Lộ Vãn An không chút do dự mà đáp lại, "Đương nhiên! Bây giờ tôi phải làm gì?"
Tiểu Bạch hơi nhíu mày, cảm thấy có chút chột dạ...Nếu chủ nhân biết được cậu để cho Lộ Vãn An đi làm việc này, chắc chắn ngài ấy sẽ mắng cậu đến chết...
Nhưng nói cũng đã nói rồi, phóng lao thì đành theo lao vậy.
Tiểu Bạch quyết tâm không sợ sự la mắng của chủ nhân, hùng hồn nói, "Cô đợi tôi một lát, tôi sắp xếp lại một chút.
Sau khi xác định được cụ thể vị trí của các mảnh linh hồn, tôi sẽ lập tức đưa cô đi."
Lộ Vãn An trong lòng mình nhẹ nhõm cùng với một chút vui vẻ, cô vô cùng chờ mong gặp lại Tô Minh Nguyệt.
Rõ ràng chỉ mới cách nhau vài canh giờ, nhưng cô lại cảm giác như đã xa nhau hàng trăm năm.
Lộ Vãn An trước giờ luôn vì bản thân mà sống.
Nhưng lần này...Cô muốn đánh đổi mạng sống của mình cho Tô Minh Nguyệt.
Bởi vì...Cô không xứng đáng có được cuộc sống mà mình mơ ước, được đánh đổi bằng tất cả những gì mà Tô Minh Nguyệt có.
Lộ Vãn An ngẩn người, nằm xuống bãi cỏ xanh dưới tán cây ngô đồng.
Mùi hoa oải hương theo gió đưa đến, nồng nàn, dai dẳng.
Lộ Vãn An không biết mình có thể làm được những gì, nhưng chỉ cần có một cơ hội, dù là nhỏ nhất cô cũng muốn thử.
Sống vì mình là tốt, nhưng sống chỉ vì mình lại là ích kỉ.
Vì mình mà để người khác rơi vào chỗ chết, đó là mất đi tính người.
Lộ Vãn An thở dài, cười nhạt, "Ai cũng đáng để được cô ấy yêu, nhưng...mình thì không."
.............
Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Tiểu Bạch quay lại nói với Lộ Vãn An bằng một giọng điệu khá là vui vẻ, "Lộ Vãn An, tôi xác định được mảnh linh hồn của chủ nhân rồi! Đi, đi nhanh thôi!!"
Lộ Vãn An giật mình ngồi dậy, vội vàng nói, "Đi thôi."
Tiểu Bạch cố gắng kìm nén sự hưng phấn của mình, cẩn thận dặn dò, "Tôi sẽ bắt đầu mở ra cánh cổng không gian, sau đó sẽ thực hiện quá trình truyền tống.
Bởi vì thao tác này tốn nhiều năng lượng, nên tôi cần cô giúp sức một chút.
Còn nữa, từ trường trong không gian rất mạnh, rất có khả năng sẽ xung khắc với ma khí trong người cô, nên cô cần tự mình áp chế lại ma khí trong người cô thật kĩ càng."
Lộ Vãn An nhận thức được sự nghiêm trọng trong lần truyền tống này, liền nghiêm túc gật đầu, "Được, tôi sẽ cố gắng."
"Bắt đầu thôi."
Vừa dứt câu, Lộ Vãn An liền cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, không khí xung quanh cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo.
Một lúc sau, từ giữa thân cây ngô đồng, một khoảng không lớn xuất hiện.
Nó hoàn toàn khác với cánh cổng lúc đầu đưa cô vào đây, nó lớn hơn, màu sắc tối hơn, Và...Lực hút mạnh hơn.
Nếu lúc nãy cô không để ý, có lẽ đã bị hút mạnh vào trong.
Lúc cô vẫn còn đang tập trung định thần, giọng nói của Tiểu Bạch vang lên, "Không sao, cô cứ thả lỏng ra đi, lực hút tuy mạnh nhưng không làm cô bị thương được đâu."
Dừng một chút, cậu lại tiếp tục dặn dò, "Nhớ phải áp chế lại ma khí, chúng ta sẽ truyền tống đến mảnh linh hồn đầu tiên."
Lộ Vãn An nghe theo lời Tiểu Bạch, cô bắt đầu thả lỏng người, ngay lặp tức cả người cô bị hút vào vòng xoáy trước mắt.
Khi tiến vào trong, Lộ Vãn An mới phát hiện ra rằng bên trong nhìn còn đáng sợ hơn bên ngoài nhiều.
Xung quanh đều được bao phủ bởi những tia sét khổng lồ, chúng va đập vào nhau, phát ra những âm thanh đầy man rợ.
Như những thanh kiếm sáng đang giao chiến tranh giành lãnh thổ, cũng giống như...Là đang đe dọa cô.
Sự cảnh báo hiện lên cực rõ ràng, nếu cô khinh thường...Chỉ có thể chết.
Một lúc sau, Lộ Vãn An cảm giác như những tia sét xung quanh dần nhòe đi, lực va chạm ngày càng giảm, âm thanh từ man rợ...Trở nên nhỏ dần rồi mất hút.
Dù mọi thứ đã trở nên yên tĩnh hơn, nhưng Lộ Vãn An vẫn không vì vậy mà thả lỏng.
Cô vẫn tập trung áp chế lại ma khí trong người, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trong đầu truyền đến một trận âm thanh inh ỏi.
"TÍCH! TÍCH! XÁC NHẬN TRUYỀN TỐNG!"
"TÍCH TÍCH! TRUYỀN TỐNG THÀNH CÔNG."
..............
Đợi sau khi thanh âm trong đầu biến mất, Lộ Vãn An từ từ mở mắt ra.
Cảnh tượng xung quanh suýt nữa đã làm cô ngất ngay tại chỗ.
Cô đang đứng trong một quá Bar, xung quanh cực kỳ ồn ào, ánh đèn chớp nháy liên tục khiến Lộ Vãn An hoa mắt ù tai.
Cô đứng ngây ra một lúc, sau khi lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn xung quanh để xác định tình hình.
Đột nhiên đập vào mắt cô là hình ảnh của một người đàn ông đang nhảy nhót trên sân khấu, hay nói đúng hơn là...Người này đang...
Múa cột?!!
Khóe miệng Lộ Vãn An giật giật, mắt co rút dữ dội, không kìm được mà buột miệng thốt lên, "Má ơi!!".