trước đó cô đã từng đăng nhập bằng chiếc máy tính bảng đó, sau lại bỏ quên trong thư phòng. Đó là chuyện từ lúc mới kết hôn, khi ấy Trần Hiêu thường xuyên ở khách sạn, hầu như không về nhà, cô cũng không nghĩ anh sẽ để ý.

Nghĩ đến những chuyện nhảm nhí mình từng đăng trên tài khoản đó, những bức ảnh chụp ở góc chết, cả màn tự sướng có một không hai đêm ấy, Chung Diệc Tâm thật sự muốn xóa hẳn tài khoản đó đi, lập một cái mới toanh.

Cô rút di động trong túi xách ra, đầu tiên là tắt chức năng định vị, sau đó xấu hổ mở Weibo ra, không đành lòng nhìn thẳng vào màn hình. Đang híp mắt định xóa hết đi, thì trong nháy mắt, điện thoại đã bị Trần Hiêu giật lấy.

Anh khóa điện thoại của Chung Diệc Tâm lại, sau đó ném ra ghế sau, vẻ mặt đầy sảng khoái, “Không cần xóa, xóa cũng vô ích, dù sao thì anh cũng thưởng thức hết rồi.”

“Ai cho anh xem? Thế này là anh xâm phạm quyền riêng tư của em đấy!”, Chung Diệc Tâm tức điên lên, nếu không phải vì anh đang lái xe, thì cô đã nhào tới quyết chiến với anh rồi.

Trần Hiêu một tay cầm tay lái, một tay lôi di động trong túi ra đưa cho cô, “Đừng nóng, cho em xâm phạm quyền riêng tư của anh này, anh không để ý đâu.”

“Anh tưởng là em không dám à?”, Chung Diệc Tâm giật lấy điện thoại của anh, nhưng lại không có thêm hành động gì, cô đang do dự.

Cô không phải kiểu con gái thích kiểm tra điện thoại của người yêu, nhưng nếu Trần Hiêu đã chủ động đưa cho cô, cô cũng không thể thanh cao đến nỗi không động lòng.

“Tuyệt đối đừng khách sáo, em xem thoải mái đi.”, Trần Hiêu nói.

Chung Diệc Tâm bấm nút mở khóa, rồi chỉ vào màn hình, “Mật khẩu là gì?”

“1224.”, anh đáp.

Cô bấm bốn con số anh vừa nói, mở khóa thành công, bỗng nhiên cô nhận ra, đây là ngày Giáng Sinh.

Cô không khống chế được khóe miệng đang cong lên của mình, không ngờ trai thẳng số hai của cô cũng có khi sến sẩm đấy chứ.

“Muốn cười thì cười cho thoải mái vào, đừng vụng trộm như thế, cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc, ai không biết lại tưởng anh đang ngồi cạnh một con ma nữ đấy.”

Chung Diệc Tâm không để ý đến thái độ châm chọc của anh, cô thoải mái nói: “Ma nữ đầy đường kia kìa, một mình em đã là gì. Anh nói xem, đêm nay có yêu ma quỷ quái trà trộn trong đám đông không?”

Trần Hiêu đưa tay sờ trán cô, “Nghĩ cái gì đấy, sốt à?”

“Em nói thật.”, Chung Diệc Tâm mất hứng kéo tay anh xuống, “Em từng xem một bộ phim kinh dị, có mấy tên sát nhân biến thái, trà trộn trong đám đông đi chơi Halloween, sau đấy ra tay tàn sát vô số người, ghê cực.”

“Cả ngày toàn xem mấy thứ linh tinh.”, Trần Hiêu liếc cô một cái, “Anh không ở đây mà em cũng dám xem, tối có ngủ được không?”

Bộ phim này cô đã xem từ rất lâu rồi, cô cũng quên hết cảm giác sợ hãi khi ấy. Ba tháng nay, cô ngủ sớm dậy sớm, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, nhưng lúc này nghe anh hỏi như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi ấm ức.

“Không ngủ được thì sao chứ, dù sao thì đợi anh đi rồi, em lại phải ngủ một mình.”, giọng cô chứa đầy sự ủ rũ khó tả.

Trần Hiêu nhìn thấy vẻ mặt của cô qua gương chiếu hậu, anh mấp máy môi, đang định nói chuyện thì bỗng nghe thấy cô khẽ hét lên, “Anh lừa em, tại sao anh lại giấu ảnh của em?”

Anh hiểu, lúc nghiêng đầu nhìn thì Chung Diệc Tâm đã giơ màn hình điện thoại ra trước mặt anh, dáng vẻ vô cùng hùng hổ.

Quá rõ ràng, trên màn hình là cô gái trong trang phục dân tộc trắng tinh, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng trước mặt hồ Yamdrok xanh biếc.

Trần Hiêu dùng nó làm ảnh nền cho khung trò chuyện của hai người, cô vừa mở Wechat của anh ra là đã nhìn thấy ảnh đại diện của mình, anh lưu tên cô là “Đồ lừa đảo”, cô còn chưa kịp nổi đóa lên thì đã nhìn thấy bức ảnh đó.

Đây chẳng phải là bức ảnh Chu Na Na chụp cho cô hôm đến hồ Yamdrok hay sao?”

“Anh bảo anh xóa rồi cơ mà?”

Trần Hiêu thờ ơ gật gù, “Đúng, anh lừa em đấy.”

Hồi đó, Chung Diệc Tâm đòi anh trả ảnh, anh không thích nhiều lời nói chuyện nên cố ý bảo là đã xóa rồi, vốn định sau này gửi lại cho cô, nhưng từ Tây Tạng trở về, anh bắt đầu tiếp quản công ty nên quên béng mất, lâu dần, anh lại ngại không muốn nhắc đến.

Vừa hay cô cũng không hỏi.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, không hề có chút áy náy nào. Chung Diệc Tâm đang định nói thì chợt liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài, cô sửng sốt, sốt ruột kêu lên: “Dừng xe, dừng xe mau!”

“Làm sao thế?”, Trần Hiêu không hiểu, nhưng vẫn dừng xe lại.

Vốn tưởng cô sẽ nổi điên lên với mình ở giữa đường, nhưng anh lại phát hiện ra, sự chú ý của cô hoàn toàn không đặt ở chỗ mình, mà là ở đôi trai gái đang đứng bên kia đường.

Đó là một cô gái hóa trang thành miêu nữ, và một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt. Lúc anh ta xoay người, Trần Hiêu nhận ra đó là Lương Tễ Thần.

Sư huynh của Chung Diệc Tâm.

Có vẻ Lương Tễ Thần và cô gái kia đang cãi nhau, “Miêu nữ” mặc váy ngắn liền thân bằng ren, kết hợp cùng áo khoác da, tay cầm chiếc mặt nạ che mắt, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, vì tức giận nên trông càng sắc bén. Lương Tễ Thần kéo cô ấy lại từ phía sau, hai người cứ đẩy qua kéo lại, sau cùng, cô ấy bị anh ta ôm ghì vào lòng, tình huống vô cùng kịch tính.

Điều khiến Chung Diệc Tâm ngỡ ngàng nhất là, cô nhận ra cô gái kia. Đó chẳng phải là Dịch Giai Tịch, cô tiểu thư nhà họ Dịch từng được giới thiệu cho Nghiêm Đông hay sao?

Cô ấy và Lương Tễ Thần…

Chung Diệc Tâm sực tỉnh, ngày đó Nghiêm Đông không hề nhìn nhầm, thì ra Lương Tễ Thần thật sự có quan hệ không hề đơn giản với cô nàng họ Dịch.

“Nhìn đủ chưa? Có về không?”, Trần Hiêu không giống Chung Diệc Tâm, anh không hề có hứng thú với màn tình tứ khôi hài kia, còn chẳng tắt máy xe, như thể sẽ rời đi trong chốc lát.

Chung Diệc Tâm mất hứng vỗ vỗ cánh tay anh, xua tay ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.

Trần Hiêu bất đắc dĩ, đành phải tắt máy, yên phận.

Hai người kia vẫn chưa hết kích động, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào nhau, căn bản là không hề quan tâm đến xung quanh. Chung Diệc Tâm không phải người thích hóng hớt, nhưng hình ảnh trước mắt đây quá đặc sắc, nếu không xem, nhất định cô sẽ hối tiếc cả đời.

Xin lỗi anh, sư huynh.

Cô thầm xin lỗi trong lòng, sau đó không hề áy náy mà thưởng thức tiếp trò vui.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô tuyệt đối không tin trên mặt Lương Tễ Thần lại xuất hiện vẻ sốt ruột, chán nản đó, như thể người sắp chết đuối, cố cho bằng được ôm lấy cây gỗ trôi nổi bên mình.

Nhưng cây gỗ kia – tiểu thư Dịch Giai Tịch – lại đẩy anh ta ra mà vùng vằng bỏ đi. Tình thế giằng co, Lương Tễ Thần đành phải dùng sức ôm chặt lấy cô ấy. Hai người loạng choạng đến gần xe của Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm còn chưa kịp bảo Trần Hiêu đóng cửa sổ vào thì đã nghe thấy giọng chất vấn khàn khàn của Lương Tễ Thần.

“Dịch Giai Tịch, em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em coi anh là cái gì?”

Cô nàng kia nở một nụ cười quyến rũ, ghé vào tai Lương Tễ Thần nói gì đó, sắc mặt anh ta hình như dịu lại, sau đó hai người ỡm ờ đi về phía con ngõ nhỏ, càng ngày càng cách xa tầm mắt của Chung Diệc Tâm.

Thấy ma rồi.

Chắc chắn là thấy ma rồi.

Trên đường về nhà, Chung Diệc Tâm cứ bồn chồn mãi, cô vừa hưng phấn vừa hoang mang, nếu không phải do gương mặt của Lương Tễ Thần quá xuất chúng, không dễ lẫn với ai, bằng không cô sẽ nghi mình nhìn nhầm người rồi.

Cảnh tượng vừa rồi, quả thật quá chấn động.

Cô luôn cho rằng, người đàn ông như Lương Tễ Thần chỉ thích hợp tỏa sáng một mình, không cần bất cứ tình cảm nào tô vẽ, tự anh ta đã có một thế giới riêng rồi. Ai có thể ngờ được, tảng đá cứng đầu đó một khi bị niệm chú lại có thể đánh mất linh hồn như vậy.

Cô chưa bao giờ thấy Lương Tễ Thần thất thố như vậy, giống như họa sĩ Mộc Tâm đã từng nói, “Nếu một người yêu ta đến thất hồn lạc phách, vậy thì người đó chính là người thật sự yêu ta.”

Tâm tư cô mơ mơ hồ hồ, mông lung nhìn những “yêu ma” đi lại trên phố. Đêm nay, ai cũng mê muội, kể cả nếu có ma quỷ thật sự trà trộn trong đám đông, nói không chừng cũng như vậy.

Trần Hiêu đưa cô về nhà. Vào cửa, cô bảo Trần Hiêu tự do đi thăm quan căn nhà, còn mình thì đi tắm.

Đêm nay, quá nhiều thứ kích thích. Cô vội vàng tắm qua loa rồi mới cẩn thận tẩy trang. Lau sạch quầng mắt trái phải xong, nhìn mình trong gương, cảm giác đối lập khiến cô chợt hoảng hốt.

Thiên nga vốn dĩ là hình ảnh thuần khiết nhưng lại đầy sức mê hoặc. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, thiên nga đen có thể biến thành thiên nga trắng trong nháy mắt, mê hoặc chàng hoàng tử nói ra lời thề yêu thương với mình. Khoảnh khắc đó, cho dù chàng hoàng tử đã bị phù phép, nhưng ai có thể khẳng định, chàng chưa từng bị vẻ xinh đẹp ma mị của thiên nga đen quyến rũ, dù chỉ trong một giây?

Cô không dám nghĩ nữa, dùng nước tẩy trang tẩy sạch cả mặt, sau đó rửa mặt, dưỡng da, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng tối om, mà căn phòng cách âm rất tốt, ngăn mọi âm thanh của thế giới bên ngoài, cô chỉ còn nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.

“Trần Hiêu? Anh đâu rồi?”, giọng cô khe khẽ, run rẩy.

Không có ai trả lời.

Cô sờ soạng đi men theo cạnh tường, đang định bật đèn thì bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc ập đến, hai tay cô bị tóm lấy, sau đó cô được bế bổng lên, trời đất chao đảo.

Biết rõ đây là Trần Hiêu, nhưng cô vẫn không khỏi hoảng hốt, như ý thức được điều gì đó, cô ôm chặt lấy cổ anh.

Trần Hiêu đặt cô xuống giường, vội vã hôn cô, hơi thở đục ngầu hỗn loạn.

“Trần Hiêu, anh làm gì đấy…”, cô khẽ đẩy anh ra, vậy mà anh lại ngẩng lên thật.

Mắt Chung Diệc Tâm dần quen với bóng tối, cô nhìn thấy Trần Hiêu chống cánh tay lên, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt chứa đầy vẻ ham muốn xâm chiếm xa lạ.

Ánh mắt anh quá ngang tàng, “Chung Diệc Tâm, anh nhịn đủ rồi, đêm nay em nói gì cũng vô ích thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui