Chương 34: Báo thù
Buổi trưa qua đi , ta rốt cục lắc lư trở lại vị trí của mình , ta mới biết được tên Hasse Phan Kim Liên kia căn bản là chưa có tới đi làm , cả buổi trưa nay ta thành ra bận rộn không công .
Điện thoại trên bàn liên tiếp vang lên , quản lí không ở thế nên ta bắt đầu phải bận rộn , cuộc họp buổi chiều tự nhiên cũng phải hủy bỏ, ta thực hối hận khi buổi trưa không chịu làm việc , thế cho nên buổi chiều ta bận đến nỗi ngay cả họ của mình là gì cũng quên mất.
Khoảng cách đến tan tầm bất quá còn 10 phút , ta mới xử lý xong đống công việc trong tay , cúi đầu nhìn lại di động thì thấy có mười mấy cú điện thoại nhỡ , cộng thêm ba cái tin nhắn. Đều từ một người, đứa bạn từ thời đại học của ta , Bối Quả Quả.
Ta kinh ngạc nghĩ thầm , con nhóc này không phải là đang bế quan sáng tác sao, sao lại rảnh rỗi quan tâm đến ta vậy ?
Bỏ qua số cuộc gọi lỡ , ta xem mấy cái tin nhắn mà cậu ấy gửi . Cái thứ nhất: nghe nói cậu chia tay với Đường Duy Cầm à ? A Nhuận, các em gái trong trường đều đang sôi trào lên đấy !
Ta bĩu môi , cho dù chúng ta chia tay , thì mấy em gái này cũng chả xơ múi gì được ở Đường Duy Cầm, nhưng thật ra các bé trai còn có chút khả năng.
Cái thứ hai : Eo ôi ! Hóa ra là cậu bị đá ư ? A Nhuận này cậu không có việc gì chứ ? Sao gọi điện thoại mà cậu không nghe a? Cậu sẽ không đi tự sát đấy chứ ? A Nhuận cậu phải nghĩ cho thoáng a!
Cái mũi của ta có chút lên men , quả nhiên tình yêu là thứ không đáng tin cậy, không thể bằng tình bạn được .
Cái thứ ba : A Nhuận, chị đây hiện tại sẽ giúp cậu hết giận !
Ta kinh ngạc! Dựa theo tính tình xúc động kia của Bối Quả Quả , nói không chừng thật sự sẽ làm ra việc ngốc nghếch a ! Ta vừa nhìn thời gian , gửi từ đầu giờ chiều , phỏng chừng nếu muốn làm gì thì lúc này cũng đã xong rồi ấy chứ . Lúc còn học đại học Bối Quả Quả đã tham gia câu lạc bộ judo, thân thủ kia có thể so sánh được với hòa thượng dọn vệ sinh ở Thiếu Lâm tự , nếu thật sự mà xuống tay với Đường Duy Cầm , thì chắc lúc này Bối Quả Quả hẳn là đang ngồi trong sở công an rồi ấy chứ ?
Ta như là một con kiến bò trên chảo nóng, liên tiếp gọi điện thoại cho Bối Quả Quả , nhưng là gọi kiểu gì thì cũng không liên lạc được . Không có biện pháp ta đành phải gọi cho Đường Duy Cầm, không nghĩ tới thế nhưng cậu ta không nhận điện . Ta gửi tin nhắn bảo cậu ta nhận điện , cậu ta chỉ trả lời lại , thực xin lỗi Tô Nhuận.
“Tôi phỉ nhổ vào! Thực xin lỗi cái đầu cậu a! Bà đây tìm cậu có việc !” Ta nhịn không được chửi bậy , vừa quay đầu đã thấy Chu Nhan đứng ở ngay đằng sau .
Cô ấy rõ ràng sửng sốt, ta dường như không có việc gì vuốt vuốt tóc, “Chị Chu Nhan ! Chị có việc gì sao?”
“Chỗ tôi có tập văn kiện muốn đưa cho quản lí các cô , nhưng là anh ấy không ở, thế nên phiền toái cô đưa qua đi.” Chu Nhan nói xong liền tống văn kiện cho ta.
Gặp phải chuyện như vậy, ta là không tiện cự tuyệt , chính là ta cảm thấy rất kỳ quái, Chu Nhan là thư ký của tổng giám đốc , sẽ có văn kiện gì giao cho quản lí bộ phận đề án cơ chứ ? Nhưng lại không thể hỏi nhiều, ta đành phải đáp ứng .
“À , đúng rồi, Hasse hiện tại đang ở bệnh viện, cô đưa đến bệnh viện đi thôi! Đây là địa chỉ.” Chu Nhan đưa cho ta một tờ giấy.
Ta vừa nghe, bắt đầu bật cười khục khục khặc khặc , cảm giác thứ nhất hiện ra trong óc là Bối Quả Quả đã báo thù giúp ta , ta không nghĩ tới cô em này lại bạo lực như thế , nói được thì làm được a!
Nhưng là không bao lâu sau , ta liền nhận được điện thoại của Bối Quả Quả , “A Nhuận! Cậu còn sống sao?”
Ta rưng rưng lệ nóng , thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ chọn được một câu, “Quả Quả! Cậu quá lợi hại !”
Bối Quả Quả hắc hắc nở nụ cười, “Không có gì! Tôi muốn làm ọi người trên toàn thế giới khiển trách bọn họ ! Tôi đã biết hết rồi , tôi không nghĩ ra được Đường Duy Cầm lại là gay , a Nhuận cậu thực bi kịch ! Tôi sẽ đem câu chuyện xưa của cậu viết thành tiểu thuyết , phát tán ở tất cả các trang web lớn , sau đó xuất bản, để cho các cô gái khắp thiên hạ đều biết cái gì là bẻ thẳng thành cong !”
“Đợi chút!” Ta càng nghe càng thấy không thích hợp , “Cậu chính là dùng văn học đến báo thù cho tôi ư ?”
“Ừ! Tôi muốn hung hăng ” đánh”! Đây là cái xã hội gì a! Mấy tên đàn ông đó bị dở hơi à , phụ nữ tốt đẹp như thế mà không cần , lại đua đòi đến bên một tên đàn ông khác , tuyệt không suy nghĩ cho đời tiếp theo . Hưởng ứng kế hoạch hoá gia đình thì cũng không cần phải hưởng ứng nhiệt tình như vậy chứ !”
Hắc tuyến, ta bỗng nhiên cảm thấy, trong thế giới của ta tất cả đều là hắc tuyến, hóa ra biện báo thù chính là như vậy a! Làm hại ta còn lo lắng lâu như vậy, sợ nha đầu kia phải đi ngồi tù .
Đến bệnh viện, ta tìm được phòng của Hasse , vừa định gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong có người nói chuyện.
“Hasse , nói xong chuyện công rồi , nói chút việc tư đi.”
Lỗ tai của ta lập tức dựng thẳng lên, An công tử ở bên trong! Oa , ngộ tăng huyết áp mất ! Chẳng lẽ là An công tử báo thù cho ta ? Anh ta đã làm Hasse phải vào vào bệnh viện ư ?
“Tùy Dụ , tôi sẽ xử lý tốt . Tuyệt đối không ảnh hưởng tới công tác, OK?” Thanh âm của Hasse có chút bất đắc dĩ .
An công tử thở dài, “Làm sao có thể không ảnh hưởng tới công tác chứ ? Chỉ sợ cả ngày hôm nay Tô Nhuận cũng chả làm được cái gì , chỉ có liên tiếp nguyền rủa cậu thôi .”
“Tô Nhuận cô ấy… Tôi thực thật có lỗi, về sau… Dựa vào anh !”
“Xin lỗi cũng vô dụng! Hasse, cậu bảo tôi phải nói cái gì cho phải đây ?”
“Đây chẳng phải là điều mà anh hy vọng sao?”
“Này !”
“Sao vậy ? Tôi nói sai rồi ư ?”
Cách một tấm cửa, ta ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc , An công tử là ra tay giúp ta , ta không thể để cho An công tử chịu thiệt được !
Chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng, ta phá tung cửa phòng bệnh , vốn định hét lớn một tiếng ‘ tôi đếnđây ‘, đâu ngờ hai người này thế nhưng cũng không thèm khóa cửa! Ta oạch một cái nhào vào dưới đất , một miệng đầy tro bụi. Răng nanh đụng vào môi , nhất thời cảm thấy hương vị của máu me .
“Tô Nhuận!” An công tử thét một tiếng kinh hãi, thân hình đã di chuyển đến bên cạnh ta , nâng ta dậy , “Cô đây là đang nháo thiêu thân cái gì vậy ? !”
Ta há miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt , “Tôi, tôi , tôi vội tới hỗ trợ cho anh .”
“Kẻ ngu ngốc này ! Hỗ trợ cái gì a!”
“Giết người là phạm pháp, anh trăm ngàn đừng đánh nhau với Hasse .” Ta bắt lấy tay anh ta , nói một câu không đầu không đuôi như vậy , ta cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của An công tử , ta liền cảm thấy không nên kéo anh ta vào rọ .
“Có cần gọi bác sĩ tới xem qua vết thương không ?” Hasse do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ra tiếng .
An công tử gật gật đầu, Hasse đi ra cửa gọi bác sĩ .
Ta quay đầu nhìn nhìn Hasse, áo vét giày da, lại quay đầu nhìn An công tử, đồng phục dành cho bệnh nhân màu xanh nhạt , ngạc nhiên hỏi: “Anh ta ra tay với anh à ? Sao không phải là Hasse bị anh đánh cho tàn phế ?”
“Ai nói cho cô là chúng tôi đánh nhau ?”
“Cái kia… Ai… thua?” Ta cũng không trả lời được, lúc ấy trong đầu toàn là các chiêu thức võ hiệp trong tiểu thuyết Kim Dung , tất cả đều là sự phán đoán chủ quan của ta . Đúng vậy, làm sao bọn họ có thể đánh nhau cơ chứ , làm sao An công tử có thể vì ta mà đánh người cơ chứ , kế hoạch của chúng ta rõ ràng là sắc dụ cơ mà !
Vết thương trên môi ta không có gì trở ngại, lấy bông lau hết máu thì cũng hết chuyện . Ba người chúng ta ngồi trong phòng bệnh, mắt to trừng đôi mắt nhỏ . An công tử nhìn đôi môi sưng đỏ của ta , thường thường bật cười, lũy thừa khủng bố có thể so sánh nghịch đảo với sự oán niệm trong lòng ta. Mà Hasse ngồi ở một bên, tựa hồ cũng không có cảm xúc gì lớn , ta nhìn chằm chằm vào anh ta , ngẫu nhiên anh ta cũng liếc mắt nhìn ta một cái, ở trong ánh mắt ấy có chút áy náy.
Ta đem tập văn kiện mà Chu Nhan bắt ta mang đến đá sang cho Hasse, Hasse tiếp nhận được rồi nói lời cảm ơn .
Ta nhịn không được hừ lạnh một tiếng , sau đó nhìn đầy xem thường.
Cái tay đang giở văn kiện Hasse dừng lại một chút, giống như là nhận ra điều gì đó, anh ta ngẫu nhiên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt hung ác của ta,
Ngay tại lúc ta dùng ánh mắt đem Hasse lăng trì , An công tử đột nhiên ho khan một tiếng, “Hasse, cậu đi về trước đi.”
Hasse nhanh chóng đứng lên , quả thực là như trút được gánh nặng, “Tôi đi trước, Tùy Dụ , anh an tâm dưỡng bệnh cho tốt !”
“Đợi chút!”
Hasse dừng lại bước chân , nhưng là hiển nhiên không muốn quay đầu đối diện với ta . An công tử thở dài, lôi kéo tay ta, “Tô Nhuận, cô còn không tin tôi sao?”
Cuối cùng ta chỉ có thể nhìn Hasse biến mất trước mặt ta , bộ dáng đi đứng kia của anh ta thật giống con thỏ , vèo một cái lập tức đã không còn bóng dáng . Ta hoàn toàn choáng váng , ngơ ngác hỏi An công tử, “Tôi có dọa người như vậy sao?”
Anh ta gật gật đầu, “Thấy geisha bao giờ chưa ?”
“Ừ.”
“Cô chính là sinh ra không gặp thời, nếu cô ở Nhật Bản thì đi diễn geisha cũng không cần hoá trang!”
Ta bĩu môi, An công tử vốn luôn không bao giờ nói lời nào hay với ta , thế mà ta vẫn còn chờ đợi anh ta có thể thật sự khen ta vài câu cơ đấy .
Ba cô y tá lại đây truyền dịch cho An công tử , thái độ phục vụ tốt đến nỗi có thể so sánh với thanh lâu ngày xưa . An công tử tái nhợt nghiêm mặt như trước , anh ta chưa nói cho ta về thì ta cũng không dám rời đi.
Chờ y tá lề mề làm xong thì An công tử mới hỏi ta: “Cô là đến thăm tôi sao ?”
Ta gật gật đầu, chợt lại lắc lắc đầu.
“Đúng là đúng mà không thì là không , đáp án đơn giản như vậy , cô có tất yếu cần lắc lư trái phải như thế không ?”
“Tôi…” Ta có chút giận, chuyện đơn giản như vậy , anh ta có cần phải trừng mắt như thế không ?
“Cô cái gì mà cô ?”
“Tôi nghe nói anh bị bệnh, vốn chính là muốn tới xem anh , ban ngày gửi tin nhắn an ủi cho anh , anh lại không để ý đến tôi .”
“Thế à ?” Khóe môi của An công tử hơi hơi run rẩy, giống như đang mỉm cười vậy . Anh ta vừa móc di động vừa nói: “Chỉ là dạ dày không thoải mái, buổi sáng tới rửa ruột , không chú ý tin nhắn , cô gửi cái gì cho tôi ?”
Ta ngồi ở đàng kia, vặn vẹo ngón tay mình , “Cũng không có gì, chỉ là đơn giản ân cần thăm hỏi.”
An công tử nhìn chằm chằm vào màn hình , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy kia thế nhưng lại chậm rãi có chút hồng hào , “Yên tâm đi, tôi không có việc gì .”
Ta vừa thấy An công tử không tức giận thì cũng nở nụ cười hùa theo , “Tôi chỉ sợ anh mà đứt thì không ai giúp tôi đoạt lại bạn trai! Anh đã không có việc gì thì tôi đây an tâm! Nắm chặt thời gian, nhanh đi quyến rũ Hasse a!”
“Tô Nhuận!”
“Anh làm sao vậy? Đau răng à ?”
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An công tử từ hồng lại biến thành đen , còn nhanh hơn cả món ảo thuật tráo mặt cổ truyền , ta nhanh chóng ôm lấy anh ta , dùng sức lay động, “An công tử, anh đừng làm tôi sợ a! Bác sĩ ! Mau tới a!”
An công tử xì một tiếng nở nụ cười, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, “Tô Nhuận cô vĩnh viễn luôn làm cho tôi bó tay a.”
Ta cúi đầu nhìn nhìn An công tử trong lòng mình , cho dù là đang bệnh tật đầy mình thì khí chất cũng không hề kém cỏi hơn ta tí nào , sao lại bó tay với ta cơ chứ ? Rõ ràng chính là ta vừa thấy anh ta liền đã sợ hãi a!
An công tử ngộ độc thức ăn thật đúng là có liên quan tới nhà chúng ta , ngày đó lúc anh ta ăn cơm xong gần đi, mẹ ta mạnh mẽ giúi cho anh ta một hộp bánh đậu xanh, An công tử nể mặt mẹ ta đành phải mang về nhà , lại không biết là dây thần kinh nào bị đứt, anh ta thế nhưng lại ăn, vì thế lại nằm viện.
Sau khi đồng chí Kỷ Hoài biết được việc này , đã thở dài thật sâu , “Đại bảo bối ! Tổng giám đốc nhà chúng mày thật sự là kẻ cùng mệnh, mới hưởng thụ một chút thứ tốt liền đi nằm viện , mày cũng không nên ở cùng một chỗ người đoản mệnh như vậy đấy !”
Lòng ta nói thầm , căn nhà trọ xa hoa kia của An công tử , chiếc xe thể thao cao cấp kia , quần áo hàng hiệu đắt tiền , anh ta là kẻ là cùng mệnh (nghèo khó) sao ? Ta không kịp phản bác lại đoạn trước của bà ấy , thì cái câu cuối cùng kia giống như sấm sét oanh tạc, tạc cho ta trong lộn ra ngoài , vội vàng giải thích, “Mẹ đừng nói lung tung , khi nào thì con ở cùng một chỗ với anh ta a!”
Chương 35 Hai ta không thuần khiết
Ngày cá tháng tư đi quađược một tuần, từ lúc ấy ta chưa bao giờ thấy được Đường Duy Cầm ở trong khu tập thể , đại khái là cậu ta có ý trốn tránh , cho dù là ở cùng dưới mái hiên thì cũng luôn có biện pháp để không thấy mặt nhau , cậu ta cũng thật sự lo lắng thái quá .
Công ty bên kia, ta vẫn đối xử lạnh nhạt với Hasse , nhiệt tình làm việc biến mất gần như không còn tí nào . An công tử xuất viện xong cũng không có động tĩnh gì, chuyện mà anh ta đáp ứng ta, tựa hồ có khuynh hướng bị quên đi .
Bởi vì bộ phận đề án sắp có cuộc họp, ta không thể không đi vào đưa tư liệu về quá trình cho Hasse, ta đem đống tư liệu rất dày mà mình đã sửa sang lại kia vứt ở trên bàn anh ta , sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tô Nhuận.” Anh ta đột nhiên gọi .
“Có việc gì thế?” Ta lé mắt nhìn anh ta .
Anh ta thở dài, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ta rung đùi đắc ý , chính là không thèm nhìn anh ta, “Đang trong thời gian làm việc , quản lí có việc gì xin hãy phân phó.”
“Tôi muốn nói vài câu việc tư với cô .”
“Thế à? Sao tôi không thấy có chuyện gì để nói với anh nhỉ .”
“Tô Nhuận cô vẫn không thể tha thứ cho tôi sao?”
“Là sao a , tôi phải tha thứ cho anh cái gì?”
“Tôi là thật sự thương yêu cậu ấy , cô cũng đã từng nói , cô không kỳ thị người đồng tính .”
“Nhưng người đồng tính với anh lại là bạn trai thanh mai trúc mã của tôi !”
Ta rốt cục khống chế không được cảm xúc , ta cảm giác rằng chỉ cần cách anh ta đủ gần, chỉ cần ta có thể một quyền đánh cho anh ta phải nằm úp sấp thì ta đây tuyệt đối sẽ làm cho anh ta phải răng rơi đầy đất . Nhưng những điều này đều chỉ là ảo tưởng, tên kia cao to lừng lững thế kia , ta tất nhiên không phải là đối thủ, cho nên vì phòng ngừa anh ta đột nhiên bùng nổ, ta lui về phía sau hai bước.
“Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng là tôi cảm thấy cô cùng Duy Cầm cũng không hợp nhau , Tô Nhuận , chẳng lẽ cô không có phát hiện sao , trạng thái của hai người hoàn toàn không phải là một đôi tình nhân sao? Hay là nên nói, kỳ thật cô đã sớm phát hiện , chính là không dám thừa nhận mà thôi, cô có thói quen cùng Duy Cầm một chỗ cho nên sợ hãi chia tay. Nhưng là Tô Nhuận, cô cẩn thận nghĩ lại xem , ở bên Duy Cầm , cô thật sự có cảm giác tim đập thình thịch không ? Khi cậu ấy nắm tay cô , cô có mặt đỏ không thôi tim đập tăng tốc không ?”
Hasse thản nhiên nói xong, trong đầu ta đột nhiên nảy nòi ra bóng dáng của một người , người đó thường xuyên thổi râu trừng mắt với ta , luôn trực tiếp tổn hại ta, sau lưng lại bảo vệ ta, người nọ là An công tử. Ta lắc lắc đầu, cố gắng lắc hình bóng đó đi, ta nhất định là không ngủ đủ nên sinh ra triệu chứng thần kinh thác loạn , nếu không thì chính là bị Hasse chọc tức , bằng không thì làm sao ta có thể nhớ tới An công tử cơ chứ ?
“Kỳ thật là không có phải không.” Giọng điệu của anh ta gần như là kiên định .
“Ai…ai nói là không có!” Ta vươn thẳng sống lưng, kiên quyết không thể để mất mặt trước Phan Kim Liên vào lúc này.
“Tôi biết hiện tại cô vô cùng chán ghét tôi .”
“Sai lầm rồi! Tôi là ghê tởm anh ! Anh làm cho tôi biết rằng , bản thân mình là ngu xuẩn cỡ nào ! Tôi coi anh là bạn , vậy mà anh lại đâm một đao vào sau lưng tôi !”
“Không thể hòa giải sao ?”
“Trừ phi anh trả Đường Duy Cầm về cho tôi .”
“Miễn cưỡng ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc.”
Câu nói này là cỡ nào quen thuộc, cỡ nào giống như thứ mà ta đã xem trong tiểu thuyết ngôn tình , trong những câu chuyện đó cũng có bên thứ ba chen chân, sau đó có tiết mục làm cho nhân vậy chính phải cút đi , chẳng qua, bên thứ ba trong trường hợp của ta có vẻ đặc thù , là một tên đàn ông .
Ta cười rộ lên đầy lạnh lùng , “Anh là kẻ cướp , đoạt đi bạn trai của tôi rồi lại còn đến nói với tôi , cho dù không có anh thì hai người chúng tôi cũng sẽ không hạnh phúc . Tiết mục giải vây ình kiểu này tôi đã xem nhiều trong mấy bộ phim truyền hình nói về bồ bịch rồi ! Sao anh biết sau khi chúng tôi kết hôn thì cậu ấy sẽ không hạnh phúc? Sao mà anh biết, tôi sẽ không hạnh phúc? Hóa ra anh là Ngọc Hoàng đại đế hay Jesus Maria à ? Anh là nhà thông thái à ?”
Hasse cúi đầu nghe ta mắng , thật lâu sau thì thở dài, “Được rồi, mặc kệ cô nghĩ thế nào về chuyện của ba chúng ta thì tôi hy vọng cô đừng đem cảm xúc đưa vào trong công việc, Tô Nhuận nơi này là công ty còn cô là trợ lý của tôi .”
Tuy rằng anh ta nói là sự thật, nhưng ta lại cảm thấy, hình tượng của anh ta sau khi nói một lô một lốc những điều này đã không còn sót lại chút gì , đối với một cô gái bị hai tên đàn ông thương tổn quá sâu , thì còn gì có thể tàn khốc hơn thế ? Đây quả thực là tác phẩm tiêu biểu cho sự vô tình vô sỉ cố tình gây sự !
Ta ngẩng đầu lên dùng lỗ mũi nhìn anh ta , “Muốn tôi như thế thì cũng có thể a! Hoặc là tôi từ chức, hoặc là anh tạm rời cương vị công tác ! Bất quá khả năng tôi từ chức tuyệt đối là số không , cho nên, anh đi đi! Rời đi công ty này ! Dù sao anh cũng không thiếu tiền, anh hãy ôm Đường Duy Cầm mà thân thiết cả đời đi! Các người có lương thực tinh thần rất no đủ, cần gì phải kiếm tiền nữa !”
“Được ! Vô cùng tốt !” Phía sau vang lên một trận vỗ tay, vừa quay đầu lại đã thấy An công tử ra dáng đứng tựa vào trên cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời không đứng đắn : “Tô Nhuận , đây là lần đầu tiên tôi phát hiện cô biết ăn nói như vậy ! Tài ăn nói này nếu ở tại chỗ này sẽ tạo ra lãng phí a! Cô đến bộ phận nhân sực đi! Tăng lương!”
Ta kinh ngạc vạn phần, anh ta uống nhầm thuốc rồi sao ? Đang êm đang đẹp sao lại chạy tới nơi này làm gì ? Ta nhấp nháy với anh ta không biết bao nhiêu cái , ý bảo , hai chúng ta mới là đồng minh, anh không thể giúp đỡ người ngoài được.
An công tử cố ý vòng qua ngàn vạn ánh mắt chớp điện kia của ta , đi qua vỗ vỗ bả vai Hasse , “Làm việc cho tốt ! Đừng để cảm xúc ảnh hưởng tới công tác!”
“Tôi biết.”
“Tôi không biết!” Ta nhảy ra, đứng ở giữa hai bọn họ .
An công tử một cái tát nhẹ chụp trên mặt ta , đẩy ta sang một bên đi, ta còn muốn xông lên nữa , An công tử vẫn đẩy ta tiếp , lúc này thì trực tiếp dùng cánh tay kẹp lấy đầu ta (thật bạo lực =,.=).
“Anh buông!” Ta giãy dụa đấm đá anh ta .
An công tử bỗng dưng đứng yên bất động , thì thào lẩm bẩm: “Đầu lớn như vậy? Sao trước kia mình lại không phát hiện ra nhỉ ?”
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, ta trừng qua một cái , anh ta lại nhịn xuống , hé ra bộ mặt cấm dục thập phần đau trứng .
“Tôi mang Tô Nhuận đi làm quen với công việc mới , cậu cứ làm việc đi, chúng tôi đi đây .” An công tử ôm ta kéo ra khỏi văn phòng , nghênh diện tới là cái mồm siêu cấp lớn của bộ phận nhân sự , cũng chính là cái tên nghe góc tường rồi đi loạn nói láo lần trước .
Tên đó trừng lớn hai mắt, hít một hơi thật sâu, trạng thái như sắp té xỉu .
An công tử liếc mắt một cái rồi chỉ vào mũi tên đó nói: “Cái gì cậu cũng không phát hiện!”
Người nọ nhận mệnh gật gật đầu, “Cam đoan không có chuyện xấu!”
An công tử liền vẫn duy trì tư thế này , giống như một thợ săn, mà ta là con mồi mà anh ta săn về được, anh ta vẫn đem ta mang vào văn phòng của mình , trên cơ bản là chờ khắp cả công ty rêu rao một vòng, ta âm thầm kêu khổ trong lòng, đầu ta vì sao lại không thể nhỏ hơn một chút? ! Còn có, An công tử làm như vậy không sợ người khác hiểu lầm sao?
Quả nhiên, ở trước cái miệng có thể nhét vừa hai quả trứng của bà chị Chu Nhan kia , An công tử mang ta vào văn phòng, sau đó phập một tiếng đóng sầm cửa lại .
Anh ta vừa buông ra , cơ hồ ta là theo bản năng , quay đầu sẽ chạy ra ngoài, An công tử với cặp mắt sắc lại một lần nữa tóm lấy ta , một cái khe cửa ta vừa mở ra cứ thế lại bị đóng lại .
Anh ta vây ta ở trong không gian nhỏ hẹp được tạo ra từ cánh tay cùng ván cửa , lồng ngực phập phồng , ánh mắt gắt gao khóa lấy ta, “Cô chạy cái gì?”
Dâm uy ấy tuyệt đối làm ta phải rung động , cho nên ta há mồm liền nói: “Hảo hán tha mạng!”
“Thế sao ?”
Anh ta đứng quá gần , ngay cả hơi thở ta cũng có thể cảm giác được đến, ta có chút co quắp, chưa bao giờ ở gần một người đàn ông nào như thế , ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta , hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ .
Hầu kết của An công tử tựa hồ giật giật, anh ta híp mắt lại , đôi môi mềm mại hơi hơi mở ra.
Ta nghi hoặc, quơ quơ tay trước mặt anh ta , “An công tử , anh bị mờ mắt à?”
Anh ta mở mắt ra, rất có xu thế trợn trắng mắt , thu hồi hai tay , cách xa ta nửa met , sau đó trở lại chỗ ngồi của mình , ngồi xuống chiếc ghế xoay tròn , ra dáng phái đoàn đại gia.
“Cô về thu dọn đồ đạc đi , ngày mai đến bộ phận nhân sự ! Tôi đã chào hỏi qua với quản lí bộ phận nhân sự rồi .”
“Vì sao? Tôi ở bộ phận đề án không phải đang rất tốt sao? !”
“Nghe lời, về thu dọn đồ đạc đi .”
“Tôi không đi ! Anh cùng phe với ai a? Sao anh lại đi giúp tên Hasse kia mà không giúp tôi hả ? Người đi sao lại là tôi ? Vì sao không phải anh ta cơ chứ ?”
An công tử đánh giá ta , trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng thì có thể tức chết người, anh ta nói: “Cô rời đi bộ phận đề án thì không có vấn đề gì, cậu ta đi rồi thì lại là vấn đề không nhỏ. Cho nên Tô Nhuận, đừng quá trẻ con, nơi này là công ty, tình cảm cá nhân thì để đến tan tầm tôi tùy cô phát tiết, phải biết phân chia rõ ràng hiểu không ?”
Ta cười lạnh ba tiếng, “Ngay cả anh cũng không giúp tôi ? Hai người các anh đều nói đây là công ty, nói tôi không phân biệt được công và tư , nhưng còn các anh thì phân chia rõ ràng chắc ? Tôi không tin có người có thể chia mình thành hai nửa, một nửa dùng để đi làm, nửa còn lại là ăn chơi trác táng sau khi tan tầm . Kia không phải sẽ là người có tính cách phân liệt a!”
An công tử tựa hồ bắt đầu hắc tuyến, các sợi gân cơ trên mặt không thể phối hợp nhuần nhuyễn với nhau , “Đây căn bản là hai chuyện khác nhau.”
“Theo ý tôi thì chính là giống nhau !”
“Tôi không phải đã nói , tăng lương tăng lương sao!” Anh ta bắt đầu bất đắc dĩ, cũng có chút phát điên.
Ta thanh lọc yết hầu, nói lời chính nghĩa : “An công tử, anh đừng tưởng rằng dùng tiền tài có thể tùy tiện thu mua tôi! Con người sống cũng không phải chỉ vì tiền! Tôi cũng là con người có cốt khí !”
“Tô Nhuận, đây là chiến lược, chiến lược cô có biết không ? Không phải cô bảo tôi giúp cô kéo Đường Duy Cầm quay lại sao, đây là của nước cờ đầu tiên của tôi đó .”
Ta trừng mắt nhìn , “Thật sự ư ?”
Anh ta gật đầu.
“Đi! Tôi đây đi! An công tử tôi luôn biết anh rất tốt với tôi mà !” Ta cười rộ lên, giống như một đứa ngốc phổi bò .
An công tử gật đầu có chút vừa lòng , khóe môi cũng hơi hơi giơ lên, “Vậy cô đi thu dọn đồ đạc đi thôi, trước lăn lộn vài ngày ở bộ phận nhân sự , về sau còn có chỗ tốt để đi.”
Ta mang theo vẻ mặt cười mỉa, “Cũng đâu cần vội vàng gì , chúng ta vẫn là nên nói về chuyện tăng lương trước đi! Anh tính cho tôi thêm bao nhiêu a?”
An công tử không hoang mang chút nào , diễn xuất rất giống Hoàng Thế Nhân , anh ta nói: “Năm ngàn đồng , đủ không?”
Cặp mắt cứ thấy tiền là sáng lên của ta lại một lần nữa phóng đại , hít sâu một hơi mới miễn cưỡng trấn định, “Tổng giám đốc anh đang nói đùa với tôi phải không ? Một cái công ty lớn như vậy , tăng lương cho nhân viên lại chỉ có tí chút thế thôi sao ?”
“Đây là cá nhân tôi bỏ vốn ra đó ! Với cái công trạng kia của cô , cô còn muốn tăng lương sao ?”
Mẹ kiếp ! Thằng nhãi này sớm muộn gì thì cũng bị chốc mép !
“Làm sao vậy, cô còn có ý kiến à ?” An công tử hỏi.
“No có!” Ta lắc đầu.
An công tử cười cười, vỗ bả vai của ta nói: “Tôi có cái gì cũng đều là cho cô a!”
Sao ta cảm thấy vẻ tươi cười này của anh ta lại không thuần khiết cơ chứ ?
Bất quá, ta vẫn nghe lời , trở lại văn phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài, ôm thùng phi thẳng đến bộ phận nhân sự .
Ta biết Hasse có vụng trộm nhìn ta , trong lúc hoảng hốt ta cảm thấy, ta quen biết anh ta là một sai lầm, bạn bè như vậy ta quen không nổi . Cũng trong lúc hoảng hốt đó ta cảm thấy, Đường Duy Cầm cách ta càng ngày càng xa , bởi vì nếu bỏ qua sắc thái chủ quan là ta chán ghét anh ta thì Hasse thoạt nhìn là người đáng giá để dựa vào.
“Haiz…” Ta thở dài.
Khiến cho ta cảm thấy đáng sợ là, một tiếng thở dài khi ta rời đi bộ phận đề án đã nhanh chóng biến thành một scandal , rồi nổ tung như sấm dậy đất bằng .
Đồn đãi rằng , quản lí của bộ phận đề án cùng trợ lý của mình có chuyện luyến ái mờ ám , bị tổng giám đốc đưa ra quyết định trừng trị , tai vạ đến nơi đều tự mình bay, oa nha nha nha!
Một đoạn lí do này là ta nghe được từ chỗ của Chu Nhan . Ta mới đầu còn kinh ngạc, bà chị này từ khi nào thì cũng bắt đầu thích bát quái ?
Chu Nhan nhìn nhìn ta nói: “Trong công ty ngay cả nhân viên quét tước toilet cũng biết, tôi còn có thể không biết sao?”
“Thế à.” Ta gật gật đầu, chợt mồ hôi lạnh một thân, không đúng a, Chu Nhan đã biết, ban giám đốc cũng lập tức sẽ biết a!
Xong rồi xong rồi, thế này thì sắp nổi danh rồi , cuối năm khi tổ chức đại hội khen ngợi, dù thế nào cũng nên có ta chứ ! Ta như vậy thì cũng xem như vì hình tượng công ty làm quảng cáo tuyên truyền miễn phí a! Phải biết rằng, miệng truyền miệng cũng coi như là một loại truyền bá thông tin hữu hiệu !
Chương 36: Ngoài ý muốn
Đến bộ phận nhân sự nhậm chức, cảm giác tựa hồ cũng không tệ lắm.
Văn phòng mới nằm ở tầng hai mươi ba , so với bộ phận đề án cũ thì ta cách tổng giám đốc lại gần hơn mấy bước.
Điều này cũng là lý do hiện tại dù không có việc thì An công tử cũng kêu ta đến văn phòng của anh ta .
Sau khi đến bộ phận nhân sự ta lại gặp được gương mặt quen thuộc , đồng chí Cao Hướng, cậu ta cũng từ ngành khác được điều động đến bộ phận nhân sự công tác, điều này làm cho ta vô cùng khó hiểu , có phải công ty thực thiếu người hay không ?
Thời điểm cậu ta thấy ta ngược lại là không hề sợ hãi chút nào , cậu ta ngó đầu lại đây, cười hì hì nói: “Chúc mừng a Tô Nhuận, rốt cục cô đã được lên đây ! Tôi đã sớm cảm thấy cô sẽ thăng chức, cô cùng tổng giám đốc quả nhiên không bình thường .”
Ta không khỏi phải lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn cậu ta , “Cậu là thầy bói dạo à ?”
Cậu ta cười hắc hắc , hai cái răng tiểu hổ cũng là có vài phần đáng yêu, “Tôi còn chuẩn hơn bọn họ ý ! Làm hành chính lâu , thứ giỏi nhất chính là quan sắc sắc mặt người khác .”
“Xì!” Ta nhìn đầy xem thường.
Cũng là vì xem thường như vậy cho nên quan hệ giữa ta và đồng chí Cao Hướng từ đồng nghiệp biến thành khuê mật (như bạn gái thân) , một bước nhảy vọt tương đối lớn . Về sau cậu ta lại nói , cái ánh mắt xem thường kia thực mất hồn, làm cho cậu ta nhớ tới vô số nhân vật lịch sử . Mà lúc ấy ta nhìn mấy cái răng tiểu hổ của cậu ta thì cũng hiểu được sắc đẹp của cậu ta cũng không đến nỗi nào .
Tóm lại, chúng ta trở thành bạn bè , chính là cái loại cấu kết với nhau làm việc xấu.
Giữa trưa đi ăn cơm, ta cùng đi với Cao Hướng , cậu ta lấy cơm, ta cầm đũa chờ. Khi Cao Hướng bưng khay trở về , cái kia phải gọi là gió xuân đầy mặt, đường làm quan rộng mở a!
“A Tô, đại danh của cô quả nhiên là hữu dụng , tôi vừa nhắc tới cô thì dì đầu bếp liền cho tôi thêm một cái chân gà! Này , cô ăn đi!” Cao Hướng đem cái chân gà đẩy đến trước mặt ta .
Con người của cậu ta thường xuyên chỉ vì một chút may mắn mà tươi cười đầy mặt, cuộc đời dễ dàng thỏa mãn như vậy thì mới hạnh phúc được . Ta cũng bởi vì lời nói của cậu ta mà bắt đầu dào dạt đắc ý trong chốc lát , ta vắt chéo chân tỏ vẻ không ai bì nổi nói: “Theo tôi xông pha thì sẽ có thịt ăn! Bà dì ấy có thuận tiện khen tôi vài câu hay không?”
Cậu ta đang cắn chân gà, miệng đầy dầu mỡ , ai cũng không thể đưa cậu ta ghép lại với cái tên đàn ông hào hoa phong nhã lại phi thường bát quái kia được , cậu ta nói: “Dì ấy nói , cho cô nghẹn chết đi , để xem cô còn đi quyến rũ ai được nữa.”
Ta gật gật đầu, không chút nào tức giận , vỗ vỗ bả vai Cao Hướng nói: “Cậu xem xem , hiệu ứng danh nhân đó , không quan tâm là tốt hay là xấu , kiểu gì mà chả có lợi . Ý tứ của bà dì đó có phải nói tôi là hồ ly tinh hay không a? Tôi hại nước hại dân ?”
Cao Hướng gật đầu, “Cô tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành a!”
Ta cười hắc hắc, cho cậu ta một cái biểu tình coi như cậu còn hiểu biết.
Cậu ta dùng khăn giấy xoa xoa miệng nói: “Thể trọng này đè chết vài người không thành vấn đề, Tô Nhuận này , gần đây ở cùng với tôi cô béo quá , cô nên giảm béo đi , bằng không tổng giám đốc sẽ không còn hứng thú hứng thú với cô nữa , về sau chúng ta không có chân gà ăn đâu !”
Ta híp mắt lại , ra tiếng ngắt lời , đối với loại ngôn luận này ta tuy thấy nhưng cũng chả thể làm gì được , dù sao chuyện xấu của ta cùng An công tử lúc trước chính là từ chỗ cậu ta truyền đi , ta muốn có tinh thần giải trí , ta muốn thỏa mãn nguyên vẹn dục vọng bát quái của cậu ta , vì thế ta cười cười nói: “Cậu cứ yên tâm đi, chỉ có tôi không có hứng thú với anh ta , không có chuyện anh ta không có hứng thú với tôi đâu !”
Bởi vì nói nhiều, cho nên căn bản là không quan tâm gì cả , cho nên khi thấy Cao Hướng trừng to mắt nhìn ta , ta dị thường kinh ngạc hỏi: “Cậu ăn phải con gián à ?”
Cao Hướng lắc lắc đầu, ngay sau đó ta nghe được từ phía sau có một thanh âm vô cùng trầm thấp khêu gợi : “Xin hỏi tôi có thể ngồi đây không ?”
Hoặc là nói ta cùng Cao Hướng không hổ là người của bộ phận nhân sự , không hề để cho quản lí phải mất mặt, hai chúng ta bật ngay dậy, đồng loạt cúi đầu: “Chào Tổng giám đốc !”
An công tử buông khay đồ ăn xuống, cười nói: “Các đồng chí vất vả rồi .”
Cao Hướng vội vàng nhường vị trí của mình , thuận tiện xoa xoa ghế dựa , ta nghiêm trang nói: “Vì tổng giám đốc phục vụ!”
An công tử ngồi ở đối diện ta , vẻ mặt ôn hoà nói: “Thế à ? Vì tôi phục vụ sao? Vậy trước cô hãy chọn hành ở bên trong đồ ăn của tôi ra đi.”
Ta mở to hai mắt nhìn , Cao Hướng thì hận không thể vùi đầu vào trong bát, An công tử cười tủm tỉm nhìn ta rất quỷ dị . Ta nhỏ giọng hỏi , “Anh làm sao vậy ? Không mọc tay à?”
“Cô chọn hay không ?”
“Nhiều người như vậy ! Anh nguyện ý ăn nước miếng của tôi à ?”
“Chọn hay không chọn?”
“An công tử , anh làm cái gì a?”
“Chọn hay không ?”
Ta vừa mạnh mẽ nhấc đầu lên , phát hiện có vô số cặp mắt đang chăm chú trên người ta , loại cảm giác được quần chúng chú ý này , ít nhiều nhờ An công tử ta đã được nếm thử vô số lần . Ta bắt đầu hoài nghi, đầu anh ta có chút vấn đề, có phải theo đuổi Hasse không thuận lợi cho nên cáu kỉnh với ta hay không ?
Tuy rằng loại xấu tính này ta hẳn là nên kiên quyết bóp chết, vì xã hội mang đến thanh tịnh, nhưng là niệm ở anh ta còn rất hữu dụng với mình , ta đành cắn chặt răng, coi những ánh mắt vây xem đều là mây bay, vẻ mặt cười mỉa đưa đôi đũa tiến đến khay đồ ăn của anh ta , nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ chọn lựa kỹ càng.”
Ta vừa nhanh chóng chọn hành ra ,vừa âm thầm mắng , bà dì xới cơm nhất định là coi trọng khuôn mặt của An công tử , chứ nếu không thì làm sao lại cho anh ta nhiều thức ăn như vậy .
Chờ ta chọn xong thì khay đồ ăn này cũng hoàn toàn thay đổi . An công tử bĩu môi, “Chậc chậc, Tô Nhuận cô thật sự là chẳng biết làm cái gì , cô nói xem , cưới cô chẳng phải rất không hay ho sao?”
Cao Hướng hít sâu một hơi , kinh ngạc đến nỗi con ngươi suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài , ánh mắt kia rõ ràng như là gặp phải người ngoài hành tinh .
Mà ta cũng theo bản năng đem ánh mắt quét qua bốn phía , những phụ nữ dù đã kết hôn hay chưa kết hôn , không một ai không hung tợn nhấm nuốt đồ ăn, coi như trong miệng là các bộ phận trên cơ thể của ta vậy .
Ta không khỏi rùng mình một cái, cắm đầu ăn cơm.
Trước khi tan tầm , Cao Hướng đột nhiên gọi lại ta, nói lời thấm thía : “Tô Nhuận, tốt nhất là cô nên đi cửa sau mà ra ngoài đi.”
“Làm sao vậy?”
“Cửa trước không quá an toàn.”
“Chẳng lẽ có người định gây rối với tôi?”
“Cũng không đến mức ấy , chính là …”
Ngay tại lúc ta đang muốn nghe bát quái thì điện thoại ở trong túi quần giật lên đùng đùng, ta đành phải nghe điện thoại trước .
“Tô Nhuận cô có về hay không?”
Ta cả kinh, là An công tử, vội vàng đè thấp thanh âm hỏi: “Có việc sao?”
“Tiện đường đưa cô về nhà, trên đường chúng ta nghiên cứu một chút về kế hoạch gả cô đi.”
“Tốt!”
Đây là chuyện đứng đắn , ta phải đi, không nghĩ tới An công tử còn để bụng như vậy . Trong lòng ta mừng thầm một trận , cũng liền quên mất đống bát quái mà Cao Hướng chưa nói xong , một mình nhảy chân sáo đến thang máy.
An công tử bình thường đều có lái xe đưa đón , anh ta đều chờ ở cửa công ty , ra dáng mười phần .
Ta vừa đến đại sảnh liền cảm giác được không khí không tầm thường, dĩ vãng vốn vắng tanh , hiện tại lại đứng đầy người, hơn nữa những ánh mắt đó liên tiếp nhìn chằm chằm vào ta. Ta hồ nghi đi ra ngoài, những người đó thế nhưng liền xông tới.
“Các người làm gì?” Ta đột nhiên quay đầu.
“Cô gái, hãy dùng thử nước nhỏ mắt của công ty chúng tôi đi!”
“Cô gái , hãy làm người đại diện phát ngôn cho hội Tiểu tam (bên thứ ba) chúng tôi đi!”
“Cô ơi , tôi đại diện cho tạp chí ABC đến phỏng vấn cô , làm sao cô có thể chinh phục được thái tử của ngành bất động sản vậy ?”
…
Bọn họ nói như súng liên thanh , mấy vấn đề này cứ như là ruồi bọ quay chung quanh đầu ta. Ta tự hỏi một lát thì mới hiểu ra , bọn họ là muốn tìm ta làm quảng cáo, bởi vì mối quan hệ giữa ta và An công tử .
Ta không biết từ khi nào thì An công tử nổi danh như thế , thế cho nên có người chuyên môn đến lấy bát quái, càng không biết ta làm người đại diện cho bọn họ thì có thể kiếm tiền cho bọn họ hay không , ta chỉ biết là, buôn dưa lê thật đáng sợ a, kiểu truyền miệng này thật đúng là dọa người, sao truyền đến truyền đi lại thành một con hồ ly tinh thế kỷ mới thông đồng thành đôi với một tên phú nhị đại hoàn mỹ cơ chứ .
“Các người làm gì vậy ? Bảo vệ là để ngồi không à ?” An công tử đột nhiên xuất hiện, cau mày.
Trong nháy mắt đã có mấy bảo vệ lại đây giải vây giúp ta , mấy người làm ăn cò con này bị tách ra, lúc gần đi còn không đã quên kêu lên một tiếng, “Công ty chúng tôi còn có rất nhiều thuốc tráng dương a! Tuyệt đối là bí phương tổ truyền a!”
Khuôn mặt An công tử từ thư sinh anh tuấn biến thành Bao thanh thiên, anh ta đen mặt đi tới chỗ ta , theo bản năng ta liền lui về phía sau.
“Tô Nhuận! Không được lui về phía sau!” Anh ta hét lớn một tiếng.
Ta khinh bỉ trong lòng , đạo lý này giống như khi chúng ta bắt kẻ trộm , anh nói với kẻ trộm là mày đứng lại, liệu kẻ trộm sẽ đứng lại thật chắc ? Đương nhiên là phải càng chạy nhanh hơn a! Cho nên lúc ấy ta nhanh chóng lui về phía sau ba bước, chỉ nghe a một tiếng, cả người ta lộn về phía sau .
An công tử vội vàng vươn tay, nhưng là cũng không có bắt lấy được tay của ta, bước chân ta mất thăng bằng, từ bậc thang lăn xuống, cái gáy đâm sầm lên bậc đá cẩm thạch, trước mắt nhất thời tối đen một mảnh .
“Tô Nhuận!” An công tử đã chạy tới ôm ta vào trong ngực.
Ta miễn cưỡng mở to mắt nhìn anh ta, trời đất đảo lộn .
“Cô bị ngu ngốc à , không phải tôi bảo cô không được lui về phía sau sao? !” Anh ta tựa hồ có chút tức giận .
Ta nói không ra lời, cũng không biết nên trả lời cái gì, toàn thân choáng váng.
“Lái xe đâu, mau đem xe lại đây, đưa cô ấy đi bệnh viện a!” An công tử rít gào, làm cho những người vây xem phải sợ hãi , đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc phát ra cơn tức lớn như vậy .
Lái xe chạy xe lại đây, An công tử ôm ta lên ghế đằng sau, ta đột nhiên ý thức được , sau đó bắt lấy cửa xe.
“Cô làm sao vậy ?” An công tử nghi hoặc.
Nước mắt của ta rốt cục rơi xuống , rốt cục cảm giác được đau, ta oa oa khóc hỏi: “Tôi bị thế này có tính là tai nạn lao động không ? Tiền thuốc men công ty có chi trả hay không ?”
“Tính!”
“Thế thì đi thôi!”
Đến bệnh viện, An công tử tự mình đưa ta vào phòng cấp cứu, mấy người bác sĩ cứ lắc lư trước mắt ta , ta cảm thấy càng thêm hôn mê. Qua xem xét, ta là bị chấn động não, cũng may lúc ấy bề mặt nền đá nhẵn nhụi, bằng không thì cái mạng nhỏ này của ta sẽ đi đời nhà ma.
An công tử coi như có chút nhân đạo, sắp xếp cho ta vào phòng bệnh hạng nhất, chỉ có một mình ta nằm . Trong lúc hỗn loạn ta vừa truyền dịch vừa ngủ, An công tử an vị ở bên giường.
Chờ ta tỉnh ngủ , mở to mắt, đột nhiên thấy trước mặt mình có người nhất thời hoảng sợ, suýt nữa thì thét chói tai . Đại khái là anh ta mệt mỏi, ghé vào trên giường bệnh của ta ngủ , đầu gối lên cánh tay, sườn mặt đối diện với ta, nhìn rõ ràng được lông mi của anh ta , làn da tốt lắm, cơ hồ nhìn không tới lỗ chân lông, không giống làn da của ta bởi vì thường xuyên thức đêm chơi game mà rất thô ráp .
Anh ta giật giật, mở to mắt, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, gần gũi như thế.
“Đau đầu à?”
“Ừm.”
“Để tôi gọi bác sĩ đến nhé ?”
“Đói bụng.”
“Thế à , để tôi đi mua đồ ăn cho cô , cô muốn ăn cái gì?”
Ta vừa nghe thấy thế thì trong lòng cười nở hoa, nhưng là trên mặt còn làm bộ như rất thống khổ , “Tôi muốn ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi , vịt nướng nửa con , còn cả sườn chua ngọt , canh cá a, hải sản a, cá muối a, tổ yến a, đều mua một chút đi, đừng mua nhiều quá a, tôi ăn không hết.”
An công tử không nói lời nào, im lặng nhìn ta.
Ta liếc mắt nhìn anh ta một cái, chống lại ánh mắt kia , cười mỉa nói: “Thôi thì không cần cá muối , tổ yến nữa vậy .”
An công tử vẫn không nói lời nào.
“Mua cho tôi bát cháo hoa đi!”
“Thế này mới đúng là nhẹ .”
“Nằm một chỗ rất nhàm chán , anh mua quyển sách giúp tôi đi!”
“Cô muốn xem sách gì?”
“Truyện giữa Hòa Thân cùng Càn Long ý !”
“Cô còn thích đọc sách lịch sử ư ?”
Ta cười đáng khinh , “Cái này thì anh không hiểu rồi , quan hệ giữa hai người bọn họ rất là ái muội , Hòa Thân vì sao có thể trở thành đại tham quan a, còn không phải là vì được Càn Long yêu thương.”
“Cô đổi sang cái nào bình thường chút đi .”
Ta có chút thất vọng, “Vậy mua quyển truyện tranh cho tôi đi, quyển “Không thể thoát khỏi phản bội” ấy.”
“Được , chờ tôi.”