Quỷ Súc Hung Mãnh

Mãi cho đến khi ăn uống no đủ, mọi người mới thỏa lòng thỏa dạ túm năm tụm ba quay về trường. Tô Ngữ Bạch vốn định về cùng mấy đứa bạn tương đối thân trong xã phát thanh nhưng không biết làm sao khi anh vừa mới đứng lên liền có một tên âm hồn không tan cộng thêm vô cùng mặt dày xuất hiện trong nháy mắt.

“Đàn anh cũng ở khu nam đúng không? Vừa khéo em cũng vậy, chúng ta cùng đi thôi.” Mạc  Thiệu Uyên nói như thế đấy.

Tô Ngữ Bạch nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn mấy tên bạn đang đứng chờ anh một cái, trong nhất thời anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Theo lý thuyết, Tô Ngữ Bạch không phải là rất thân thiết với hắn, hôm nay mới quen biết, anh hoàn toàn có thể từ chối Mạc Thiệu Uyên, nhưng mà không hiểu vì sao đối mặt với một Mạc Thiệu Uyên  chân thành tha thiết, anh không nói nổi một chữ!

Hai bạn học đứng một bên chờ anh cũng được xem như là biết nhìn nét mặt, thấy Tô Ngữ Bạch ấp úng không nói được câu nào rõ ràng, nhìn nhìn lại dáng vẻ tươi cười bí hiểm của Mạc Thiệu Uyên đứng sau anh kia liền song song cùng cười một tiếng quái dị, viện bừa một cái cớ rồi thức thời không chút nghĩa khí chuồn đi mất, bỏ lại Tô Ngữ Bạch một mình ngổn ngang trong gió.

Kỳ thực có thể cùng đi mà hai cái thằng kia, chạy cái gì mà chạy, đồ khốn nạn!! Trong đầu Tô Ngữ Bạch có hàng vạn con thảo nê mã từ tốn chạy qua.

“Đàn anh, đi thôi?” Thanh âm của Mạc Thiệu lúc nào cũng rất tiêu hồn vang lên sau lưng anh, dù cho nội tâm Tô Ngữ Bạch đang rối loạn thế nào thì ngoài mặt anh vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Đó là lí do vì sao Tô Ngữ Bạch có thể bình thản gật đầu, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

*****

Nếu muốn dựa theo mấy cái cuốn truyện ngắn hoặc truyện tươi mát(1) mà nói, tình tiết vở kịch có thể diễn tả theo chiều hướng như sau: hai nam nam chính ngượng ngùng  không tự nhiên rảo bước trên con đường nhỏ tĩnh lặng, làn gió ôn hòa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt các anh, tóc mái hai người đều bị gió thổi bay bồng bềnh, hai bàn tay trắng nõn tinh tế gắt gao nắm chặt, anh một câu tôi một câu, nhẹ nhàng trò chuyện về những đề tài mà song phương đều cảm thấy hứng thú, bầu không khí điềm tĩnh ưu mỹ, còn điểm thêm chút gì đó mập mờ ám muội.

Đáng tiếc đây không phải là truyện ngắn mà cũng không phải là truyện tươi mát, có đường nhỏ tĩnh lặng (vì đang là giờ ngủ trưa), gió nhẹ? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hiện tại là mùa hè oi bức, tuy là đã sắp sang thu nhưng vào cái giờ mười hai giữa trưa này là lúc nắng nhất trong ngày, toàn thân xuất ra mị lực cũng không đẩy lùi được ánh nắng rực rỡ kia vào xó xỉnh, nếu như không để cho nó âu yếm thì quyết không bỏ qua. Đường từ quán lẩu về trường học, nói dài cũng không dài lắm mà ngắn cũng không quá ngắn, cho tới khi không còn cảm giác gì, chịu ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào đỉnh đầu, Tô  Ngữ Bạch bị phơi nắng đến đầu óc quay cuồng, trên người phủ một tầng mồ hôi, Mạc Thiệu Uyên nói với anh mấy câu một lúc rồi anh cũng mệt chẳng muốn phản ứng lại. Hắn tấn công vài lần đều không thành công không khỏi tự bẽ mặt, ngậm miệng không nói lời nào nữa.

Vì thế hai người một trước một sau tiêu sái quay về trường, trên đầu là vầng thái dương tỏa nắng chói chang, nói chuyện cũng câu đáp câu không, hoàn toàn không có nổi một tia lãng mạn nào.

Vườn trường đại học A cũng không phải là rất lớn, nhưng tuyệt đối cũng không hề nhỏ, hai người Tô Mạc lấy tốc độ của rùa bò đến được trường học thì cũng đã mất khá nhiều thời gian. Cảnh vật trong vườn trường cũng khá hơn ngoài đường nhiều lắm. Vì mục tiêu xanh hóa trường học nên trồng rất nhiều các loại cây khác nhau, để tăng thêm mỹ quan  liền kiến tạo một cái đài phun cỡ nhỏ, đi trong vườn trường có bóng râm của cây che phủ, rốt cuộc cũng cảm thấy mát mẻ khiến Tô Ngữ Bạch xúc động đến lệ rơi đầy mặt, rất có cảm giác được cứu vớt.

Đại học A phân thành hai khu Nam Bắc tùy theo chuyên ngành. Nếu Mạc Thiệu Uyên cùng anh ở một khu vậy nói không chừng thì chuyên ngành cũng giống nhau? Được bóng cây mát mẻ tưới dịu đi, tâm tình Tô Ngữ Bạch cũng không còn quá cáu kỉnh. Anh quay đầu lại liếc một chút, lần đầu tiên chủ động nói với Mạc Thiêu Uyên một mực im lặng đi theo sau lưng mình một câu: “Đàn em, chuyên ….. Chuyên ngành của cậu là gì vậy?”

“Hả?” Mạc Thiệu Uyên dường như không nghĩ tới Tô Ngữ Bạch sẽ chủ động nói chuyện với mình, ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng, trả lời: “Hệ Trung Văn.”

“Như vậy à ….” Tô Ngữ Bạch hơi hơi tiếc nuối đáp lại, sau đó lại là một đường trầm mặc không nói.

Thì ra chuyên ngành khác nhau. Thật là, cậu nói xem giọng nói của cậu hay như thế sao lại không học phát thanh tạo phúc cho nhân loại chứ, hừ! ╭(╯^╰)╮

Tô Ngữ Bạch còn đang vì chuyện này mà bất bình thì đột nhiên được thông báo, mục tiêu mà anh muốn tới đã đến rồi.

“Đàn anh, ký túc xá của anh ở ngay tòa nhà kia đúng không? Đã tới rồi.”

“A? A, a …..” Tô Ngữ Bạch nhất thời không phản ứng kịp, mê mang “a” một tiếng, dừng một chút mới liên thanh nói như súng liên thanh.

Hóa ra bất tri bất giác đã chạy đến ký túc xá của anh rồi, vậy thì…..

Tô Ngữ Bạch nghiêng đầu hỏi Mạc Thiêu Uyên: “Tôi tới rồi, ký túc xá của cậu ở đâu?”

Mạc Thiệu Uyên chỉ chỉ tòa nhà tít đằng trước, nói: “Còn phải đi thêm một đoạn nữa.”

“A, tôi đi trước đây, ở xã truyền thanh có cái gì không hiểu hay chỗ nào khó khăn đều có thể tới tìm tôi, gặp lại sau.” Tô Ngữ Bạch nói mấy câu cùng hắn rồi chuẩn bị quay đi chạy lấy người, đột nhiên bị người kéo lấy tay.

“Chờ chút, đàn anh, anh có thể cho em số di động và số QQ không?” Đối với vẻ mặt nghi ngờ của Tô Ngữ Bạch, Mạc Thiệu Uyên chỉ cười cười giải thích lí do hắn đột nhiên giữ tay người kia, đương nhiên cũng chỉ giải thích một chút đồng thời cũng không quên nắm nắm một chút, một lúc sau mới lưu luyến buông cái móng vuốt xúc cảm khá tốt kia.

“A….. Đương nhiên có thể, di động là 136xxxxxxxx, QQ 1025……” Tô Ngữ Bạch nói một loạt hai hàng số rồi dừng lại, vội vàng sửa giọng nói: “Ngại quá, mới rồi nói sai, QQ là 5733xxxxx.”

Ở giới võng phối lâu ngày, Tô Ngữ Bạch thường xuyên đăng nhập cái QQ lấy tư cách CV đó, QQ cá nhân bởi vì đã lâu không lên đều mọc cỏ dại cả rồi, vừa nãy thuận mồm báo luôn số QQ trong võng phối kia, may mà kịp thời phanh lại, thực là nguy hiểm mà!

“136xxxxxxxx và 5377xxxxx sao? Nhỡ kỹ rồi, đàn anh, em về sẽ thêm QQ của anh~” Mạc Thiệu Uyên cười cười với Tô Ngữ Bạch, chẳng qua, không biết vì sao, chung quy lại anh vẫn cảm thấy nụ cười dịu dàng ấm áp như nắng xuân kia lại có chút ý tứ sâu xa?

“Ừa ừa, cậu còn có việc sao? Không có việc gì nữa thì tôi lên trước đây?” Bị cái hóc môn nam tính mê người của Mạc Thiệu Uyên đang tản mát xung quanh lại còn dùng cái vẻ mặt hòa nhã như thế nhìn mình, cho dù người không hề chết ngất lúc ban trưa như Tô Ngữ Bạch cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Vì vậy anh liền hỏi một câu rồi đợi được câu trả lời không khác dự đoán lắm của Mạc Thiệu Uyên, anh lập tức chầm chậm chạy lên cầu thang.

Leo được mấy bậc, Tô Ngữ Bạch lại bông nhiên quay đầu nhìn về phía con đường, Mạc Thiệu Uyên vẫn như trước đứng nguyên chỗ cũ, cặp mắt  hoa đào mê người kia vẫn mang theo ý cười dõi theo anh …… Dù không muốn công nhận chút nào, Tô Ngữ Bạch vẫn là không muốn nói, anh, rất xấu hổ bị điện giật rồi, hơn nữa là bị điện giật đến nỗi Tô Ngữ Bạch rất ghét bẩn mà còn ngượng ngùng nhảy lên vài cái sung sướng, phản ứng như vậy đến bản thân Tô Ngữ Bạch còn thấy xem thường.

Tuy là hắn rất tuấn tú cũng rất có mị lực, thanh âm cũng vô cùng dễ nghe, nhưng mà mày nhảy cái P, bọn mày đều là con trai được không! ╭(╯^╰)╮

“Á, cậu không đi sao?” Tô Ngữ Bạch mất tự nhiên hỏi nhỏ một câu, rồi nhận được một câu trả lời rất chi là cẩu huyết.

“Em xem anh đi lên đã.” Mạc Thiệu Uyên đeo lên khuôn mặt tươi cười đạm nhiên không chút thay đổi nói ra một câu sét đánh.

Muốn hỏi tâm tình hiên tại của Tô Ngữ Bạch như nào, anh chỉ có thể đau đớn nói ra chữ: CMN.

Nếu như anh nhớ không lầm cảnh nam chính đưa nữ chính về nhà sau đó nhìn nữ chính lên lầu nói “anh phải xem em lên mới yên lòng ròi đi” này  không phải rất hay có trong mấy loại truyện kịch tình sao? Loại cảnh này thường phải phát sinh giữa các cặp yêu nhau mới đúng chứ? Anh cùng Mạc Thiệu Uyên, tình cảnh này là thế nào!!! Trong ngực Tô Ngữ Bạch như có hàng vạn con thảo nê mã cùng chạy qua, hơn nữa từng con còn  tà mị cười với anh.

Cuối cùng Tô Ngữ Bạch chỉ có thể cố nén khóe miệng co quắp nói một câu “cậu cứ tự nhiên” rồi vội vàng bỏ chạy lên lầu. Tay run rẩy lôi được cái chìa khóa ra mở cửa, lúc này Tô Ngữ Bạch mới ẩn ẩn hồi hồn, hình như có chỗ nào không hợp lý lắm.

Chờ đã!!! Mạc Thiệu Uyên sao lại biết ký túc xá của anh?!!!

Hoàn chương 10.

(1)   Chỉ mấy loại tiểu thuyết cẩu huyết trên mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui