Cha Lộ và mẹ Lộ nghe cô nói như vậy, thầm nghĩ cô chắc hẳn là say không nhẹ, nhìn xem, đều nói năng bậy bạ cả lên.
Cha Lộ thở dài, bất đắc dĩ mà vuốt lưng cô, thuận nước đẩy thuyền mà nói, "Được rồi, không sao hết, sau này con đừng đến những nơi đó nữa là được..."
Sợ nói vậy còn chưa đủ, ông tiếp tục nói thêm, "Con cũng đừng về tối như vậy, say rượu cũng không nên lái xe, sau này kìm chế lại một chút.
Con cũng đã 22 tuổi rồi, cha biết vừa mới tốt nghiệp nên con muốn đi chơi cho khuây khỏa.
Nhưng mà cái gì cũng nên có giới hạn, tương lai của con không thể lúc nào cũng có cha mẹ ở cạnh được..."
Ông cũng không biết con gái mình có thể nghe được bao nhiêu, nhớ được những gì.
Nhưng có những điều ông bắt buộc phải nói ra, tương lai phía trước là đoạn đường mà con bé phải tự bước đi, nếu mãi không tự trưởng thành, một ngày nào đó con bé chắc chắn sẽ thất bại.
Một khi thất bại, chắc chắn con bé sẽ không thể tự mình tìm ra được lối thoát.
Cho nên, ông hy vọng con gái mình có thể thay đổi.
Lộ Vãn An nghe cha mình nói như vậy, im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp lại, "Dạ, con biết rồi."
Lộ Vãn An đồng ý quá nhanh, làm cho cha Lộ có chút ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại thì hiện giờ cô cũng đang say rượu, lời nói khi say thường là không đáng tin...
Ông bất đắt dĩ mà mím môi, nhẹ nhàng nói với cô, "Trễ rồi, con lên phòng ngủ sớm đi, lát nữa dì Trần sẽ mang canh giải rượu lên cho con."
Lộ Vãn An gật gật đầu, sau đó buông cha Lộ ra, chậm rãi bước lên lầu.
Cha Lộ và mẹ Lộ nhìn theo bóng lưng của cô, đồng thời thở dài, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nhưng chắc chắn một điều, suy nghĩ của họ đều là mong muốn con gái mình được hạnh phúc.
............
Lộ Vãn An chậm rãi bước lên lầu, suốt cả chặng đường cô không nói lời nào, Tiểu Bạch cảm thấy có chút không quen, "Lộ Vãn An."
Lộ Vãn An đáp lại một tiếng "ừ", sau đó tiến đến phòng, mở cửa và đóng lại thật nhanh.
Bắt đầu nói chuyện với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, tôi phải ở trong thân thể này bao lâu?"
Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu khi cô đột nhiên hỏi như vậy, "Đến khi hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Làm sao vậy?"
Lộ Vãn An mím môi, hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nói, "Có phải hay không tôi chỉ cần thực hiện xong tâm nguyện của cô ấy, đồng thời cũng thu thập được mảnh linh hồn của Minh Nguyệt, liền có thể trả lại thân thể này?"
Tiểu Bạch hơi nhíu mày, cảm thấy hình như cô đang lo lắng điều gì đó, "Đúng vậy."
Lộ Vãn An có chút cáu kỉnh mà nói, "Nhưng cũng quá là vô lý đi, người làm sai là nguyên chủ, tôi đi sửa sai cho cô ấy làm gì? Nếu cô ấy thực sự muốn chuộc lỗi với cha mẹ, cậu để linh hồn của cô ấy quay lại là được rồi.
Còn tôi, thì cậu cứ để là chính tôi thôi, không cần dùng thân thể của ai cả."
Tiểu Bạch hơi ngẩn ra, không nghĩ đến cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, liền vội vàng giải thích, "Một linh hồn đã chết đi, không thể nào quay ngược lại quá khứ để thực hiện điều mà mình muốn làm, nguyên chủ lựa chọn trao đổi thân thể này, cũng đã đồng nghĩa với việc chấp nhận bán linh hồn của mình cho quỷ dữ."
Lộ Vãn An có chút không hiểu, "Chẳng phải cậu nói sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trả lại thân thể này sao? Nếu bán linh hồn cho quỷ dữ rồi, làm sao cô ấy có thể quay lại được?"
Tiểu Bạch im lặng một chút, sau đó chậm rãi nói, "Lộ Vãn An, cô phải hiểu rằng cuộc đời này lúc nào cũng có nhân quả, có những thứ không thể nào thay đổi được.
Nguyên chủ chết đi sau khi cha mẹ cô ấy qua đời không lâu, nhưng như vậy thì đã sao? Cô ấy làm sai thì phải gánh chịu hình phạt.
Nhưng cha mẹ của cô ấy thì không, cách dạy dỗ của bọn họ không sai, bọn họ yêu thương con cái thì có gì là sai đây? Người làm sai là nguyên chủ, một khi đã làm sai, dù là ai thì cũng phải trả giá vì những điều mà mình đã làm."
Tiểu Bạch thấy được cảm xúc của Lộ Vãn An thay đổi, tiếp tục nói, "Tôi nói thẳng cho cô hiểu, nguyên chủ không có cơ hội để sửa sai, bởi vì vốn dĩ cô ấy đã để lỡ mất nó.
Khi cha mẹ cô ấy còn sống sờ sờ ra đó, không lo mà sửa sai, đợi đến khi chết rồi mới lo ân hận thì làm được gì? Cho nên, cô ấy muốn chuộc lại lỗi lầm, chỉ có thể bán linh hồn cho quỷ dữ, để cho người khác đến làm thay.
Và người đó chính là cô, cô không cần phải có gánh nặng, cô không mắc nợ ai cả, cái tâm nguyện này cô có muốn thực hiện hay không cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì nó vốn dĩ không phải lỗi do cô."
Lộ Vãn An im lặng, có chút nhẹ nhõm, từ trước đến nay cô ghét nhất việc phải sống vì sứ mệnh.
Một cái sứ mệnh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, sau đó bắt buộc người khác phải làm, là một điều mà cô không hề thích.
Nhưng mà...Cô nhớ đến tình cảm cha mẹ dành cho nguyên chủ, cô nghĩ...Cô có thể làm việc này một lần.
"Vậy sau khi tôi xong nhiệm vụ...Thân thể này cũng phải chết đi sao?".