Hai mắt Tô Ngữ Bạch dại ra, đứng hình nhìn câu nói kia.
Chúng tôi còn mời được Thâm Uyên sama nha …..
Chúng tôi còn mời được Thâm Uyên sama nha …..
Mời được ….. Thâm Uyên sama ……
Thâm Uyên sama…….
Giây tiếp theo, Tô Ngữ Bạch không còn bình tĩnh nổi nữa.
Không ngờ là Thâm Uyên sama, trời ơi, không ngờ là Thâm Uyên sama mà anh yêu mến suốt hai năm trời. Hiện tại là tình huống gì, muốn anh chủ dịch một bộ kịch cùng với Thâm Uyên sama sao a a a. Thật là may mắn khi từ chối bộ kịch của Gà Con!!
Bình tĩnh, bình tĩnh …. Tô Ngữ Bạch uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm nước lớn, rồi vỗ vỗ ngực chính mình mấy cái mới ổn định lại được tâm tình đang kích động, nhưng mà trời không chiều lòng người, câu tiếp theo của em gái Bạc Hà lại thành công biến tất cả bình tĩnh của Tô Ngữ Bạch tan thành mây khói.
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô sama, chúng ta đêm nay tám giờ lên YY phối thử, phòng số 8xxxxxx, anh không thành vấn đề chứ?
Tô Ngữ bạch gắt gao nhìn chằm chằm màn hình vi tính, con mắt trừng lớn như bóng đèn điện, giống như giây tiếp theo sẽ lồi ra ngay lập tức.
Pia phối thử? Tô Ngữ Bạch nuốt nuốt nước miếng, đầu óc xoay như chong chóng.
Chờ đã, tình huống hiện tại có phải là, anh tiếp chủ dịch thụ một vở kịch, sau đó chó ngáp phải ruồi lại cùng tổ kịch với CV Thâm Uyên mà anh ngưỡng mộ nhiều năm nay, đêm nay tổ kịch muốn tập hợp để phối thử, nói như vậy …. nói như vậy …. Nói như vậy anh có thể có cơ hội cùng Thâm Uyên sama trực tiếp phối sao? A a a Quá kích động, quá vui sướng rồi ~! Tô Ngữ Bạch quay người ném mình về phía giường, ôm gối lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại …. Sau đó anh tự đụng đầu chính mình vào thành giường.
Xoa xoa, ở ký túc xá chính là vô cùng bất tiện.
Ký túc xá nam đại học A rất đông, bốn người một phòng. Ba tên bạn cùng phòng Tô Ngữ Bạch là người địa phương, cuối tuần liền về nhà về nhà, làm thêm làm thêm, tóm lại là không thường ở ký túc xá.
Mà một tên bạn cùng phòng khác có vẻ ngoài y như nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình, Hạ Thần Lạc, đừng nhìn Hạ mỹ nhân lớn lên thanh mảnh, tinh tế, yếu đuối, một bộ cục cưng ngoan ngoãn mà lầm, kỳ thực nghịch ngợm hơn bất kỳ ai, hơn nữa còn đùa dai. Gần đây không biết hắn lại đi quyến rũ người nào từ tối qua đến giờ vẫn chưa về.
Lúc mới làm bạn cùng phòng, Tô Ngữ Bạch còn lo lắng không yên vì Hạ Thần Lạc suốt đêm không về mà, nhưng sống chung lâu ngày, anh liền hoàn toàn chết lặng, bởi vì ….. Hạ Thần Lạc chính là loại phong lưu trăng hoa, muốn hắn ở ký túc xá thành thành thật thật phát ngốc, so với khiến Tô Ngữ Bạch ra khỏi cửa còn khó hơn -_,-, khụ khụ, né xa ra….
Rồi từ câu chuyện trên chúng ta có thể biết, Tô Ngữ Bạch là một trạch nam tiêu chuẩn, nhưng là một trạch nam từng trải. Từ nhỏ anh đã không thích ra ngoài nhiều, sở thích duy nhất chính là ở nhà đọc sách, ngủ, hoặc chơi game, dùng cách nói của Tô Ngữ Bạch là “Ánh nắng bên ngoài sẽ khiến tôi phơi nắng đến tan chảy….”
Cho nên từ khi Tô Ngữ Bạch vào ký túc xá ngoài trừ lên lớp và đi ăn thì số lần anh ra ngoài quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay, và thường thì cuối tuần, anh một mình cô độc trong khuê phòng vắng lặng. (Tô: Đệch!! Có máy tính ta sẽ không cô đơn!) Bất quá việc này cũng tiện cho Tô Ngữ Bạch thu âm.
Thu âm thô kỳ một cho dù bạn không gặp trở ngại, nói thế nào cũng phải tốn hơn một tiếng đồng hồ, nếu như bạn cùng phòng có mặt, chẳng lẽ bạn muốn bắt hắn một tiếng không nói lời nào? Một lần hai lần còn có thể, nhiều lần hơn nữa chắc chắn đám bạn này sẽ không chịu được đi? Gượng ép như vậy, hơn nữa, kịch Tô Ngữ Bạch phối đa phần là kịch đam mỹ…. Khụ khụ, nếu để bọn bạn nghe được, khuôn mặt vô cùng mỏng của anh để đâu bây giờ ╭(╯^╰)╮.
Tô Ngữ Bạch đã từng không dưới một lần mừng vì hoàn cảnh của mình. Anh từng bắt gặp một topic trên mạng là một CV khóc lóc kể lể chính mình vì bạn cùng phòng mà phải ghi lại âm thô n lần n lần~~~
Tô Ngữ Bạch bên kia không có phản ứng làm em gái Chuẩn bị bên này lo lắng không thôi, cô liên tục phát mấy tin qua.
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà : Mễ Tô sama, anh không có thời gian sao? (⊙_⊙)
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: 0. 0 Cái này thực rất miễn cưỡng sao?
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: 0. 0 Nếu thực sự bề bộn nhiều việc ….
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Chúng ta có thể đẩy lùi thời gian Pia phối thử /(ㄒoㄒ)/~~
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô sama treo máy rồi sao? Cầu anh trả lời hu hu hu /(ㄒoㄒ)/~~
Tô Ngữ Bạch một bên vuốt vuốt cái trán vừa ăn đau, một bên run rẩy gõ bàn phím “Được, tôi không thành vấn đề không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Rồi gửi đi.
Kết thúc việc đối thoại với em gái Bạc Hà, Tô Ngữ Bạch vẫn có một loại cảm giác “Tôi đang nằm mơ sao”.
Hai năm, anh yêu thanh âm của Thâm Uyên suốt hai năm ròng rã.
730 ngày, 195 giờ, 117120 phút …. Kỳ thực cũng không tính là dài, nhưng tuyệt đối không hề ngắn.
Tuy rằng Tô Ngữ Bạch gia nhập giới võng phối là vì Thâm Uyên, tuy rằng Tô Ngữ Bạch không ngừng một lần vọng tưởng qua anh cùng Thâm Uyên phối hợp, nhưng anh cũng chỉ là nghĩ thế mà thôi.
Kịch Thâm Uyên phối tuy ít nhưng toàn là kinh điển. Anh cũng coi như là đại thần trong giới võng phối, mà anh đâu? Cùng lắm chỉ là một phấn hồng nho nhỏ trong một đám phấn hồng đông đúc mà thôi.
Anh hiểu rõ khoảng cách của bản thân và Thâm Uyên, chính là bởi vì hiểu rõ mà anh chưa từng cho rằng mình sẽ có cơ hội cùng Thâm Uyên phối chung một bộ kịch, hiện tại đột nhiên có một cơ hội tốt như vậy …. Tâm tình của anh lúc này, ặc, nên nói thế nào đây? Dùng so sánh mà nói thì giống như một minh tinh nhỏ tầm thường, vẫn luôn sùng bái một siêu sao cấp Thiên Vương, rồi đột nhiên có một ngày được biết bọn họ có cơ hội cùng nhau diễn xuất ….
Kích động kèm với một chút bối rối.
Thôi nha! Thật là! Tô Ngữ Bạch dùng sức lắc lắc đầu, ý đồ đem những thứ rối loạn trong đầu ném văng ra ngoài.
Nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Khó có được cơ hội tốt như thế này, không phải anh nên biểu hiện thật tốt, dùng thanh âm đầy kỹ xảo ôn hòa nhã nhặn của chính mình chinh phục Thâm Uyên sama, sau đó hoa hoa lệ lệ thông đồng cùng người ta sao? Đúng! Nên như thế nha!
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Ngữ Bạch lập tức mở TXT kịch bản “Thuyết quỷ súc” ra, nhìn chằm chằm lời kịch thuộc về anh, gằn từng câu, đẽo gọt từng chữ.
Tuyệt đối không được để mất thể diện trước mặt đại thần! Tuyệt đối không được để đại thần cảm thấy chính mình không giỏi! Tuyệt đối không được kéo chân đại thần! Tô Ngữ Bạch ôm ba khẩu quyết “Tuyệt đối không được” trong đầu, lập tức tiến vào tình trạng đánh máu gà dũnh mãnh như thần, tốc độ còn nhanh hơn anh ngày thường gấp hai lần.
Bởi vậy có thể thấy được chúng ta có khả năng rút ra kết luận, Tô Ngữ Bạch là một tên vô cùng máu chiến, Tô Ngữ Bạch là một CV đầy nghiêm túc.
*****
Vì thế chỉ cần một chút thời gian buổi trưa, Tô Ngữ Bạch đã luyện đi luyện lại kèm theo gặm hết kịch bản kịch truyền thanh của vở kịch đó, a, giải thích bổ sung thêm một câu, sáng hôm nay, thời điểm Tô Ngữ Bạch rời giường đã là 12 giờ rưỡi trưa rồi.
Vốn như lúc trước Tô Ngữ Bạch mà muốn nghiên cứu kịch bản cũng phải mất một buổi chiều, mà tập lời kịch liên tục mấy tiếng đồng hồ, cổ họng chắc chắn không chịu nổi, nếu như lúc Pia phối kịch tối nay, họng lại đau hoặc mất giọng thì càng nguy cấp. Vậy nên luyện cũng tương đối rồi, Tô Ngữ Bạch liền ngừng lại.
Ngay sau đó Tô Ngữ Bạch nhàn rỗi đến buồn chán thành thật đọc lại truyện của Gà Con Tập Bay, lúc đọc sách tranh thủ nghe kịch truyền thanh Thâm Uyên phối, đương nhiên tôi sẽ không nói cho các người biết Tô Nhị Hóa vừa đọc sách vừa kêu moe đâu =V=.