Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Xe ngựa của nhà họ Vạn dần đi khuất tầm mắt, Hoắc Cải đứng bên cạnh Vạn Tư Tề, thở dài. Gia đời này sao lại giống như âm điệu của Tăng Ca (Tăng Dật Khả – một nữ ca sĩ người Hoa) vậy cơ chứ, một khi đã bắt đầu đi lệch hướng là không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa. Mặt trận chính trong chốc lát đã bớt đi bao nhiêu người.

“Vẫn ổn chứ?” Vạn Tư Tề nhàn nhạt hỏi.

“Huynh nói xem?” Hoắc Cải cười nhạt, mặc dù cậu hoàn toàn có thể hiểu được lập trường của Vạn Tư Tề, nhưng đối với việc mình bị người ta đưa ra làm vũ khí mà sử dụng, cậu cũng không phải không có chút oán trách nào.

“Đến chỗ ta ngồi một lát nhé?” Vạn Tư Tề đề nghị.

“Được.” Hoắc Cải vui vẻ nhận lời, giữa bọn họ đúng là cần phải hiểu rõ nhau hơn một chút.

“Uống trà hay uống rượu?” Vạn Tư Tề quay đầu lại hỏi.

“Tùy huynh.” Hoắc Cải trả lời qua loa.

Vạn Tư Tề gật đầu, rất nhanh liền dặn dò người hầu ở một bên đi chuẩn bị.

Một gian phòng, một chiếc bàn, hai người, hai hũ.

Vạn Tư Tề rót đầy một chén, đẩy tới trước mặt Hoắc Cải, lại lấy một hũ khác, rót đầy chén rượu của mình, nâng chén, nói rất chân thành: “Xin lỗi.”

Hoắc Cải nâng chén, nhấp một ngụm, khách khí cười nói: “Nếu như là vì chuyện trước kia, huynh không cần xin lỗi, đệ tài năng không bằng người, về lý xem như xui xẻo. Nếu như là vì chuyện sau này huynh chuẩn bị làm với đệ, vậy thì huynh càng không cần phải xin lỗi, đạo lý cá lớn nuốt cá bé đệ hiểu, đệ kiếm ăn trên địa bàn của huynh, cũng sẽ không thức thời như thế đâu.”

Có lẽ là không ngờ được Hoắc Cải lại nói thẳng thừng, không kiêng kỵ gì như vậy, Vạn Tư Tề khẽ ngạc nhiên, chậm rãi đánh giá Hoắc Cải, giống như phải làm quen với người thiếu niên này lại từ đầu.

Đón nhận ánh mắt của Vạn Tư Tề, Hoắc Cải dần ngồi thẳng lưng, độ cong nơi khóe miệng lễ độ mà xa cách, đây chính là biểu cảm của Hoắc Cải, biểu cảm thường thấy của một người làm công ăn lương.

“Vạn Thử Ly để lại hai người hầu của hắn cho đệ, muốn làm thế nào là tùy huynh. Đệ không hứng thú chút nào với sản nghiệp và tiền bạc của huynh. Đệ chỉ muốn thi được công danh để được an thân mà thôi. Đệ nhớ rằng trong luật lệnh của Dịch Quốc chúng ta có một điều như thế này, nếu như trong nhà có người đạt công danh tú tài, tô thuế sẽ được giảm một phần mười. Do vậy có thể nói, đệ đối với huynh cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, đệ nghĩ, mấy tháng tới này, chúng ta sẽ có thể chung sống hòa thuận, phải không?”

Ánh mắt của Vạn Tư Tề khẽ thoáng qua tia sợ hãi, sau đó liền khôi phục lại tư thái bình thản của hắn. Hắn rót đầy chén của mình, một hơi uống cạn, chậm rãi nói: “Tối hôm qua, đệ nói đệ giống sói, ta nói đệ giống cẩu hơn giống sói. Bây giờ ta phát hiện…….”

Đôi tai nhỏ của Hoắc Cải khẽ động đậy, hừ hừ, sock rồi chứ gì, thay đổi cách nhìn rồi chứ gì! Gia đây con người anh minh thần vũ, sao có thể giống một loài động vật không hoa lệ chút nào như chó chứ!

“Đệ quả nhiên càng giống cẩu hơn.” Vạn Tư Tề vẻ mặt thành thật.

Hoắc Cải tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải, trong mắt thấp thoáng ý cười giảo hoạt, cổ họng lại phát ra tiếng nói rất nghiêm nghị: “Sói rất mạnh, nhưng luôn đi lại ở ranh giới giữa sống và chết. Cẩu tuy yếu, nhưng luôn biết tìm cho mình một phương thức sinh tồn phù hợp nhất. Thế gian rất nhiều người muốn giết sói, nhưng lại rất ít người muốn đánh cẩu. Cẩu dùng thân thể của kẻ yếu đuối mà giành được thế mạnh, mới chính là kẻ mạnh đích thực.”

Những lời này của Vạn Tư Tề đã gãi đúng chỗ ngứa của Hoắc Cải. Hơn nữa lại sử dụng lối nói “muốn khen ngợi trước tiên hạ thấp”, hiệu quả càng cao. Hoắc Cải không thể không cười đến híp mắt, mi mắt đen rậm hợp lại, cùng với chiếc cằm nho nhỏ khẽ cong lên, giống như một con chó con được gãi vào cái bụng nhỏ, hài lòng vẫy vẫy đuôi với chủ nhân.

Những chuyện Hoắc Cải đã làm ở thế giới này, đa phần là việc mờ ám, xấu xa, không thể ngước mặt nhìn người khác, nhưng cũng có vài phần khôn vặt. Mỗi lần kết thúc việc cần làm một cách hoàn mỹ, Hoắc Cải chỉ có thể âm thầm hài lòng, cư xử với xung quanh vẫn là dáng vẻ yếu đuối, ngu ngốc, không khỏi có chút cô độc của sự tự luyến. Biết tại sao mà Boss phản diện trước khi tiêu diệt nhân vật chính thường rất hay luyên thuyên không? Đó chính là vì quá cô đơn mà muốn gây chuyện!

Vạn Tư Tề vươn tay ra, vén lại mai tóc tán loạn của Hoắc Cải ra sau tai: “Ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt, không cần lo lắng.”

Hoắc Cải được chải lông xong hài lòng gật đầu, tốt lắm, hiệp ước đã ký kết xong.

“Huynh uống gì thế, cho đệ xem có được không?” Chính sự đã bàn xong, Hoắc Cải hiếu kỳ nhìn hũ rượu của Vạn Tư Tề.

Vạn Tư Tề giơ tay, ra hiệu Hoắc Cải cứ tự nhiên.

Hoắc Cải vươn tay ra, cầm lấy hũ rượu của Vạn Tư Tề, mở nắp, ngửi ngửi: “Rượu của huynh sao lại không có mùi vị gì hết vậy? Đệ thử một chút không sao chứ?”

“Đệ cứ tự nhiên.”

“Í? Tại sao không có vị gì cả vậy……không đúng, cái này của huynh căn bản chỉ là nước lã! Con người huynh thật gian trá, đệ uống rượu huynh uống nước lã, muốn chuốc đệ say nhưng không thành phải không?” Hoắc Cải nhấc hũ rượu của Vạn Tư Tề lên, như vẻ đang cầm tội chứng đung đưa trước mắt hắn, giận dữ nhìn trừng trừng.

Vạn Tư Tề nói có vẻ rất hợp tình hợp lý: “Đệ thích rượu, cho nên ta chuẩn bị rượu cho đệ, ta không thích rượu, cho nên uống nước thôi, có gì mà gian trá chứ. Nếu như đệ sợ say, ta cho người đổi thành nước cho đệ.”

Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, nhớ ra đích thực là Vạn Tư Tề đã hỏi qua mình thích uống gì, chính xác mà nói, thái độ của tên này căn bản quá mức tùy ý, làm gì có cái lý muốn uống cái gì thì uống cái đấy, mỗi người một hũ cơ chứ?

Vạn Tư Tề này chính là có hai mặt, con người trước thì mạnh mẽ kín đáo, tính toán từng bước. Con người sau thì tùy tiện không câu nệ, tự do tự tại. Con người trước khiến người ta luôn luôn đề phòng, sau thì khiến người ta cười không ra cười khóc không ra khóc.

“Là một thương nhân thường xuyên phải ăn tiệc, tất nhiên không thích rượu, có gì kỳ lạ đâu?” Hoắc Cải đặt hũ rượu treo đầu dê bán thịt chó lại chỗ cũ.

Vạn Tư Tề lại rót đầy chén, nói: “Mỗi lần đi ăn tiệc đều tuy đều tránh đụng đến rượu, nhưng cũng không cảm thấy rượu có gì ngon. Đệ thì sao? Đệ hình như rất thích rượu.”

Hoắc Cải trầm mặc một lúc. Cậu cũng không phải sinh ra đã thích rượu, cậu cũng có lúc phải chau mày mà nuốt xuống, rồi sau đó lao vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Có điều, có tiệc, nhất định sẽ có rượu, không từ chối được, chỉ có thể thích mà thôi, hoặc có thể nói là ép buộc bản thân thích. Giống như, cho dù có ghét tên thượng cấp Vạn Nhận Luân đến đâu, vì chút tiền lương, bản thân cũng chỉ có thể mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cười như hoa.

“Sao thế?” Vạn Tư Tề dường như nhận thấy sự khác thường của Hoắc Cải.

Hoắc Cải cười cười, chuyển đề tài: “Vậy trà thì sao? Huynh không thích rượu, tại sao không chọn trà?”

“Đắng, không thích.” Vạn Tư Tề nói thẳng.

Hoắc Cải uống hết nước trong chén, hết cười nổi. Chả trách, trước mặt hắn, cảm xúc của mình luôn lộ hết ra bên ngoài. Không chỉ vì hắn đã xé bỏ lớp ngụy trang của mình, không chỉ vì hắn và nhiệm vụ của mình gần như không liên quan, mà càng là vì tính cách cá nhân hắn lại là một người tùy tiện đến mức cực đoan, bản thân hắn không theo những lề thói thường, mà cũng không yêu cầu người khác làm gì, khiến cho người ở cùng hắn hoàn toàn thả lỏng, buông bỏ tất cả mọi kiềm kẹp.

“Con người huynh…… không sợ người khác cười huynh không hiểu phong nhã hay sao?” Hoắc Cải nhấc hũ rượu của mình lên, lắc lắc đầu.

Vạn Tư Tề nhướn mày: “Thích là thích, không thích là không thích, sao ta phải để ý đến sở thích của người khác?”

“Nói hay lắm, cạn chén!” Hoắc Cải nâng hũ rượu của mình lên, cũng không để ý xem Vạn Tư Tề có phản ứng gì, tự mình uống. Cậu uống quá vội, rượu cay châm vào cổ họng, kích thích như thể dao đâm, lạnh buốt như thể băng tuyết.

“Khụ khụ.” Hoắc Cải nghẹn rượu, cả mặt đỏ bừng, cả người co lại, khóe mắt ươn ướt.

Vạn Tư Tề ôm lấy Hoắc Cải, vuốt nhẹ lưng cậu, cho đến lúc Hoắc Cải dần hồi phục trở lại. Mới mở miệng nói: “Thủ hạ của ta có một sư phụ làm sổ sách, trước kia thi minh toán đạt được công danh tú tài. Nếu như đệ muốn, ta sẽ sắp xếp cho đệ đến một cửa hàng khác của ta, để tiện cho đệ theo học ông ta. Nhưng còn hai người hầu Vạn Thử Ly để lại cho đệ, ta không thể bọn họ đi theo. Ta sẽ sắp xếp vài người đáng tin hơn cho đệ.”

Hoắc Cải đẩy tay của Vạn Tư Tề ra, ngồi thẳng người lên nói: “Được rồi, làm đại ca vất vả rồi. Có điều, đệ vẫn muốn thỉnh thoảng xin ít tiền tiêu vặt của phụ thân, cho nên hai người đó, cũng không phải không cách ly không được. Đại ca, nếu như huynh muốn truyền tin tức gì đó về nhà, mượn tay đệ không phải càng dễ dàng hay sao?”

Vạn Tư Tề dường như nghĩ ra điều gì đó, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, nhìn Hoắc Cải: “Kế phản gián?”

Hoắc Cải chớp chớp mắt, cười mà không đáp.

Vạn Tư Tề cười thấp một tiếng: “Được, cứ làm theo ý đệ đi, ta sẽ phái hai người cho đệ, tiện cho đệ “một mình chịu đựng gian khổ” để kiếm tin tình báo cho nhà họ Vạn.”

Hoắc Cải nâng chén: “Đại ca anh minh.”

Vạn Tư Tề che miệng chén của Hoắc Cải, không để cậu uống tiếp: “Đệ định khi nào xuất phát?”

“Ba ngày sau vậy.” Hoắc Cải trầm ngâm một lúc mới nói.

Vạn Tư Tề: “Được, chuyện của đệ ta sẽ dặn dò người sắp xếp thỏa đáng. Có gì cần đệ chỉ việc sai bảo người hầu đi làm là được, nếu như có kẻ nào lười biếng, đệ cứ quay về thẳng thắn nói với ta.”

Hoắc Cải: “Lần sau chúng ta gặp lại chỉ sợ là phải sau ngày thi nhỉ?”

“Lâu rồi, ta cũng phải đi ra ngoài một chuyến. Có điều, đến lúc đi thi, ta sẽ quay lại chăm sóc đệ.”

Vạn Tư Tề nói những lời này, khiến cho cậu cảm thấy mình như một thí sinh thi lên cấp ba cần có phụ huynh đi theo vậy, có chút không thoải mái, nhìn ra chỗ khác: “Nếu như huynh có việc bận thì cứ làm việc của huynh đi, không cần phải cố kỵ đệ.”

Vạn Tư Tề lại không tiếp lời của Hoắc Cải, mà thu lại biểu cảm, chân thành nói: “Đệ nếu như quyết tâm thi được công danh, vậy thì về phía nhà họ Vạn, đệ không cần phải bận tâm nhiều, phụ thân không phải người dễ đùa giỡn như thế đâu.”

Hoắc Cải cười cười: “Đệ hiểu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui