Em muốn khinh bạc anh
Ngày nào đó , ta nghe được trong công ty có người nói ‘kẻ không cần mặt mũi nhất trên thế giới này chính là Tô Nhuận’ , ta đối với tin tức này cũng chỉ mỉm cười, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Giống như là không được ăn nho thì nói nho chua , có khối kẻ ghen tị với mình , nếu ta đều đi so đo từng li từng tí , thì làm gì còn có thời gian để cống hiến cho tổ quốc nữa ?
Sau khi cùng An công tử kết hôn, ta bắt đầu suy ngẫm lại , trên thế giới này người không cần mặt mũi nhất có phải là ta hay không thì ta không xác định, nhưng là kẻ xảo quyệt nhất khẳng định là An công tử , thằng nhãi này thật kinh khủng , nếu để cho anh ấy xuyên qua , thì tuyệt đối sẽ là một thành viên trong hậu cung tranh đấu tình cảm, tuyệt đại yêu hậu , dưới một người trên vạn người .
Bối cảnh gia đình của hai chúng ta xác thực thật là chênh lệch rất lớn, vì không cho kịch bản từ hài kịch đô thị biến thành hào môn ngược luyến, anh ấy đã làm ra một loạt công việc .
Trong đó bao gồm, anh ấy chế tạo thanh thế, làm ọi người trong toàn công ty biết hai chúng ta có quan hệ lằng nhằng , sau đó làm bộ bị chó cắn trứng , hơn nữa không tiếc hy sinh danh dự của chính mình, làm cho toàn công ty đều biết anh ấy không “thẳng” được . Sau đó lại gọi điện thoại bảo ta đến nhà , rồi lại kêu cha mẹ mình đến . Hiện tại nghĩ đến thì hết thảy cũng không phải trùng hợp ngẫu nhiên !
Thử hỏi, một tên đàn ông không thể “làm việc” được , cho dù điều kiện có tốt thế nào thì còn có người phụ nữ nào chịu gả cho anh ta chắc ? Cái này giống như đại tổng quản Lý Liên Anh năm đó, dù có thân phận địa vị như thế nào, cũng không phải vẫn độc thân vui vẻ sao . Cho nên anh ấy làm bộ “không thẳng” được , làm cho ba mẹ mình bó tay , chỉ có thể lựa chọn ta – kẻ lúc ấy đang ở trước mặt An công tử khóc rống chảy nước mắt, cứ việc ta khi đó là vì vấn đề tiền lương.
Lại sau đó, trên tiệc rượu , anh ấy đột nhiên tuyên bố , lại làm cho ông bô bà bô nhà anh ấy không thể nào phản kháng.
Cuối cùng ra nốt đòn sát thủ, giả vờ mang thai. Vợ chồng Chủ tịch nguyên vốn tưởng rằng con nhà mình “không thẳng” , nhà bọn họ sẽ tuyệt hậu , đột nhiên ta mang thai , vậy chẳng phải là khô hạn gặp mưa rào sao ! Bọn họ còn có lý do phản đối sao? Đương nhiên là mau chóng làm cho hai chúng ta hợp pháp hóa a!
Ta thở dài thật dài, không thể không nói, An công tử anh thật lợi hại! Chính là, anh vẫn bảo vệ em như vậy, không cho em chịu một chút thương tổn nào , không cho em chịu một chút áp lực, đầu óc của em trường kỳ không cần dùng thì sẽ biến ngốc a! Đời trước khẳng định là em đã từng gặp qua anh , sau đó nhất định là cổ bị vặn gãy , sau đó đi đứt , bằng không thì làm sao đời này hai chúng ta có thể đi đến bước này a?(sự tích ngoái đầu để kiếp sau gặp lại)
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ , đã hơn mười hai giờ rồi mà An công tử còn chưa có về nhà. Hôm nay anh ấy có cuộc gặp xã giao, bởi vì cần uống rượu cho nên anh ấy kiên quyết không mang ta đi. Nói đến sự tích “vì rượu thành danh” của ta ở hôn lễ , không biết sao lại tự dưng thành nổi tiếng , rất nhiều bạn bè của An công tử giờ nhìn thấy ta đều phải ôm quyền, kêu một tiếng thần tượng!
Tại phòng bếp nấu canh tỉnh rượu , vẫn còn ấm , tính làm cho anh ấy khi trở về thì uống .
Ta không có gì chuyện gì liền mở máy tính lên mạng, chơi trò chơi thật sự nhàm chán, hơn nữa còn phí đầu óc, lên Tấn Giang nhìn vài truyện mà mình vẫn đang theo dõi , vẫn không có chương mới , trong lòng tràn đầy oán niệm. Cuối cùng, đành phải đi dạo trên blog , trong giây lát nhớ tới chính mình còn từng đăng một cái chủ đề , vì thế tìm tòi tiêu đề, đầu trang thế nhưng đánh một cái dấu đỏ chót , hơn nữa theo số liệu thì tổng số ment đã có tận mấy chục trang, điều này không khỏi làm cho ta phải giật mình .
Kiên nhẫn ngồi xem ment một chút, đoàn người đều kêu ca chủ nhà chạy đi đâu rồi . Bọn họ đều đoán, ta cùng An công tử về sau lại rốt cuộc thế nào .
Ta bất đắc dĩ, đành phải phản hồi: chúng tôi đã ở bên nhau , vừa kết hôn.
Vừa đăng lên, cơ hồ trong nháy mắt, vô số người nhảy vào.
Tinh tinh đêm qua : Wây xì ma ? Thèm vào! Chủ nhà thật máu chó ! Điều này làm cho nữ thanh niên lớn tuổi như chúng tôi đây phải để mặt vào đâu ?
Kẻ điên tranh đấu: Oa oa! Chúc mừng chúc mừng, tôi đại biểu cho tiểu Tam trong khắp thiên hạ chào hỏi chủ nhà !
May áo giáp không dễ dàng: Lọ lem , cô tuyệt đối là người phát ngôn cho cô bé lọ lem! Cừ lắm !
Phong thuỷ mông lạnh : nhìn cái chủ đề này, vì sao tôi lại bắt đầu nghĩ đến cái chủ đề cách vách kia nhỉ ? Tiểu công thường xuyên sờ đùi tiểu thụ , nói chuyện thực ái muội, tiểu thụ chạy tới hỏi hắn nên làm gì bây giờ, sau khi một đám người chúng ta bày mưu tính kế, tiểu thụ lại còn nói bọn họ ở bên nhau . Lọ lem à , đừng nói là cô cũng là đàn ông đấy ? Cô là công hay là thụ a?
Đến tận đây, phía dưới có vô số người bắt đầu thảo luận vấn đề ta là nam hay là nữ.
Đối với điều này, ta cũng chỉ mỉm cười, bát quái vĩ đại a !
Khóa cửa đột nhiên vang lên , ta chạy nhanh đóng máy tính, chạy chậm ra ngoài nghênh đón An công tử về nhà.
Anh ấy toàn thân mùi rượu, xem ra uống không ít, thân thể có chút lắc lư , chống tường đứng đổi giày ở cửa .
Ta chạy tới, khom người, “An công công vất vả rồi !”
Anh ấy nhăn mặt nhanh mày, hé miệng , mùi rượu tận trời, “Em còn dám gọi anh như vậy thì đừng trách anh không khách khí !”
Ta nhếch môi cười, về xưng hô này cũng là có lai lịch .
Thời điểm đi hưởng tuần trăng mật, ta vẫn còn gọi anh ấy là An công tử, An công tử không vui , anh ấy nói: “Toàn thân anh đều tràn ngập hương vị của một người đàn ông tốt đẹp , em còn dám chọc ngoáy , em còn dám gọi anh là An công tử ư ? Mau đổi xưng hô đi !”
Ta lúc ấy nghĩ rằng, anh không phải là tên đàn ông chuyên đi bắt nạt phụ nữ sao, nhưng là dưới dâm…(khụ) uy, ta liền sửa lại xưng hô, kêu anh ấy một tiếng, “An công công!”
Chữ “công” thứ nhất , là đại biểu anh ấy là chủ nhà , chữ thứ hai, thì ý tứ là lão công (ông xã) a!
Ai ngờ rằng , anh ấy là kẻ không có văn hóa , đuổi theo « đánh » ta cả một buổi tối.
Nay lại nghe được xưng hô này, An công tử liền thấy cả người không thoải mái . Kéo caravat, ném áo khoác , cắm đầu chui vào trên sô pha luôn.
Ta ở phía sau nhặt quần áo của anh ấy , sau đó bỏ vào trong máy giặt , tính ngày mai giặt cho anh ấy . Sau đó lại đến phòng bếp, bưng canh tỉnh rượu tới .
“Này này này ! Tỉnh tỉnh, uống xong rồi lại ngủ tiếp .” Ta lấy chân đá anh ấy .
Anh ấy ghé vào trên sô pha, nhắm mắt lại, lông mi dài đến nỗi làm cho bà đấy phát ghen tị, anh ấy than thở một tiếng, tựa hồ không quá tình nguyện, liền kéo tay của ta, uống canh tỉnh rượu . Uống xong anh ấy liền nhíu mày, “Bà xã , vì sao vô luận em làm cái gì, đều có thoang thoảng mùi vị bánh đậu xanh vị vậy?”
Ta lắc đầu , “Tay nghề tổ truyền không thể quên a!”
Anh ấy nở nụ cười, đẹp mặt đến mức làm cho ta nghĩ cho anh ấy hai cái vả . Vì sao anh ấy lại đẹp hơn ta chứ?
“Tắm rửa nhé?” Ta hỏi anh ấy.
“Ừ.” Anh ấy ngoan ngoãn đi tắm rửa.
An công tử uống rượu thì có ưu điểm này, thực ngoan, phi thường ngoan, khi đó ta nói cái gì, anh ấy đều làm theo, nhưng là vừa thanh tỉnh , thì sẽ là anh ấy nói cái gì, ta cho dù có thiên đại ý kiến, cũng phải nghe lời . Ta từng vô số lần chỉ trích anh ấy đây là chủ nghĩa gia trưởng , nhưng mà An công tử chỉ mỉm cười, sau đó nói: “Nếu lời em nói là đúng thì anh sẽ nghe lời em , thực đáng tiếc, em vốn không có thời điểm chính xác, cho nên chỉ có thể nghe anh mà thôi .”
Anh ấy không có đi phòng tắm trong phòng ngủ , mà tắm rửa ngay tại phòng tắm liền kề phòng khách này , ta đành phải về phòng tìm quần áo đến cho anh ấy .
Cửa phòng tắm không đóng , một cái “Khe hở” hơn 10 phân , ta đứng ở cửa, do dự một lát. Có nên đi vào hay không? Tuy nói rằng chúng ta đã kết hôn , nhưng ta còn chưa từng thấy anh ấy lỏa thân a! Thời điểm tạo người , tuy rằng cũng là nude , nhưng là tắt đèn đều giống nhau, ta cũng không thấy rõ lắm a!
Lúc này, cái hình dáng mờ mờ ảo ảo đằng sau tấm thủy tinh kia , bộ dáng cao lớn kia làm ta nhịn không được mà máu sói sôi trào .
“Vào đi.” Thanh âm anh ấy hỗn loạn với tiếng nước truyền tới.
Đây chính là anh làm cho em đi vào đấy nhé ! Oa ca ca!
Ta đặt quần áo của anh ấy sang một bên, sau đó quay người lại, trợn tròn mắt, anh ấy đang tắm vòi sen, cửa thủy tinh không đóng , từ góc độ này ta xem được rõ rành rành.
Tấm lưng dài rộng kia , cặp chân dài mà không thô kia , những múi cơ bụng nổi bật kia , cùng với , cùng với … , haiz quả thực là quá … Máu mũi không phun lúc này thì còn đợi đến khi nào?
“Đẹp không?” Anh ấy mỉm cười hỏi ta.
Ta gật đầu máy móc , hai tay che mũi.
“Lại đây.” Anh ấy ngoắc ngoắc với ta .
Ây dà ! Chẳng lẽ là muốn tới một hồi uyên ương tắm mát ? chẳng lẽ lại chuẩn bị đối diện trắng trợn ? Trong nháy mắt đầu ta hiện lên cảnh tượng , ta đặt anh ấy ở dưới thân, cùng nhau nghịch nước, nhất thời hai gò má đỏ hồng, cúi đầu, vặn vẹo cái eo thon nhỏ , thẹn thùng nói: “Như vậy không tốt ! Chúng ta vẫn là về phòng thôi ! Anh tắm rửa nhanh chút !”
Ngay khi ta còn chưa có nói xong, An công tử liền tung một cái khăn mặt lại cho ta, “Em nghĩ cái gì vậy? Anh là bảo em kì lưng giúp anh !”
Tôi ! Anh ! Hắn ! Mố mố !
Không tình nguyện kỳ lưng vài cái , sau đó ném khăn mặt cho anh ấy , “Xong rồi . Anh mau tắm rồi đi ngủ đi!”
Đang chuẩn bị đi, cánh tay ướt sũng kia của An công tử kia lập tức ôm lấy thắt lưng của ta , ngay sau đó thân thể ướt sũng kia liền dính lên, sau đó hôn lên môi ta .
Trong lòng ta oán thầm, áo ngủ của bà đây nhưng là tơ tằm đó a , bị anh làm dơ rồi !
Anh ấy ôm ta bắt đầu cắn cắn , làm cho ta vài lần thật muốn ngừng lại cái hoạt động cắn móng giò nàylại . Đầu lưỡi anh ấy lượn qua lượn lại trong miệng ta vô số lần, một cái hôn lưỡi lâu dài cuối cùng chấm dứt, anh ấy vỗ vỗ đầu của ta , “Ngoan, lên trên giường chờ anh , anh lập tức tắm xong rồi đây .”
Chúng ta lúc ấy cũng coi như còn tân hôn, vừa nghe đến hai từ trên giường này , ta lập tức sôi trào máu sói ! Lập tức chạy ra ngoài , được ba bước lại quay đầu lại, thật giống như lưu luyến không rời.
Đổi cái áo ngủ bị anh ấy làm ẩm ướt đi , ta nằm ở trên giường chờ anh ấy , không bao lâu thì An công tử tiến vào, mặc áo ngủ, nhưng là khuy áo của anh ấy bị ta kéo vài cái, ta vẫn chưa khâu lại vì thế khi mặc mấy bộ quần áo này , anh ấy luôn lộ ngực. Anh ấy xốc chăn lên , nằm bên cạnh ta , sau đó thuận tay tắt đèn .
Một cánh tay đáp sang ôm lấy ta. Ta thuận thế liền trèo lên trên người anh ấy , sau đó giở trò, bộ ngực này thật trơn tru nha ! Sau đó hôn lên mặt , hầu kết, ngực của anh ấy , động tác vô cùng thuần thục , có thể nói là điển phạm lưu manh .
Anh ấy lại đột nhiên bắt được cái tay không thành thật của ta , nhắm mắt lại nói một câu, “Đừng nháo, đi ngủ sớm một chút đi.”
“What ? Anh bảo em lên giường chờ anh là vì ngủ?” Ta nhịn không được chất vấn anh ấy .
An công tử mở to mắt, con ngươi tràn đầy ý cười , “Lên giường không ngủ thì còn làm gì?”
“Em! Anh ! Con bà nó! Ngủ!”
An công tử thở dài, “Mệt mỏi, ngày mai đi.”
Mặt của ta bắt đầu bị bỏng, đối với vấn đề vợ chồng tính phúc , ta vẫn còn là biết xấu hổ , chưa bao giờ nói , chỉ ra tay mà thôi , giờ anh ấy nói trắng ra như vậy , làm cho ta biết nhét mặt vào đâu bây giờ ? Lúc này liền xoay người , đưa lưng về phía anh ấy , ngủ!
Cánh tay anh ấy lại khoác đến , đem ta ôm chặt, sau đó cái tay kia tựa hồ không an phận .
Khi ta phát hiện quần áo của ta bị mở ra , ta quay đầu chất vấn anh ấy , “Làm sao?”
Anh ấy nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không để ý tới ta.
Lặp lại như thế ba lượt, ta liền bạo phát, xốc lên chăn, cưỡi trên người anh ấy , “Em cho anh giả bộ này !Hôm nay bà đây liền cường bạo anh !”
Anh ấy rốt cục không giả bộ ngủ nữa , mỉm cười nhìn ta, “Khách quan không thể, tôi bán nghệ không bán thân.”
Ta xé rách quần áo anh ấy , cười điên vài tiếng, “Bà đây hôm nay muốn luân gian anh !
An công tử sửng sốt một chút, “Một mình em ?”
“Ừm… Này… Như thế nào , không được chắc !”
Anh ấy nhắm mắt lại, một bộ ‘em làm gì thì làm’ , “Nhẹ nhàng một chút .”
“Hắc hắc!” Ta cười gian một tiếng .
Tay anh ấy lén lút đặt trên lưng của ta , sau đó ôm chặt, đột nhiên lập tức xoay người một cái , ta liền từ trên cao nhìn xuống biến thành mặc người xâm lược, anh ấy cười cười, “Vừa rồi anh đã suy nghĩ và thấy rằng chuyện liên quan đến thể lực vẫn là để anh đến thì hơn , phu nhân chỉ nằm là được rồi!”
Ta căm tức: “Anh ! Con bà nó !”