Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Mặt trời lặn dần, trên con đường người qua kẻ lại, đơn độc đứng giữa hàn phong, thần tình sầu thảm, ánh mắt bi thương… Hắt xì~

“Gia sắp bị cảm lạnh đến nơi rồi, trộm cắp gì mà mãi chưa tới!” Hoắc Cải nhìn cái túi tiền trên thắt lưng của mình, lại nhìn sắc trời đang dần tối. “Haizz, đợi thêm nửa tiếng nữa vậy. Nếu như túi tiền vẫn chưa mất thì mai lại tiếp tục.”

Đúng lúc này, đầu đường bên này, đứa bé khoảng bảy tám tuổi nhìn thấy người nào đó đứng giữa đường mời gọi trộm cướp, lộ ra nụ cười gian tà.

Đứa bé giật giật tay áo của nam nhân tuấn tú bên cạnh: “Đại đương gia, Đại đương gia.”

Người được gọi là Đại đương gia cúi đầu xuống: “Mạch Tử, chuyện gì thế?” Giọng nói của nam nhân hơi khàn, giống như tiếng rút kiếm từ từ của một thanh kiếm cổ.

Đứa trẻ được gọi là Mạch Tử chỉ chỉ vào bóng người mặc bạch y đó, khóe miệng cong lên: “Con định cướp của người giàu chia cho người nghèo một phen.”

Nam nhân nhìn bóng người đó một chút, khóe môi hơi dày nở một nụ cười tỏ vẻ bó tay: “Cái tật không coi trọng người mặc áo trắng của ngươi không biết lúc nào mới sửa được đây, còn có, cụm cướp của người giàu chia cho người nghèo không dùng như vậy.”

Mạch Tử không cho là đúng, trề môi: “Mấy tên công tử nhà giàu mặc áo trắng lượn lờ khắp đường, có tên nào không phải là đám phế vật chó cậy thế người, bức hại dân lành!”

Nam nhân vỗ vỗ đầu Mạch Tử: “Bức hại dân lành cụm này dùng đúng rồi, nhưng chó cậy thế người cụm này dùng sai rồi, nên dùng là cậy thế hiếp người. Nếu đã muốn đi thì đi đi, đến lúc bị người trên đường đuổi đánh thì ta sẽ đến cứu.”

Mạch Tử nhướn mày bĩu môi: “Ngón nghề trong tay con rất giỏi đó, không cần ngài lo chuyện bao đồng đâu!”

Nói xong, Mạch Tử xoay người đi, liền muốn hòa vào trong đám người.

“Đợi đã.” Nam nhân bất ngờ mở miệng.

Mạch Tử quay đầu lại: “Chuyện gì ạ?”

Nam nhân vẻ nghiêm túc nói: “Lo chuyện bao đồng cụm này dùng không đúng rồi, nên chuyển thành nghịch chuyển càn khôn.”

Mạch Tử nghiêng nghiêng đầu, mình dùng sai từ rồi sao? Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Mạch Tử vẫn thành thật nói lại: “Không cần ngài nghịch chuyển càn khôn đâu!”

Nam nhân hài lòng mỉm cười, đôi mắt đen sắc bén đó cũng dịu đi một chút: “Rất tốt, con đi đi!”

Mạch Tử nhắm chuẩn mục tiêu, thân hình thấp bé luồn lách mấy cái liền tiếp cận được thiếu niên bạch y xui xẻo, bàn tay nhỏ nhắn đưa đến gần túi tiền mà không gây tiếng động nào, lưỡi dao trên đầu ngón tay lóe lên một tia lạnh lẽo.

Một hai ba, lưỡi dao sượt qua, dây đứt, túi tiền rơi vào tay.

Mạch Tử ước lượng trọng lượng của túi tiền trong tay, cười tà, đây quả nhiên là một tay nhà giàu.

Mạch Tử trở về lại bên cạnh nam nhân, đung đưa túi tiền trong tay, cực kỳ đắc ý: “Sao nào? Chốc nữa con mời đại đương gia ăn hổ đầu xà vĩ.” (Đầu hổ đuôi rắn)

Nam nhân bật cười: “Được thôi, nhân tiện nói một câu, hồ đầu xà vĩ không chỉ đồ ăn nhé.”

“Đầu hổ đuôi rắn không để ăn thì để làm gì?” Mạch Tử lẩm bẩm một tiếng, mở túi tiền ra, sau đó…

Cứng đơ người……

Tại sao, tại sao trong túi tiền này lại toàn là đá vậy hả khốn kiếp!

Mạch Tử không chịu tin đổ hết túi tiền ra, đá, đá, vẫn là đá!!!

Mạch Tử bưng một tay đầy đá bi phẫn đến thành ngữ không không thèm dùng đến nữa: “Thực ức hiếp con nhà người ta quá đáng rồi! Trong túi tiền tại sao hắn lại có thể không đựng tiền cơ chứ! Tại sao hắn lại có thể không đựng tiền cơ chứ hả hả hả!”

Hòn đá cuối cùng rơi xuống đất, một mảnh giấy nhỏ từ trong túi tiền phất phơ phất phơ rơi ra. Một bàn tay lớn ngăm ngăm đen từ bên cạnh đâm ra, kẹp lấy mảnh giấy một cách nhanh gọn.

“Đây là gì?” Mạch Tử hiếu kỳ nhìn mảnh giấy trên tay nam nhân.

Nam nhân nhìn mảnh giấy, híp híp mắt lại, đọc nhẩm: “Người nghèo sao lại làm khó người nghèo, trả túi tiền lại, tôi sẽ đãi bánh bao đậu.”

“……” Hai người nhìn nhau, đều không biết nói gì.

Mạch Tử trầm ngâm lúc lâu, phán đoán đầy ác ý: “Mấy kẻ mặc bạch y đều không phải người tốt, hắn ta nhất định muốn lừa ta quay trở lại, sau đó bắt đến quan phủ.”

Ngón tay khe khẽ lướt qua những nét chữ được viết rất ngay ngắn, cẩn thận kia, giọng nói của nam nhân xen vào ý cười có vẻ rất hứng thú: “Cũng chưa chắc, lúc đầu ta nhìn thấy người đó ăn mặc đẹp đẽ lại không hề có tùy tùng theo hầu, còn tưởng là một công tử nhà giàu nào lén chuồn ra ngoài chơi. Bây giờ xem ra, có khi hắn lại là một tên lừa đảo ăn mặc quý phái không biết chừng. Con có hứng thử xem không? Xem xem hắn ta có mời con ăn bánh bao đậu thật hay không.”

Mạch Tử liếc nam nhân một cái: “Rõ ràng là ngài hứng thú mà?”

Nam nhân tay vừa chuyển, không hiểu sao lại gấp mảnh giấy lại thành một mẩu ngay ngắn, hai ngón tay búng một cái, mẩu giấy liền bay vụt vào trong ngực: “Con không phải nói rằng sẽ mời ta ăn gì đó sao? Hiện giờ không có tiền, con định mời thế nào. Ờ, tự nhiên muốn ăn bánh bao đậu thật đấy.”

Mạch Tử cực kỳ bất lực gật gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi, sẽ để cho đại đương gia ngài đi nghịch bánh bao đậu ngay!”

May sao người mặc bạch y kia đi cực chậm, một lúc rồi mà vẫn lượn lờ trên con đường cái đó, muốn đuổi theo cũng không khó.

Hoắc Cải vẫn còn đang cân nhắc sau khi bắt được đám lưu manh đó, nên XX trước rồi OO hay là OO trước rồi XX, thì sau lưng vô cớ bị đập bộp một cái, quay người, xoay đầu lại, nhưng lại chẳng thấy ai cả.

Hoắc Cải không nhịn được run lên, gia chỉ muốn gọi trộm đến thôi nha, không muốn gọi ma đến đâu đấy!!!

“Này này, ở đây cơ mà nhìn đi đâu đấy, cúi đầu xuống cúi xuống, cái tên ranh không để ai trong mắt kia!”

Giọng nói non nớt vang lên, Hoắc Cải nghe lời cúi xuống, chỉ nhìn thấy một đứa nhóc búi tóc hai bên, mặc một tấm áo gi-lê bông xám đang ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ bực bội trừng mắt nhìn mình. Rất giống như Hồng Hài Nhi bị Tôn Ngộ Không xéo nát đại môn, hai cái má tròn trĩnh tức giận phồng lên, đỏ rực, vô cùng dễ thương.

“Tiểu đệ đệ, tìm ca ca có chuyện chi?” Hoắc Cải mắt híp vào, bé con kiêu ngạo dễ thương ghê dễ thương thế~

Mạch Tử nhấc túi tiền lên đung đưa trước mặt Hoắc Cải, ngoác miệng cười: “Tìm ngươi đòi bánh bao đậu!”

Hoắc Cải bây giờ mới kinh hỉ phát hiện ra túi tiền đã không cánh mà bay, vận khí của mình đúng là không tệ a, người đầu tiên đã bắt kịp tình tiết truyện.

Hoắc Cải mặt mày tươi cười không hề vội vàng đưa tay ra giật túi tiền về, mà ngồi xổm xuống nói ngon ngọt với Mạch Tử: “Được thôi, chốc nữa chúng ta sẽ một tay giao bánh bao đậu một tay giao túi tiền, thế nào?”

Mạch Tử nhìn người thiếu niên xinh đẹp cố ý để bản thân ngang bằng với mình, trong lòng thầm nghĩ: Kẻ lừa đảo mặc bạch y quả nhiên lợi hại hơn những kẻ lừa đảo bình thường, ngay cả người cảnh giác cao như mình cũng suýt tí nữa thì lơ là mất cảnh giác.

Mạch Tử nâng mức cảnh giác lên level MAX chỉ vào một ngã rẽ bên cạnh, nhếch nhếch khóe miệng ra ý: “Bên kia có một quán bán bánh bao đậu, ngươi mua cho ta.”

Hoắc Cải đi đến trước hẻm nhìn nhìn, quán đó cách đây không xa, địa điểm cũng không đến mức không có chỗ thoát thân, có lẽ không có gì nguy hiểm. Cho nên gật đầu, đi theo sau Mạch Tử vào đó.

Đi đến trước quán, có lẽ là do tận cuối hẻm là tường chắn, người ở bên này đã ít đi rất nhiều, chỉ có mấy nhóc ăn mày ngồi ở chỗ sâu trong hẻm.

Hoắc Cải cúi đầu hỏi: “Đệ muốn mấy cái?”

Mạch Tử không hề khách khí: “Năm cái.”

Hoắc Cải dứt khoát trả năm đồng: “Làm phiền chủ quán gói cho cậu bé này năm cái bánh bao đậu.”

Mạch Tử nhận được bánh bao đậu, đưa lại túi tiền cho Hoắc Cải, cuối cùng không nhịn nổi, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao ngươi lại đựng đá trong túi tiền, lại còn để lại giấy?”

“Huynh biết hôm nay nhất định sẽ có người muốn trộm túi tiền của mình, mà huynh lại không nỡ để mất túi tiền này, cho nên mới làm như vậy.” Hoắc Cải vừa nói vừa nâng niu cất túi tiền lông thỏ vào trong ngực, túi tiền này ít nhất cũng phải năm mươi đồng, bánh bao thì chỉ có mấy đồng thôi, ta có thể không đòi lại sao?

“Ngươi quả nhiên là một tên lừa đảo.” Mạch Tử khinh bỉ lý do không đáng tin này, bĩu môi, ôm lấy bánh bao chạy đi mất.

Mạch Tử chạy đến đầu hẻm, đưa bánh bao cho nam nhân nãy giờ vẫn đi theo sau, quan sát từ xa: “Thế nào, hài lòng chưa?”

Nam nhân cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng, nói không rõ ràng: “Người này xem ra không tệ.”

Mạch Tử nhăn nhăn mũi, không cho là đúng.

Nam nhân nuốt bánh bao xuống, chỉ chỉ vào hẻm: “Không tin con quay đầu lại mà xem.”

Mạch Tử quay người, chỉ thấy tên lừa đảo bạch y đó đang ôm một đống bánh bao phân phát cho đám nhóc ăn mày.

“Giả vờ hảo tâm, ai mà biết được tên lừa đảo này có cẩm nang diệu kế gì.” Mạch Tử cứng miệng nói.

Nam nhân trực tiếp đập bộp một cái vào gáy Mạch Tử: “Ta khen hắn không phải là vì hắn phân phát thức ăn cho đám ăn mày, mà là vì hắn giải vây cho tên trộm như con đấy. Còn nữa, cẩm nang diệu kế phải đổi thành âm mưu hiểm kế mới đúng.”

“Hả? Giải vây?” Mạch Tử trong chốc lát không thể phản ứng kịp.

Nam nhân nhìn bóng lưng vận bạch y kia, cười mà như không: “Con và người đó vừa nhìn đã biết không phải đi chung một đường rồi, lúc con mang bánh bao về, đám nhóc ăn mày đó đã có mấy đứa đứng dậy. Nếu như con có một mình, nói không chừng chốc nữa sẽ bị đám ăn mày đó bao vây, cướp lấy bánh bao. Hắn phát bánh bao cho đám ăn mày, cũng đỡ cho con bị bao vây đấy.”

“Muốn cướp còn phải xem bọn chúng có bao nhiêu bản lĩnh, hừ.” Đứa trẻ kiêu ngạo không quay đầu, đánh chết cũng không chịu nhận ân tình. “Dù sao, mấy tên vận bạch y đều không phải người tốt!”

“Đi thôi, hôm nay ta vẫn còn có việc phải làm.” Nam nhân cũng biết thành kiến với người vận bạch y của Mạch Tử đã ăn sâu vào tim, cho nên không nói nhiều nữa, chỉ nuốt hứng thú vào lòng, ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh kia một lần cuối, rồi xoay người đi.

Nhóc lừa đảo, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại.

Hoắc Cải phát xong bánh bao, nhìn dáng vẻ ăn vội ăn vàng của mấy đứa bé bẩn thỉu trước mặt, khẽ mỉm cười, quay người dời đi. Tuy rằng ta là nhân vật phản diện, nhưng bản tính vốn vẫn rất tốt mà phải không, cho nên xin thần linh các nơi phù hộ cho ta tối nay mọi việc thuận lợi.

Cục diện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, thời gian, địa điểm đã xác định, chỉ đợi nhân vật rơi vào bẫy,  sự việc diễn ra, nhất định đừng xảy ra thay đổi gì mới tốt. Có điều, bản thân hôm nay đều là thuận theo tình tiết truyện mà đi, chắc sẽ không thể có việc bất ngờ xảy ra đâu… nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui