Quy tắc bẫy tập thể

Chương 40: Anh hùng
Đến văn phòng An công tử, anh ta đang ngồi sau vị trí của mình , cũng không thèm để ý đến ta .
Ta thực thức thời tự mình ngồi trên sô pha, che mặt bằng cuốn bản thảo , miệng than thở , phỏng đoán các loại trường hợp vấn đề mà ta có thể bị người mới hỏi trong quá trình phỏng vấn , cùng với những điều mà ta cần hỏi bọn họ , bọn họ sẽ đối đáp như thế nào .
Mới đầu, ta là ngồi đứng đắn , sau lại bởi vì chiếc sô pha này quá thoải mái , không nằm một chút thật sự là không nể mặt bản thân , mà khi ta nằm xuống thì cũng bắt đầu buồn ngủ luôn .
“Tỉnh tỉnh! Nước miếng đều chảy ra rồi , cô là đến tăng ca  hay là đến ngủ ?” An công tử thực không khách khí đánh thức ta .
Ta mơ mơ màng màng đứng lên, “Làm sao vậy?”
Anh ta thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh ta , thuận tay rút ra cái khăn giấy lại đây lau nước miếng cho ta , chờ anh ta lau xong rồi, ta mới phản ứng được đã xảy ra cái gì, cười khan vài tiếng, “Làm phiền lãnh đạo đại giá.”
Mặt anh ta không chút thay đổi nhìn ta, “Tôi là sợ cô làm dơ sô pha của tôi .”
“Thế à.” Trong lòng ta oán thầm, người này thật quá đáng, rõ ràng thấy ta đang ngủ lại còn thô lỗ như vậy đánh thức ta, thật không phải đàn ông , chờ đến lúc anh ta ngủ , xem ta chọc ngoáy như thế nào !
“Ăn cơm đi.”
Anh ta nói như vậy , ta mới phát hiện , trên trà bàn trước mặt đã đặt đầy đồ ăn . Bụng của ta tựa hồ là cũng đã tỉnh ngủ , óc ách ọc ạch kêu vài tiếng, ta cười cười với An công tử, “Đều là thứ tôi thích ăn !”
“Có vẻ không có cái gì là cô không thích ăn thì phải.”
Có đôi khi lá gan của ta đặc biệt lớn , nhất là đối mặt với thời điểm bất ngờ ta liền dễ dàng nói năng mà không suy nghĩ , cho nên ta cười nói: “Anh cũng đừng khẩu thị tâm phi , tôi biết anh rất tốt với tôi mà .”
An công tử nghe xong thế nhưng cũng nở nụ cười, anh ta tiến sát vào một ít, hơi thở  phun trên gương mặt ta, “Tôi đối với cô tốt như vậy, cô định báo đáp tôi như thế nào ?”
“Hôm nay tôi lấy công ty làm vinh! Ngày sau công ty lấy tôi làm vinh! Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Cô lấy công ty làm vinh còn có thể, chứ để cho công ty lấy cô làm vinh, tôi cảm thấy đây là chuyện không có khả năng .”
Ta bĩu môi, “Anh đừng đả kích một cô gái tràn đầy nhiệt huyết như vậy , nên vì sự phát triển của công ty mà cống hiến tinh thần được không? !”
“Ăn cơm đi!” Anh ta cầm một chén cơm đưa cho ta.
Hai người chúng ta yên lặng ăn, không một tiếng động , bộ dáng ăn cơm của An công tử thật giống như đại cô nương thêu hoa vậy, chậm chạp làm cho người ta vội muốn chết . Vừa mới bắt đầu ta còn ngượng ngùng ăn quá nhanh, dù sao cướp miếng ăn với lãnh đạo là không đúng , nhưng là về sau , ta thực không thể chịu nổi nữa , bắt đầu cuồng ăn.
Chỉ có ăn cơm như vậy mà không khí rất quỷ dị, nhớ tới bữa cơm của nhà chúng ta , bữa cơm nào mà chả hoà thuận vui vẻ, tiếng cười tiếng đùa vang lên khắp nhà , nếu không may thì đồng chí Kỷ Hoài cũng sẽ ở thời điểm ăn cơm quở trách ta một phen, tốt xấu thì cũng là có cái tức giận, không khí trầm lặng lúc này cảm giác thực không dễ chịu .
“An công tử.” Ta bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Ừm.”
“Gần đây có phải anh rất bận hay không a?”
“Ừm.”
Hiển nhiên là An công tử không quá quan tâm đến ta, từng chữ từng chữ một phun ra thật sự rõ ràng. Ta không phải là người không nói được lời nào thì sẽ chết, chính là ta cảm thấy cơ hội khó khăn lắm mới có được , hẳn là nên nhắc tới vấn đề hạnh phúc chung thân, vì thế ta lại quanh co lòng vòng nói: “Thật lâu rồi anh chưa gặp mặt Hasse phải không ? Làm việc thì cũng phải chú ý thân thể a!”
An công tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Tôi thấy Hasse với việc tôi cần chú ý thân thể có cái gì liên hệ đâu?”
“Điều này cũng không phải không có liên quan .” Ta bị cạn vốn từ , chẳng lẽ anh ta lại quên lời nói hùng hồn phải giúp của ta rồi sao? Tuy rằng ta biết, ở thời điểm anh ta bận bịu nói điều này không thích hợp cho lắm , nhưng là anh ta một năm bốn mùa đều bận , chờ anh ta không bận phỏng chừng phải đợi tới lúc về hưu, nói không chừng khi đó khoa học đã muốn phát triển nhanh chóng, Duy Cầm nhà ta cùng Hasse đều có thể thực hiện được nam*nam đẻ con .
“Có phải cô muốn cho tôi hẹn Hasse ra ngoài đi chơi hay không ?”
Mắt ta sáng lên, vội vàng gật đầu, “Giải trí và công việc là hai vấn đề liên hệ khá thân thiết a, anh có thể cùng Hasse nói chuyện công việc ở bên ngoài, tổng giám đốc thực anh minh.”
Anh ta hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ta thấy đã có cơ hội chuyển cơ, bắt đầu khen tặng anh ta, “An công tử anh thật sự là một nhân tài, tôi dựa theo biện pháp mà anh nói đối đãi Đường Duy Cầm, quả nhiên thái độ của cậu ấy khác hẳn .”
Anh ta hơi nghi hoặc, “Tôi nói cái gì ?”
“Tôi lạt mềm buộc chặt với cậu ấy , liên tiếp giả vờ đáng thương, tiếp theo giả vờ rộng lượng, thế rồi …”
Ngay tại thời điểm ta chậm rãi khoe khoang chiến quả, An công tử hung tợn ngắt lời ta, “Cô dừng lại cho tôi! Khi nào thì tôi nói cho cô làm như vậy với Đường Duy Cầm ?”
“Không phải anh thường xuyên lầm bầm lầu bầu như vậy sao?”
An công tử nhíu mày, sắc mặt bắt đầu phát xanh, híp mắt lại , “Khi nào thì cô nghe lời tôi nói như vậy ?”
Ta cười hắc hắc, “Thực hữu dụng đó ! Duy Cầm tốt với tôi hơn, chúng tôi còn cùng nhau tâm sự , muốn hẹn nhau đi chơi cơ đấy.”
“Cô với Đường Duy Cầm đi chơi?”
“Ừ, học viện bọn họ có tổ chức vũ hội, là do thành viên trong hội tự mình tổ chức , cử hành ở một gian quán bar , cậu ấy cho tôi làm bạn đi cùng đó .”
“Thế à , còn có chuyện như vậy sao ! Hasse biết không ?”
“Việc gì phải nói cho anh ta ? Tôi với Đường Duy Cầm tốt xấu gì thì cũng vẫn là thanh mai trúc mã a, tôi đi cùng cậu ấy là quá bình thường.”
An công tử nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt kia bao phủ ở trên người ta , nhất thời làm cho ta cảm thấy hôm nay nhiệt độ hạ dưới 0 độ , biểu tình của anh ta đây là sao, rất kỳ quái .
“An công tử, anh làm sao vậy?”
“Khi ăn cơm không được nói chuyện .” Anh ta hừ một cái , không thèm để ý đến ta nữa .
Ta tự biết không thú vị , cũng cúi đầu từ từ ăn cơm.
Ăn cơm xong, có nhân viên của nhà hàng tới thu dọn, có tiền chính là có điểm ưu việt ấy, ăn đồ gọi từ bên ngoài mà còn có người chuyên phục vụ thu dọn .
Ta suy nghĩ nên tan tầm về nhà , nhưng là thấy An công tử không có ý tứ muốn đi chút nào, ta cũng không dám tự mình đi trước, vì thế ta liền tiếp tục ngồi ở trên sô pha lẩm bẩm học thuộc bản thảo cho cuộc phỏng vấn, lâu dần ta liền nằm ở trên sô pha, lại sau đó, không biết khi nào thì ngủ mất .
Ta có tật xấu đi tiểu đêm, khi ta mơ mơ màng màng đứng dậy đi tìm toilet , mới nhớ tới đây không phải nhà của mình , nhìn nhìn chiếc áo khoác trên người, là của An công tử , điều hòa cũng tắt đi rồi , anh ta vẫn còn đang làm việc trên máy tính. Ta đi pha cho anh ta một tách cà phê , giống như là trước kia khi vẫn còn làm trợ lý, nhẹ nhàng đặt ở bên tay trái của anh ta .
Nhìn thời gian, thế mà cũng đã tận 11 giờ rồi .
“Tỉnh rồi a, thời gian không còn sớm , đưa cô về nhà thôi .” Anh ta nói xong thế nhưng lại không có ý tứ lập tức đi, vừa uống cà phê mà ta pha , vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính .
“Đây là cái gì?” Ta nhìn thấy tư liệu trên màn hình , ra vẻ là một cái đề án.
“Một bản đề án, bắt đầu làm ngay từ khi tôi chưa vào công ty, mua một mảnh đất lớn, dự tính xây dựng một công viên chủ đề.” Anh ta tựa lưng vào ghế , tựa hồ hơi mệt .
” Công ty chúng ta không phải làm về bất động sản sao , sao lại còn làm cái này?”
“Bất động sản cũng không phải chỉ bán nhà ở a, tôi nghĩ làm thêm một số nghiệp vụ khác . Đây là do một tay tôi khai phá, tôi nghĩ phải làm cho tốt .” Khó được anh ta còn nguyện ý thật sự trả lời vấn đề của ta , cuối cùng anh ta nói: “Cô massage bả vai cho tôi .”
“Có tiền công không?”
“Khi còn ở bệnh viện, cô đã nói về sau cái gì đều nghe tôi , quên rồi hả ?”
Ta cắn chặt răng, thằng nhãi này chỉ thích nhớ rõ loại chuyện này. Vì thế ta niết xong bả vai rồi lại ấn huyệt thái dương, ấn xong huyệt thái dương rồi lại đấm lưng, anh ta thì tiêu diêu tự tại giống như một lão địa chủ .
Một hồi lâu sau, tay của ta hoàn toàn mỏi rã rời thì anh ta mới để cho ta dừng lại, đứng lên nói: “Đưa cô về nhà thôi.”
“Được!”
Chúng ta một trước một sau tiêu sái đi ra , anh ta khóa cửa phòng , trên người ta vẫn khoác chiếc áo vest kia, là anh ta bức bách ta phải mặc trên người , kỳ thật ta thật muốn nói rằng , An công tử này , hiện tại là giữa hè, không lạnh tí nào đâu a!
Thang máy chậm rãi đi xuống , đột nhiên lắc lư vài cái, theo bản năng ta bắt lấy cánh tay An công tử , anh ta quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Đừng khẩn trương.”
Ta lắc đầu, “An công tử , anh nói xem , cái thang máy này sẽ không phải vừa vặn hỏng rồi sau đó vù vù sập xuống chứ , hai chúng ta đây có phải sẽ ngã thành bánh thịt hay không?”
Anh ta nhìn ta có chút buồn cười, “Cô miên man suy nghĩ cái gì…”
Phụt một cái , đèn trong thang máy tắt phụt , tối đen như mực , chỉ nhìn thấy biểu hiện trên màn hình đang giảm xuống , ta hét lên một tiếng, liều lĩnh tựa vào bên người An công tử .
Được rồi ta thừa nhận, ta sợ bóng tối, bóng tối sẽ mang đến khủng hoảng cho con người , bởi vì không thấy gì cho nên sợ hãi.
Cánh tay của An công tử ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc , “Không có việc gì , phỏng chừng là đèn hỏng rồi.”
Ta cố gắng trấn định, lại vẫn là không ngừng phát run, “Thế này mà không có việc gì ư ?”
“Tin tôi.”
Không biết vì sao, bởi vì hai chữ đơn giản này mà ta bắt đầu an tâm , nhưng là vừa giương mắt nhìn , tốc độ giảm xuống của cái thang máy kia sao lại càng lúc càng nhanh vậy? Ta có một loại dự cảm đặc biệt không tốt .
An công tử nhanh chóng ấn nút của mỗi tầng , sau đó đứng kề sát ta, mà ta bị anh ta dán chặt chẽ tại vách tường thang máy , tay kia của anh ta thì đột nhiên chạm vào đầu gối của ta , “Cong chân một chút.”
“Làm sao vậy ? !”
“Nghe lời đi !” Anh ta ra lệnh.
Tốc độ giảm xuống của thang máy càng lúc càng nhanh, ta có ngốc cũng biết cái thang máy này thật sự xảy ra trục trặc , chẳng lẽ cái mạng nhỏ này của ta từ nay về sau sẽ đi đời ? Ta còn có thì giờ tốt đẹp a! Ta sợ hãi, chung quanh một mảnh tối đen, thời gian phi thường ngắn ngủi , ta không kịp tự hỏi cái gì, thậm chí không biết nên nói cái gì hay di ngôn nhắn nhủ linh tinh gì đó , theo bản năng ta ôm chặt An công tử.
“Đừng sợ.” Anh ta nói bên tai ta , giọng nói trầm ấm hữu lực.
Ta đặc biệt muốn ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, cho anh ta một cái ánh mắt kiên định, nhưng tôi không lý trí như anh được , ta khóc hô nói một câu, “Anh định lừa ai a”.
Thang máy đột nhiên dừng lại, An công tử ôm đang ta xụi lơ đi đến cửa thang máy, sau đó đem ta túm đi ra, khi ta đặt mông ngồi dưới đất, sau khi hoàn toàn cảm thấy đảm bảo an toàn , ta oa một tiếng khóc òa lên, không còn hình tượng .
“Sao tôi cùng một chỗ với anh lại không hay ho như thế a? ! An công tử anh là đồ sao chổi a!”
“Không có việc gì rồi , cô khóc cái gì nào , đây không phải là không có việc gì sao.” Anh ta mạnh mẽ ôm lấy ta, còn ta thì liên tiếp đấm đánh anh ta .
“Cái công ty đểu a, cái thang máy đểu a, không biết tìm người sửa chữa sao , tên tổng giám đốc đểu này !”
“Tôi sẽ không để cho em gặp chuyện không may , em xem em còn khóc cái gì nào !”
An công tử vừa vuốt đầu ta vừa rống ta, cảm giác này đặc biệt kỳ quái.
Nhưng ta vẫn còn cố giương cái miệng rộng tru lên, “Vạn nhất chết thật thì sao ? Tôi còn có công việc bề bộn chưa có làm xong đâu , tôi mà chết thì Duy Cầm làm sao bây giờ? Chúng tôi còn chưa có kết hôn đâu, tôi không muốn chết a, cho dù chết cũng phải cùng cậu ấy chết cùng một chỗ a! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, trước đây tôi đã từng lôi cậu ấy đi thề nguyện, không thể sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng tháng cùng năm !”
Ở dưới ngọn đèn, An công tử đen mặt trong mặt nháy mắt, anh ta nói: “Còn muốn chết đồng huyệt có phải hay không? !”
“Cái gì mà đồng học (bạn học)? Đúng, hai chúng tôi là bạn học mà ! Bắt đầu từ nhà trẻ , mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Tô Nhuận! Cô mà khóc thêm một tiếng, tôi liền trừ nửa tháng tiền thưởng của cô đấy!”
“Xịt” một tiếng, ta đình chỉ nức nở, lặng yên không phát ra một tiếng động.
“Cô chỉ có yêu tiền như vậy thôi !” An công tử hung tợn nói.
“Yêu tiền thì làm sao nào ? Đó là vì tôi yêu Mao chủ tịch, tôi tự hào!” Ta nói năng đúng lý hợp tình.
“Đi xuống thôi.” An công tử giúp đỡ ta đứng lên, nhưng vì chân còn mềm nhũn , bất đắc dĩ, sức nặng cả người ta đều đặt trên người anh ta .
Mà để cho chúng ta ngạc nhiên là, chúng ta vừa quay người lại, thì cái thang máy kia lại khôi phục bình thường , chậm rãi hạ xuống. Điều này quả thực làm cho ta nghĩ rằng chẳng lẽ mình gặp phải chuyện ma quái gì sao .
Mặc dù hành lang có đèn cảm ứng chợt lóe chợt tắt , nhưng là vì không có một bóng người nên toàn bộ đều tối đen, An công tử nắm chặt tay ta, từng bước một đi xuống phía dưới. Rốt cục đến bãi đỗ xe ngầm , anh ta tự mình mở cửa xe cho ta, sau đó thắt dây an toàn cho ta rồi mới lên xe.
Dọc theo đường đi anh ta đều không nói chuyện, ta tự nhiên càng sẽ không nói cái gì .
Đợi khi tới cửa nhà ta , anh ta mới nói: “Vào đi thôi, tôi nhìn em đi.”
“Ừm.”
“Tô Nhuận, ngày mai cho em nghỉ nửa ngày , ngủ một giấc thật ngon , buổi chiều lại đến công ty, tôi sẽ nói với quản lí của em .” Tựa hồ là An công tử thấy được ánh mắt của ta, ngay sau đó lại bổ sung một câu, “Mang lương.”
“Đa tạ lãnh đạo quan tâm!” Ta vui vẻ ra mặt, An công tử thật đúng là hiểu biết ta.
Chương 41: Anh ấy hôn ta?
Trải qua hết ngày này đến ngày khác lẩm bẩm học thuộc cùng điên cuồng luyện tập, lần đầu tiên tham gia tuyển người ta rốt cục không có làm lỗi.
Chính là tại trong quá trình này , có một cô gái vừa tốt nghiệp hỏi ta: “Tôi ở bộ phận tiêu thụ một đoạn thời gian thật sự có thể được vào bộ phận hành chính ư ?”
Ta nhất thời nghẹn họng , nội tâm giãy dụa vô hạn, ta rất muốn nói thật cho cô ấy rằng bộ phận hành chính vốn không thiếu người , nhưng công việc của ta lại là làm thông báo tuyển dụng , Cao Hướng cũng từng nói , hiện tại phòng bất động sản cùng phòng bảo hiểm đều là thông báo tuyển dụng như vậy, làm sao ta có thể chuyển tảng đá đập vào chân mình , làm cho chính mình không giống người thường cơ chứ ?
Hồi lâu sau, ta cười trả lời cô ấy , “Là vàng thì ở nơi nào đều tỏa sáng ! Khẳng định cô sẽ được đền bù mong muốn .”
“Cám ơn chị nhé !”
Một tiếng “chị” này làm cho ta càng thêm áy náy, ta cũng là người làm chị , sao còn lừa gạt một cô gái không biết gì cơ chứ ?
Chuyện này làm cho ta buồn bực tới tận trưa , giữa trưa khi đi ăn cơm, Cao Hướng nhìn ra sư không thích hợp của ta , đem chân gà trong bát gắp cho ta, “Đừng âu sầu làm gì , về sau cô sẽ quen dần thôi, chúng ta không phải là gạt người , đây là vì bọn họ tạo ra ngành nghề hợp lý!”
Ta liếc trắng mắt, cầm lấy cái chân gà phì mỡ kia bắt đầu cắn xé , “Tôi chính là buồn bực đấy , tôi không vui a!”
Cậu ta bĩu môi, “Nhìn bộ dáng cắn chân gà của cô , làm sao mà là không vui a? Rõ ràng ăn uống rất phè phỡn a !”
Ta hung hăng trừng cậu ta , không ra tiếng tiếp tục cắn chân gà. Ta cảm giác được trong điện thoại trong túi rung rung , xoa xoa tay rồi nhận điện , bên trong truyền ra thanh âm của An công tử, ta thật không thể hiểu nổi , dù có việc hay không thì anh ta vẫn cứ thích gọi điện thoại cho ta làm gì cơ chứ ?
“Làm sao thế ? !” Giọng điệu ta không tốt, mang theo cực độ oán niệm.
“Đến văn phòng tôi , tôi mang canh cho cô.”
“Tôi không đi! Tự anh uống đi! Không có việc gì thì tôi tắt đây!”
Ta cũng thực sự tắt đi điện thoại, thái độ phi thường rõ ràng , trong lòng ta rất phiền chán , không có thời gian ứng phó với anh ta , chủ nghĩa tư bản xấu xa đen tối này, nếu không phải bọn họ là kẻ thống trị thì ta đây cũng sẽ không phải đi gạt người, khiến cho lương tâm bất an.
Sau một lát, radio trong căn tin công ty vang lên, “Tô Nhuận bộ phận nhân sự , tổng giám đốc bảo cô đến văn phòng , có chuyện quan trọng muốn tìm cô , nghe được radio xin mời lập tức đến ngay …”
Gào thét mười lần , đồng nghiệp bên cạnh đều nhận ra ta, liên tiếp nhòm ngó.
Cao Hướng đẩy đẩy ta, “Nhanh nhanh đi thôi, đừng thất thần nữa , tổng giám đốc tìm cô đấy , cô còn dám không đi, không cần cái mạng nhỏ nữa à !”
Ta tức giận bất bình đi đến văn phòng của An công tử , cô thư ký trực tiếp coi ta là không khí, đem ta thả vào.
An công tử đang ngồi trên sô pha, trông coi một bàn đồ ăn.
“Anh có nhàm chán hay không hả ? !” Ta tung một cái tát chụp trên bờ vai của anh ta , thời điểm cầm lại tay , phát hiện trên chiếc áo áo sơmi trắng tinh có in năm dấu tay béo ngậy mỡ màng .
An công tử nhíu mày.
Ta nghĩ đến giá trị đống quần áo của anh ta , vội vàng nặn ra đầy tươi cười trên mặt , “Chào buổi trưa Tổng giám đốc , mời ngài cứ từ từ dùng bữa!”
“Tô Nhuận, cô…”
Ta vừa thấy anh ta muốn phát hỏa , người này tựa hồ có tính thích sạch sẽ , sẽ không xử lý nhẹ nhàng đối với kẻ làm dơ quần áo của anh ta , vì phòng ngừa anh ta bắt bồi thường quần áo, ta lập tức vặn vẹo bả vai , ngọt ngào nói: “Ngộ đi! Lị cứ mái thoải nha !”
An công tử nhìn ta vài cái , cuối cùng thì thành xem thường, “Được rồi không sao cả , mau ngồi xuống ăn cơm đi .”
Nói thật thì ta rất không muốn cùng ăn cơm với anh ta , cảm giác áp bách khẩn trương gì gì đó đều có, chính là không có hảo cảm , ta sợ chỉ cần không chú ý một chút là anh ta lại lên cơn . Anh ta giống như một tòa núi lửa, không biết khi nào thì sẽ phun trào.
Loại cảm giác này gần nhất càng trở nên mãnh liệt, là từ khi ta nói với anh ta , anh phải bắt đầu tiếp cận Hasse nhiều hơn đi.
“Cô làm sao vậy? Không vui à ?”
“Không có! Có thể cùng tổng giám đốc ăn cơm quả thực là phúc khí mà đời trước mà tôi đã tu luyện được ! Không hiểu là tôi đã làm được bao nhiêu chuyện tốt a! Ha ha…”
“Nhíu mắt làm cái gì?”
“Không có! Tôi đây là đang rèn luyện cơ bắp của cái trán mà !”
“Không vui bởi vì chuyện phỏng vấn phải không !”

Ta trầm mặc , anh ta đoán đúng rồi, khả năng thấy rõ lòng người thật sự đáng sợ a!
“Kỳ thật cũng không có gì cả , ở cương vị nào thì cũng cần cố gắng rèn luyện , hành chính nhân sự có ích lợi gì ? Hiện tại không thiếu nhất chính là những người làm chức vụ này , một công ty phải đóng cửa thì nhân viên tiêu thụ của họ sẽ bị các công ty khác nhanh chóng chèo kéo mất , mà người làm việc hành chính nhân sự sẽ bị vứt lại , bởi vì người khác căn bản cũng không thiếu. Cho nên cô đây không phải hại bọn họ mà là cho bọn họ một đường ra khác. Mới ra khỏi cổng trường đại học ai mà chả muốn làm một công việc thoải mái lại kiếm được tiền, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Không rèn luyện một chút, không tập chịu khổ, sớm muộn gì thì cũng phải kêu cha gọi mẹ.”
An công tử tựa hồ là đang an ủi ta , dần dần ta cũng cảm thấy anh ta nói có chút đạo lý, nhưng là suy nghĩ trong chốc lát ta phát hiện ra một vấn đề, “An công tử, anh nói hành chính nhân sự vô dụng , vậy sao anh lại điều tôi đến bộ phận nhân sự hả ? Thế này không phải là anh hại tôi sao!”
“Vậy cô muốn đi ngành nào ? Muốn làm thư ký của tổng giám đốc hay không ?”
Chức vị này lương cao tuyệt đối cao dọa người, cứ việc ta yêu tiền, nhưng ta vẫn phải dứt khoát kiên quyết lắc đầu, “Không thèm!”
An công tử mỉm cười, “Còn biết tự hiểu lấy mình đấy .”
Ta vụng trộm xì một tiếng.
“Buổi tối có bận không?”
“Có!” Trực giác nói cho ta biết, anh ta hỏi như vậy khẳng định không có chuyện tốt, cho nên ta phải cự tuyệt trước.
An công tử cười cười, “Hiểu rõ rồi chứ, tôi là thật sự có chuyện tốt muốn tìm cô , lát nữa mà hối hận thì ráng chịu đấy .”
Lòng ta nho nhỏ từ chối một chút, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng anh ta .
Tan tầm, đúng giờ ngồi ở tòa di giá của An công tử , đến mục đích ta mới phát giác ta lại bị lừa , An công tử làm sao có thể có chuyện tốt tìm ta cơ chứ ? !
Nơi đến là một khách sạn, gặp gỡ là vài đối tác , điều làm cho ta chịu không nổi nhất là An công tử còn mang theo Hasse nữa, tên đàn ông này là kẻ mà hiện tại ta không mong muốn gặp đến nhất.
Hasse thấy ta mỉm cười một chút, “Tô Nhuận đã lâu không thấy.”
Ta tung một cái nhìn xem thường qua, “Tốt nhất cả đời không thấy, anh mau đi mua bảo hiểm đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ đi đứt đấy.”
Hasse vẫn là mỉm cười, “Cô vẫn thích nói đùa .”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi thật hy vọng câu vui đùa này trở thành sự thật!”
Trên bàn cơm, ta khờ mắt nhìn An công tử cùng Hasse phối hợp hoàn mỹ tác chiến với đối tác , lũy thừa ăn ý của hai người bọn họ làm cho ta líu lưỡi, bất quá chỉ nhìn một ánh mắt của đối phương là biết cần phải làm gì.
Mà ta tựu thành thứ đồ trang sức không hơn không kém, mang ta đến làm gì, có thể mang một vật trang trí theo sao! Chẳng lẽ là nói, cần một cái bình hoa để giữ thể diện?
Ta có chút thẹn thùng bưng kín mặt mình, ta là có khả năng cơ đấy !
Từ khách sạn đi ra, mặt An công tử và Hasse hơi hồng , bọn họ uống không ít, cũng không biết có bị say choáng váng hay không . Khi nhìn đến hai người bọn họ kề vai sát cánh, tâm tình của ta nhất thời tốt đẹp hơn . Có vẻ như tâm tình của bọn họ cũng khá tốt , cho nên khi ta đề nghị đến quán bar của Hasse ngồi một lát thì bọn họ cũng đồng ý , ta vui vẻ phấn chấn đi theo đằng sau bọn họ, miệng lẩm bẩm như tụng kinh , các anh mau yêu nhau đi, yêu nhau đi!
Mười một giờ đêm , náo nhiệt vừa mới bắt đầu.
Chúng ta tìm sô pha ngồi xuống, có người bồi bàn nhanh chóng bê lên mấy chai bia , rượu cùng cùng đồ ăn vặt . Ta cắn một miếng dưa hấu, nhìn An công tử cùng Hasse mắt đi mày lại. Tạm thời, mới là mắt đi mày lại thôi .
An công tử thật vui vẻ , liên tục uống ba chén , Hasse cười bồi uống , ta vẫn cắn dưa hấu tiếp , hơn nữa vụng trộm gửi tin nhắn cho Đường Duy Cầm, bảo cậu ấy cần phải đến một chuyến. Trong óc ta bắt đầu ảo tưởng, lát nữa mà Đường Duy Cầm đến đây, thấy bộ dáng An công tử cùng Hasse ái muội như thế thì sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ ? Nghĩ đến đây, ta không khỏi nở nụ cười tà ác, oa ca ca! Ta thực sự có tiềm chất làm chuyện xấu!
“Hôm nay cậu làm khá tốt! Ít nhiều cũng nhờ có cậu !” An công tử lại một lần nữa nâng chén, Hasse chạm cốc với anh ta .
Ta cảm giác được máu sói sôi trào trong cơ thể, hưng phấn nói với bọn họ: “Ngồi gần một chút đi! Các anh thật sự là một đôi mà trời đất tạo nên a!”
An công tử liếc ta nhìn ta một cái, cười cười, “Tô Nhuận cô cũng vất vả !”
Đầu ta hoàn toàn trong trạng thái nóng lên, thuận miệng trả lời, “Tôi không khổ, chỉ cần các anh hạnh phúc là được!”
An công tử híp mắt lại , ta vội vàng rót rượu cho anh ta , “Tổng giám đốc tôi kính anh một ly nào !”
Lấy rượu lượng của ta, quá chén anh ta là không thành vấn đề , liều mạng, đem Hasse cũng quá chén , sau đó lột hết quần áo bọn họ, vứt ở trên giường, Đường Duy Cầm mà thấy thì sẽ là hậu quả gì nhỉ ?
Ta ngẩng đầu, cảm giác được một luồng ánh sáng chiếu xuống, thánh mẫu Maria đang ngoắc ngoắc ta , thắng lợi đang ở phía trước rồi !
“Được , tôi uống!” An công tử hơi hơi đỏ mặt, hướng về phía ta cười khờ, trong nháy mắt, ta cảm thấy sao mà đẹp thế , ánh mắt đều bắt đầu đăm đăm lại .
Vì kéo dài thời gian chờ Đường Duy Cầm đến đây, cho nên ta không thể không theo chân hai người bọn họ chơi trò oẳn tù tì uống rượu, phỏng chừng là ông trời bắt đầu ủng hộ ta , chơi mười lần thì tám lần ta đều là người thắng, bộ dáng tây tây say say của hai người bọn họ sao lại xứng đôi thế nhỉ , càng xem ta càng cảm thấy bọn họ là sài lang hổ báo !
Rốt cục, hai người bọn họ đã có xu thế say như chết, ta chui qua, đùa nghịch thân thể bọn họ, làm cho hai người kia ôm cùng một chỗ vô cùng ái muội, Hasse nằm ở dưới, An công tử đặt ở trên người anh ta .
Sườn mặt của bọn họ đều cực kỳ đẹp, cũng không biết là vì sao, làm ta nhìn thấy Hasse tựa hồ có chút phản ứng ôm lại An công tử, thế nhưng ta lại hơi khó chịu, vô cùng muốn đi chặt tay anh ta .
Ta lắc lắc đầu, đang muốn gọi điện thoại thúc giục Đường Duy Cầm, quay người lại thì cậu ta đã đứng ở nơi đó .
“Tô nhuận, có chuyện gì mà gấp như vậy?” Cậu ta hỏi , ánh mắt dần dần chuyển tới trên hai người kia , ta rõ ràng nhìn thấy sắc mặt cậu ấn tái nhợt vài phần.
Ta thò mặt qua, vẻ mặt đầy căm phẫn, đồng thời lại phi thường đau lòng, , ta nói: “Duy Cầm, mới uống nhiều mấy chén, hai người bọn họ liền… Sao Hasse lại có thể như vậy, anh ta trăm phương nghìn kế cướp cậu từ trên tay tôi nhưng sao lại không biết quý trọng cậu , anh ta thế nhưng còn muốn cả An công tử, ô ô…”
Ta nói hết một chuỗi dài, thế nhưng lại thành khóc thực, chính mình đều thập phần kinh ngạc, kịch bản của ta tuy rằng kém , nhưng là diễn cũng quá giống như thật ấy chứ .
Đường Duy Cầm sửng sốt một lúc , “Đây là điều mà cậu muốn cho tôi nhìn thấy sao ?”
Ta bắt lấy cánh tay cậu ấy , hai mắt đẫm lệ, “Duy Cầm, cậu đừng khổ sở, trăm ngàn đừng khổ sở, đây chỉ là hiểu lầm, tôi… Tôi không thấy cậu bị tổn thương, cậu trăm ngàn đừng khóc, cậu mà khóc là tôi cũng muốn khóc luôn , là tôi không giúp gì được cho cậu!”
“Tô Nhuận!” Hai người trên sô pha kia đột nhiên lập tức tỉnh táo lại, tiếng An công tử rống ra tên của ta thật làm kinh sợ lòng người.
Ta nhất thời chột dạ, lau nước mắt, nháy mắt với anh ta, “An công tử, chuyện của anh và Hasse , tôi đã sớm biết.”
An công tử đi đến trước mặt ta , lạnh lùng nói: “Chuyện giữa tôi và Hasse ư ? Tô Nhuận, có phải cô đã sớm muốn làm như vậy rồi không ?”
Biểu tình này của anh ta có vẻ không quá phối hợp a, ta lại cố gắng nhấm nháy vài cái với anh ta, nhỏ giọng thì thào: “An công tử không phải là anh phải giúp tôi đoạt lại Đường Duy Cầm sao, anh phải phối hợp với tôi chứ !”
An công tử lại lớn tiếng nói: “Có phải cô đã bày ra tốt lắm hay không? ! Từ đầu tới đuôi cô vẫn nghĩ, để cho Đường Duy Cầm hiểu lầm tôi và Hasse có cái gì, sau đó Đường Duy Cầm sẽ với quay về với cô , có phải hay không? !”
Rốt cuộc anh ta phạm vào bệnh gì a, không phải đã sớm nói rõ với nhau rồi sao?
“Trả lời tôi đi ! Cô bị câm điếc à? !” Anh tan bắt lấy bả vai của ta, rất có xu thế biến thành giáo chủ rít gào Tiểu Mã ca.
Ta nơm nớp lo sợ phụt ra một tiếng ‘ừ’.
Toàn bộ quán bar đều im lặng , nhìn một bàn của chúng ta, cũng không biết là chê cười, hay coi đó là trò khôi hài.
An công tử bắt đầu hừ lạnh, “Tô Nhuận tôi hận nhất người khác lừa tôi !”
Ta liếc mắt nhìn Đường Duy Cầm một cái , cậu ấy đã ngồi vào bên cạnh Hasse rồi , hai người mắt đi mày lại , hiển nhiên kế hoạch lần này của ta đã thất bại , nhất thời ta cũng căm tức , dùng sức đẩy An công tử một cái , “Tôi lừa anh cái gì ? ! Anh có bệnh a! Lúc trước không phải đã nói rõ là sẽ giúp tôi rồi , sao anh lại lâm trận phản chiến hả ? Anh mới là kẻ không có chữ tín, chỉ cần nhìn cũng thấy tôi sắp thành công , nhưng là anh không muốn thấy tôi hạnh phúc, anh lật lọng! Tôi cùng Đường Duy Cầm là thanh mai trúc mã, vốn nên ở bên nhau , dựa vào cái gì lại có bên thứ ba chen chân, dựa vào cái gì tôi lại không thể cướp bạn trai của mình về? !”
Ta vừa nói, vừa hung tợn nhìn Hasse một cái.
“Một người không yêu cô , cô có cướp cả đời cũng vô dụng! Chẳng lẽ cô không rõ sao? Sao không lấy chỉ số thông minh trong óc ra mà dùng? ! Chẳng lẽ đã làm thành tào phớ uống hết rồi à? !”
Ta đỏ hốc mắt, anh ta cũng không cần phải nói ra chuyện này chứ , cho dù anh ta không giúp thì cũng không tất yếu đến đả kích ta như thế chứ . Từ khi ta nhìn thấy Đường Duy Cầm và Hasse ngồi cùng một chỗ, bộ dáng an ủi cho nhau , là ta đã biết, Đường Duy Cầm không phải là của ta , từ trước không phải, hiện tại không phải, về sau cũng không phải. Cho dù cậu ấy tách khỏi Hasse thì cũng sẽ không trở lại bên người ta . Cậu ấy là GAY, rõ mười phần mười ra đấy !
“Không cần anh lo!” Ta xoay người, chạy đi ra ngoài.
Cái quán bar đểu giả này , đống người đểu giả này , bà đây không chơi với các người nữa !
“Tô Nhuận! Cô đứng lại đó cho tôi !” An công tử đuổi tới , anh ta càng đuổi thì ta chạy lại càng mau.
Nhưng là ta đã xem nhẹ , công lực giày cao gót ta còn chưa luyện đến cấp thứ mười , rất nhanh là An công tử đã bắt được ta.
“Anh buông, bà đây không muốn thấy anh nữa , cút đi, anh là kẻ phản đồ, kẻ lừa đảo! Cút cho tôi ! Anh đừng có mà uy hiếp tôi , tôi không sợ anh , không phải là mất việc sao, tôi từ chức, tiền tôi nợ anh , dù phải đập nồi bán sắt tôi cũng sẽ trả lại cho anh , buông tay, buông tay cho tôi !”
“Không phải là em muốn tìm một người làm bạn trai sao, không phải là em muốn lập gia đình sao, tôi thành toàn cho em còn không được sao ? !”
“Không cần, anh buông tay!”
“Trước mắt em có hẳn người sống rành rành đây , em không nhìn thấy sao? ! Tôi đối với em như vậy, em không cảm giác được sao ? ! Tôi đâu có lừa em , em nói em muốn tìm người để dựa vào, em nói em muốn có cuộc sống hạnh phúc! Tôi cho em không phải là được rồi sao ! Khi nào thì tôi lừa em hả? !”
Sau khi hai người chúng ta rống to khàn cả giọng, ta ngây ngẩn cả người, “Anh có ý gì hả ?”
“Em là đồ ngu ngốc! Em thiếu bạn trai, tôi thiếu bạn gái, chúng ta vừa vặn thành một đôi!”
” Anh rốt cuộc có ý gì? !”
An công tử ngửa mặt lên trời thở dài, “Chính là ý này!”
Anh ta nói xong, đè lại cái gáy của ta, đôi môi mang theo hơi rượu đè lên, chặt chẽ che lại đôi môi của ta. Ta hoảng sợ vạn phần nhìn anh ta , anh ta lại nhắm lại hai mắt , dùng sức hôn lên đôi môi của ta , nụ hôn nóng bỏng của anh ta như là một cái bàn là , thuần thục khắc dấu ấn trên thân thể con cừu nhỏ như ta , ta bị sự nóng bỏng của anh ta làm cho sợ hãi , nhưng đồng thời lại có một chút hưng phấn.
Anh ấy ôm ta càng ngày càng chặt , ta ở trong lòng anh ấy , dưới đôi môi của anh ấy , thật sự khó thở. Anh ấy khẽ cạy mở chiếc miệng mà ta đang nhắm chặt, đầu lưỡi mềm mại dây dưa với đầu lưỡi của ta .
Dần dần ta cảm giác được trong thân thể có gì đó khác lạ, bắt đầu có thói quen đối với chuyện hôn môi, thậm chí chậm rãi trúc trắc đáp lại nụ hôn của anh ấy . Chuyện hít thở không thông nhưng lại vô cùng kích thích này hóa ra chính là hôn môi sao ? Ôi mẹ ruột của ta a!
Hồi lâu sau, An công tử buông ta ra, thở hào hển hỏi ta: “Hiện tại đã biết rõ chưa ? !”
Sau khi anh ấy buông ra , toàn thân ta xụi lơ , cả người vô lực , trước mắt một mảnh kim tinh xoay vòng , đặt mông ngồi ở dưới đất , sau đó hoàn toàn không dự đoán được đây là bên cạnh bậc thang, sau đó trọng tâm không ổn định mà lăn xuống.
“Tô Nhuận!” Chỉ nghe thấy An công tử quát to một tiếng, mà ta đã kêu thảm một tiếng, nằm trên mặt đất.
Chương 42: Bùng nổ
Thời điểm Bối Quả Quả đến bệnh viện xem ta, mua một đống lớn quả vải mà ta vô cùng chán ghét, sau đó ở trước mặt ta mà ngấu nghiến đầy mãn nguyện , cậu ấy nói những điều mơ hồ không rõ ràng , “Hôn một cái mà cũng có thể gây chấn động não , A Nhuận , cậu đúng là người Trung Quốc đầu tiên đấy !”
Nói đến ngày đó , ta bị An công tử kích động cắn ột cái , ta từ trên bậc thang lăn xuống, đầu choáng mắt hoa , sau đó thì cảm thấy ghê tởm nôn khan, biểu tình lúc ấy của An công tử thật sự giống như muốn giết chết ta vậy . Cũng may sau đó thì bác sĩ đã chẩn đoán chính xác , ta ghê tởm nôn mửa là do hậu quả chấn động não mà không phải là mang thai.
Nghe xong lời nói của Bối Quả Quả, ta lập tức chui vào trong chăn, thật không còn mặt mũi gặp người nữa rồi .
Chuyện này đã được lan truyền trong công ty , hoàn toàn là nhờ An công tử ban tặng, nếu không phải bởi vì chuyện này, ta còn không biết thiên hạ đệ nhất miệng rộng chính là tên An công tử kia , quả thực có thể nói là ông cha thuỷ tổ của ngành miệng rộng ! Anh ta tuyệt đối là cố ý để lộ cho Cao Hướng biết, sau đó thì cái miệng mà ngay cả đài phát thanh đều không bằng kia của Cao Hướng nhanh chóng làm ọi người trong cả công ty đều biết.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả Bối Quả Quả cũng còn biết chuyện này thì như ba mẹ ta , như hàng xóm láng giềng trong khu nhà ta kia , có phải rất nhanh cũng sẽ biết được hay không?
Bộ não này của ta vẫn là lần đầu tiên bị tổn thương lợi hại như thế , cú chấn động não này làm cho ta hoàn toàn đờ đẫn ! An công tử không tiếc hy sinh danh dự là để làm gì ?
“Cậu đừng có đần độn nữa ! Đần độn có tác dụng sao? Có thể giải quyết vấn đề sao? Tôi nói này A Nhuận, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là sinh trưởng dưới lá cờ đỏ , có thể đừng vừa xảy ra chuyện đã giả vờ làm đà điểu hay không?” Bối Quả Quả còn đang ở đàng kia bẹp bẹp ăn quả vải , bộ dáng thập phần chướng tai gai mắt.
“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”
“Giáp mặt giải quyết vấn đề! Cậu gọi An Tùy Dụ tới, trực tiếp thương lượng, thiên lôi câu địa hỏa, củi khô lửa bốc , sau đó liền một phen hỏa hoạn , hai người các cậu …”
“Cậu dừng lại cho tôi ! Ăn xong vải thì mau biến đi !”
Bối Quả Quả bị ta đuổi đi , trước khi đi còn không quên nói: “Trăm ngàn phải nhớ kỹ a, cậu đừng xúc động, phải động não đấy !”
Bất quá, có một điều cũng là nói đúng, làm rùa đen rút đầu không giải quyết được vấn đề gì , phải gọi An công tử tới, hỏi xem rốt cuộc anh ta có ý tứ gì.
Nhưng là, ngày đó uống nhiều a, vạn nhất chính là rượu sau thất thố, nhất thời hồ đồ mà thôi, ta đây chẳng phải thành trò chê cười? Cũng còn có một loại khả năng, là anh ta thực sự để ý ta , nhưng anh ta để ý ta cái gì cơ chứ ? Liền giống như chính lời anh ta từng nói , ta là đứa con gái không đẩy vào mông thì sẽ không động. Ta cùng An công tử cực kỳ không xứng , có lẽ anh ta chính là nhất thời quật khởi, một kẻ công tử như vậy, ta thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi .
Ta phải bình tĩnh, không phải là một cái hôn thôi sao, không có gì lớn lao cả . Còn nữa , đây là lãnh đạo, ta không thể đắc tội, không thể trách tội, chỉ đàng tự mình ngậm bồ hòn vậy !
Nghĩ như thế, trong lòng ta bắt đầu không thoải mái, sao ta lại bị coi thường đến loại tình trạng này nhỉ ? Đối với Đường Duy Cầm cũng là như thế này, trước kia khi còn là một đôi , hô là đến đuổi là đi, sau khi mất đi thì lại trăm phương nghìn kế muốn đoạt lại, nhưng nếu thật sự cướp được về , liệu có năng lực làm thế nào nữa ?
Hasse có một câu nói thật sự đúng, Đường Duy Cầm cùng ta bất quá là thói quen mà thôi, ta nắm tay cậu ấy nhiều năm như vậy, đều chỉ giống như nắm tay em gái của mình thôi vậy .
Chờ ta tìm An công tử đến, ta sẽ phải quyết định mọi thứ cho rõ ràng , xin nghỉ việc, ta sẽ tìm một công việc khác. Đối với một ông chủ có mối quan hệ ái muội với mình như vậy , thì nơi này không thể ngồi ì ra được nữa , huống chi xảy ra việc này, các đồng nghiệp còn không liên hợp lại chèn ép ta chắc ? Ta phải tìm đường ra khác , tìm nơi tiêu diêu tự tại hơn thôi .
“Thế nào? Đầu còn đau phải không? Chỗ nào không thoải mái a?” An công tử vừa đến liền đè ta ra , bắt đầu kiểm tra, đánh giá toàn thân, thật giống như ra chợ mua thịt lợn vậy , kén cá chọn canh .
Ta thực không được tự nhiên cách anh ta xa một ít, phẩy phẩy tay với anh ta , “Tổng giám đốc mời ngồi!”
Anh ta sửng sốt một chút, ngồi ở bên giường của ta .
“Ánh mắt anh bị làm sao vậy a, không phát hiện tôi đã chuẩn bị tốt ghế cho anh rồi à !”
An công tử đứng lên, sau khi tuần tra bốn phía, ở phía sau cửa tìm được một cái ghế nhựa nhỏ , anh ta kinh ngạc, “Em để cho tôi ngồi trên cái này sao ?”
Ta gật gật đầu, “Anh có ý kiến gì sao?”
An công tử há miệng thở dốc, cuối cùng đặt mông ngồi trên cái ghế nhựa kia.
Ta nhất thời cảm thấy sảng khoái toàn thân, cảm giác nông dân xoay người làm địa chủ thực thích!
“Chúng ta cần nói chuyện.” Ta nói.
“Vừa vặn, tôi cũng muốn nói chuyện với em .”
“Thế à , vậy tôi đây nói trước nhé .”
Anh ta gật đầu, “Đừng khách khí.”
Ta tạm dừng trong chốc lát, tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu , ta chỉ sợ chính mình bối rối một cái là lại làm cho anh ta cười nhạo mình . Qua hồi lâu, ta đoán chắc An công tử sắp dùng hết tính nhẫn nại, ta mới mở miệng nói: “Tổng giám đốc về chuyện ngày đó tôi đã quên rồi , ngài cũng hãy cho rằng không có gì đã từng phát sinh đi, cũng không phải là người mới một hai tuổi, cũng chả có gì đáng nói cho lắm , chuyện rượu sau thất thố thì ai cũng đều có thể phạm phải . Trôi qua thì hãy để trôi qua đi , về sau chúng ta tự đi theo con đường của mình, nước giếng không phạm nước sông, anh qua cầu độc mộc của anh , tôi đi đường bụi rậm của tôi .”
“Tô Nhuận!” Anh ta trừng mắt.
Ta bị dọa một cái run run toàn thân , nhanh chóng trấn định lại , vươn thẳng sống lưng, “An Tùy Dụ tôi làm người rộng lượng, đối với những chuyện đã qua tôi cũng không so đo , anh cũng không cần phải quá cảm kích tôi , cứ như vậy đi, anh đi về trước đi.”
“Em không so đo ? Tô Nhuận, em có dám đem những lời vừa  rồi lặp lại một lần không ? Cái gì gọi là coi như chưa từng phát sinh hả ? Cái gì gọi là không có gì đáng nói hả ?”
“Chính là chuyện anh hôn tôi đó , tôi không so đo , tôi đối với ai cũng đều rộng lượng tốt bụng như thế , quên đi quên đi, chúng ta về sau sẽ không thiếu nợ nhau nữa !”
Anh ta lạnh lùng nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, trong chốc lát lại cười lạnh, cả người giống như hóa băng vậy, ta thật phải hoài nghi người này là dân Namcực nhập cư trái phép tới đây .
“Được! Tốt lắm! Tô Nhuận, tôi đi !” An công tử đứng lên, giống như một trận cuồng phong phi ra ngoài, cánh cửa bị anh ta đá cho rung lên ầm ầm .
Ta thấy anh ta rời đi, thậm chí một lát sau ta lại chạy đến trước cửa sổ , tìm kiếm bong dáng của anh ta , khi anh ta rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt của ta, cuối cùng lại biến mất không thấy, ta đột nhiên cảm giác trong lòng đặc biệt khó chịu .
Chuyện nằm viện rốt cuộc là không giấu giếm nổi , ba mẹ ta vẫn biết được , ta nói với bọn họ lài ta chỉ vấp ngã mà thôi, về phần vì sao vấp ngã thì ta lại chưa nói, ta cũng uy hiếp Bối Quả Quả cùng Đường Duy Cầm, làm bọn họ nhất định giúp ta giữ bí mật.
Ba mẹ ta không tin cũng phải tin , hai ông bà già thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc ta, thực làm cho ta thụ sủng nhược kinh, lớn như vậy thì đây là lần đầu tiên có được sự đãi ngộ cao cấp như thế này .
Bởi vì ta chỉ bị chấn động não nhẹ thôi , chụp CT não cũng biểu hiện thực bình thường, cho nên ta ở vài ngày liền xuất viện về nhà .
Ta không muốn đi làm, không muốn nhìn thấy An công tử, thế nên mỗi ngày ở nhà kêu đau đầu, trốn tránh đi làm.
Mẹ Kỷ Hoài phá lệ tiến hành bồi bổ cho ta, não lợn hầm đầu gà , đó là một tổ hợp phi thường làm cho người ta kinh ngạc cùng ghê tởm, ta xem cái đống đen tuyền đó, khó có thể nuốt xuống, nhưng là vì không phải đi làm, thế nên ta vẫn cố kiên trì ăn vài ngày.
Trong lúc này thì Đường Duy Cầm cũng đến nhà thăm ta, nhưng là ta vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của cậu ta , ta sẽ nhớ tới chuyện trong quán bar tối hôm đó, cho nên ngay cả nửa con mắt ta cũng không thèm nhìn cậu ta , thế nên cậu ta xám xịt biến đi rồi.
Ta vốn định cứ tiếp tục như vậy , tốt nhất là làm cho công ty sa thải ta luôn , nhưng là món óc lợn hầm đầu gà của đồng chí Kỷ Hoài thật sự là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, ta chịu không nổi loại tra tấn này , đành phải lết xác đi công ty.
Thời điểm xoát thẻ thì gặp Cao Hướng, vừa thấy ta cậu ta liền khiếp sợ giống như thấy người ngoài hành tinh vậy, một tay bắt lấy ta, há mồm đã nghĩ muốn hét to gọi người  lại đây.
Ta chú ý tới tư thế này của cậu ta , lập tức đi lên bưng kín cái miệng rộng đó , “Cậu dám kêu nửa tiếng , tôi khiến ông cậu nở hoa luôn !”
Cao Hướng gật gật đầu, ta buông tay ra, cậu ta liền lôi ta xềnh xệch ra chỗ vắng, “Sao cô lại tới đây?”
“Làm sao vậy? Tôi không thể tới sao?”
“Không phải ý đó , tổng giám đốc cùng quản lí của chúng ta xin nghỉ nửa năm cho cô , sao cô trở lại nhanh như vậy?”
Vừa nghe đến ba chữ tổng giám đốc, ta đã bắt đầu nhíu mày, từ khi ta cùng An công tử ở bệnh viện tan rã trong không vui, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại , điện thoại cũng chưa thèm gọi một cuộc đến.
Mấy ngày nay ta liền giống như bị ma nhập , hai mươi tư giờ mở máy, mỗi lần điện thoại vang lên đều làm cho trái tim bé nhỏ của ta cũng rung lên bần bật , nếu không phải là mời chào bảo hiểm thì là bán phòng ở , vốn không có bóng dáng của An công tử, người này thật sự là rất vô lương tâm , cho dù hai chúng ta không có gì không thuần khiết, nhưng tốt xấu gì thì là đầu sỏ làm cho ta bị thương, an ủi ta một chút có thể chết a? !
Ta hừ một tiếng, “Tôi là đến để từ chức , đơn xin từ chức đều đã viết xong rồi , lập tức sẽ đưa cho quản lí .”
Cao Hướng chạy nhanh giữ chặt ta, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Cô và tổng giám đốc chia tay à?”
“Vốn đã không phải một đôi! Cậu mà nói láo nữa thì hai ta liền đoạn tuyệt quan hệ!”
Cao Hướng không còn dám ngăn trở ta, ta trở lại vị trí của mình , dọc theo đường đi bị vô số ánh mắt xăm soi , hết thảy ta đều không thèm để ý , thu thập vật phẩm của mình, sau đó cầm đơn từ chức đến văn phòng quản lí .
Lúc này còn sớm, cho nên quản lí không bận đi đâu , cũng vừa khéo đang ở luôn tại văn phòng, chị ấy thấy ta đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười bảo ta ngồi xuống .
Ta đi thẳng vào vấn đề, “Quản lí em là đến từ chức , trong khoảng thời gian này cảm ơn chị đã chiếu cố, cảm ơn công ty đã bồi dưỡng.”
“Phát sinh chuyện gì làm cho em không thể không nghỉ việc vậy?”
“Em không thể đảm nhiệm công việc này .”
“Điều này không đúng , biểu hiện của em khá tốt mà .”
“Em cũng không muốn gạt người , chính là em không vượt qua được cánh cửa của chính mình kia , việc thông báo tuyển dụng này em không làm dược , quản lí , chị hãy phê chuẩn đi!”
“Nếu em cảm thấy không thích ứng, chị có thể sắp xếp cho em công việc khác, mọi người làm việc với nhau cùng một chỗ, đừng dễ dàng nói nghỉ việc như vậy.”
Không hổ là quản lí bộ phận nhân sự, lưỡi dẻo như hoàng oanh , rõ ràng ta và chị ấy không hề thân thiết một chút nào , nhưng chị ấy nói một phen , biểu tình làm cho ta cảm thấy, chị ấy đang tiếc hận, sợ hãi mất đi ta, kỳ thật cũng chẳng phải như vậy .
Ta kiên định lắc đầu, “Thực xin lỗi, quản lí em đã quyết định rồi , cô phụ hy vọng của chị .”
Thấy thái độ của ta kiên quyết, chị ấy thở dài, “Vậy được rồi, đơn từ chức trước đặt ở nơi này, em đi về trước. Mấy ngày nay ngành mình cũng rất bận .”
Chị ấy đều đã nói như vậy , ta thật sự ngại ngùng, nhanh chóng đưa đơn lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này , cửa phòng bị người hung hăng đẩy ra, ngay cả gõ cửa cũng không thèm gõ, An công tử nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt ta , quản lí bộ phận nhân sự kinh sợ đứng lên, cung kính đứng sang một bên, An công tử cũng chả thèm nhìn tới một cái mà nhìn chằm chằm vào ta, sau đó đem đơn xin nghỉ việc trên bàn xé nát.
“Anh làm sao vậy ?”
“Ai cho em đến từ chức ?”
“Chính mình tôi a, cái này còn phải hỏi sao ?”
« Tôi không phê chuẩn ! Em trở về cho tôi !”
“Anh cũng không phải người lãnh đạo trực tiếp của tôi , anh cũng không phải quản lí bộ phận nhân sự, anh phê hay không phê có cái gì quan hệ.”
“Tốt lắm!” An công tử nghiêng đầu nhìn về phía chị quản lí bộ phận nhân sự, “Cô phê chuẩn không ?”
Khí chất mạnh mẽ này của An công tử lập tức làm kinh sợ quản lí của chúng ta, liên tục lắc đầu, “Nhân tài như thế, làm sao có thể dễ dàng để cho chạy cơ chứ .”
An công tử lại nhìn về phía ta, “Nghe thấy chưa?”
Ta ở trong lòng khách sáo An công tử, cứ luôn nói ta chưa thành thục, nói ta ngây thơ, ta thấy anh ta mới chưa thành thục, quả thực không biết dùng đầu óc, công ty đang có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh ta thật đúng là dám làm xằng làm bậy như vậy, đem này các cổ đông đều làm tranh vẽ biếm họa sao? !
Ta nghẹn một hơi, bao nhiêu sự giận dỗi từ đoạn thời gian dưới tay An công tử bộc phát , dựa vào cái gì ta phải chịu áp bách a, dựa vào cái gì ta phải để cho anh ta kêu đến hét đi.
“Tôi cứ đi đấy !” Ta vươn thẳngsống lưng, khí chất không sợ cường quyền lập tức hiện đi ra .
An công tử híp mắt lại , “Em còn muốn nháo tới khi nào?”
Như thế nào lại thành ta náo loạn? Ta chính là đến từ chức , không biết là ai đang làm ầm ĩ! Ta vững vàng, chậm rãi nói, “Căn cứ vào luật lao động, tôi có thể giải trừ hợp đồng lao động với công ty, hơn nữa, tôi ký hợp đồng lao động là một năm , vừa vặn đã đến kỳ hạn còn chưa ký tiếp ,vì sao tôi không thể từ chức?”
Ánh mắt sắc bén kia của An công tử lập tức quét đến trên người quản lí bộ phận nhân sự, chị ta sợ hãi, “Gần nhất bận , vẫn chưa nghĩ đến .”
“Tốt lắm! Tô Nhuận em đã bắt đầu học pháp luật , em là hao tổn tâm trí , nghỉ việc đi , em đem số tiền mà em kí nợ với cá nhân tôi đều trả luôn đi, tôi cho em từ chức.”
“Đây là hai chuyện khác nhau ! Tài sản cá nhân của anh cùng công ty không có một chút quan hệ nào cả .”
“Ai nói không có? Công ty này là của ông bô nhà tôi , tài sản của tôi chính là tài sản của công ty, tài sản công ty cũng là tài sản của tôi , em nói có vấn đề gì hay không hả ? !”
Ta suýt nữa bức xúc đứt cả hơi , An công tử thực ngoan độc , thế nhưng lại làm tuyệt tình như vậy.
“Được , anh chờ đấy , nhất định tôi sẽ lập tức liền đem tiền trả lại cho anh ! Hiện tại tôi có thể trở về được chứ? !” Ta hất đầu, uy vũ không khuất phục, nghèo không thể hèn , những lời này nói thực con mẹ nó đúng vậy!
Khuôn mặt than của An công tử tựa hồ đang dịu đi, anh ta nhíu nhíu đầu mày, thở dài, “Tô Nhuận…”
Ta trừng anh ta một cái, xoay người chạy đi, ta hiện tại trở về nhà gom tiền thôi , không phải là hai vạn chín ngàn tám sao! Này thì có cái gì a!
Trước khi đi, ta vòng đến chỗ Cao Hướng, hung hăng đạp cậu ta mấy đạp , thẳng đem cậu ta đá xuống cái bàn , “Cho cậu bán đứng tôi này ! Hai ta tuyệt giao !”
Cao Hướng không ngừng thét chói tai, “Tô Nhuận nhẹ chân một chút , cô nhẹ chút a!”
“Tôi nhẹ cái đầu cậu! Đây là kết cục mật báo!”
Trận khôi hài này hiển nhiên thành trò chê cười cho toàn công ty, bọn họ đều đang nhìn ta mà chê cười, ta không dám đi thang máy, nơi đó nhiều người lắm, ta chạy đến cầu thang bộ , hai chân không ngừng chạy, một khắc cũng không để cho chính mình dừng lại, tuy rằng ta biết An công tử sẽ không đuổi theo  ta, nhưng ta cũng chạy trốn thật nhanh.
Ánh mắt đột nhiên có chút mờ mịt, phân bố ra rất nhiều rất nhiều nước , chảy xuôi vào miệng ta mới biết được đó là nước mắt.
“Mày khóc cái khỉ gì chứ! Có cái gì nào , ai thích chê cười thì cứ chê cười đi!” Ta hung hăng mắng chính mình, sau đó tiếp tục lao xuống lầu.
Chạy đến lầu một, hai chân của ta đã muốn xụi lơ , không còn khí lực, ta nghĩ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhìn từ trong thang máy nhảy ra một người đàn ông , đúng là An công tử, “Tô Nhuận em đứng lại!”
Trừ phi ta ngu xuẩn! Cũng không biết từ đâu có sức lực ta nhanh chân bỏ chạy, An công tử ở phía sau cũng điên cuồng đuổi theo, hoàn toàn bất kể hình tượng.
“Tô Nhuận em hãy nghe tôi nói!” Anh ta kêu to.
Ta che lỗ tai, giống như nữ nhân vật chính của Quỳnh Dao, vừa lắc đầu vừa kêu lên , “Tôi không nghe tôi không nghe!”
Chỉ là ta đã phỏng đoán sai lầm năng lực cân bằng của chính mình, khi đang rung đùi đắc ý thì ta bị vấp bùm một cái, ngã gục xuống .
Ta nhất thời cảm giác được cái mồm vạn phần đau đớn, ta hé mồm nhổ ra một búng máu, ta kinh ngạc, chẳng lẽ đây là nội thương? Nhưng là giây tiếp theo ta phát hiện bên trong thể hỗn hợp của bãi máu loãng cùng nước bọt kia có non nửa vật thể màu trắng.
“Răng của tôi nha!” Ta oa một tiếng khóc ra.
An công tử cũng ngây người, sau một lát anh ta nâng mặt của ta lên nói: “Không có việc gì , tôi sẽ không chê em thiếu răng , chúng ta giống nhau.”
“Ai muốn giống anh a!” Ta có một loại cảm giác răng hở.
“Tôi mang em đi trồng lại răng, trồng răng xong rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp .”
“Tôi không đi! Tôi không mang tiền!”
“Chi trả!”
“Tìm một nhà tốt nhất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui