Lộ Vãn An cũng biết được mình làm như vậy là không đúng, hành động của cô thật sự quá đột ngột, chắc chắn sẽ làm người khác sợ hãi.
Nhưng thật sự cô không kiềm chế được bản thân mình, người trước mắt này...Thật sự chính là Tô Minh Nguyệt của cô.
Nhìn xem, đôi mắt giống, cái mũi giống, miệng giống, cái gì cũng giống...Chỉ là chiều cao có chút...
Lộ Vãn An ngẩng đầu nhìn chằm chằm người ta một hồi lâu...rồi lại tiếp tục úp mặt khóc...
Tô Minh Nguyệt cảm thấy trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện kì lạ, giống như người đang ôm cô vậy.
Rõ ràng là không quen biết, rõ ràng là chưa từng gặp mặt.
Vậy mà người này lại đột nhiên chạy đến ôm cô, còn ôm chặt đến vậy...
Tô Minh Nguyệt muốn đẩy người này ra, nhưng thật sự là không thể động đậy được.
Sau khi thử thoát ra vài lần, cô quyết định bỏ cuộc.
Tô Minh Nguyệt mím môi, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, "Này, buông ra đi, tôi không thở được."
Tiểu Bạch thấy Lộ Vãn An cứ lo ôm lấy Tô Minh Nguyệt, khóc thì không thấy một giọt nước mắt nào...Cảm giác như cô chỉ muốn ôm người ta thôi vậy.
Người ta hay nói trường hợp này là gì nhỉ? Đúng rồi, chính là lợi dụng "ăn đậu hủ" trong truyền thuyết.
Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ, liếc mắt khinh thường nhìn Lộ Vãn An, cắn răng nói, "Lộ Vãn An, cô không buông ra là tôi cho sấm sét đánh cô đó."
Lúc này Lộ Vãn An mới bừng tỉnh, nhưng cô không vội vàng buông Tô Minh Nguyệt ra, mà còn tiếp tục giả vờ hít hít mũi, sau đó chậm rãi buông ra.
Cô lùi lại một bước, nhìn vào mắt Tô Minh Nguyệt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Cuối cùng cũng tìm được rồi."
Tô Minh Nguyệt nhíu mày, không hiểu ý cô là gì, nhưng vẫn rất lịch sự mà hỏi lại, "Ý chị là sao?"
Lộ Vãn An thấy hành động của mình có hơi đường đột, nhưng cô đã có tính toán trước, không chút chần chừ mà mỉm cười nói với Tô Minh Nguyệt, "Em không nhớ chị sao? Hôm qua chị và em có gặp nhau ở công viên, chỗ có cái cây cổ thụ cao cao ấy."
Tô Minh Nguyệt nghe đến đây, hơi hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại hoảng hốt, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Dù là có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói, "Vâng.
Em nhớ ạ, có chuyện gì không chị?"
Tô Minh Nguyệt cảm thấy cực kỳ lo lắng, cô không thể nào quên được cảnh tượng ngày hôm qua.
Cô đã tận mắt chứng kiến người này như lên cơn động kinh, liên tục lảm nhảm với cái cây to kia với vẻ mặt dữ tợn.
Lộ Vãn An vẫn không nhận ra sự khác thường của Tô Minh Nguyệt, cô vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ vì thấy Tô Minh Nguyệt nhận ra mình.
Cô dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tô Minh Nguyệt, vui vẻ nói, "Chị có mang theo điện thoại đến cho em nè.
Hôm qua em chạy nhanh quá, chị không đuổi theo kịp.
Lúc nảy đứng ở bên kia đường nhìn thấy em quen mắt, chị nhận ra em nên mới vội vàng chạy đến."
"A, vậy ạ? Hôm...hôm qua..."
Tô Minh Nguyệt nghe cô nói vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại không biết giải thích chuyện hôm qua tại sao mình lại bỏ chạy.
Cô nhìn người đứng trước mặt mình, vừa xinh đẹp, vừa nói năng lịch sự, không lẽ đột nhiên cô nói...Nói là "Hôm qua em tưởng chị bị chó cắn, nổi cơn dại sẽ cắn người, vì bảo toàn mạng sống nên em bỏ chạy sao?"
Tô Minh Nguyệt lắc lắc đầu, cố gắng vứt cái suy nghĩ điên rồ này ra khỏi đầu, cô mà thật sự nói như vậy, có khi là sẽ mất mạng thật...
Lộ Vãn An thấy Tô Minh Nguyệt ấp úng, tưởng đâu là cô ấy đang ngại ngùng.
Trong lòng hưng phấn cực kỳ, thầm nghĩ "Minh Nguyệt của mình đáng yêu quá đi!!!"
Lộ Vãn An đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại đưa cho Tô Minh Nguyệt, mỉm cười nói, "Chị trả lại cho em nè.".
Truyện Đông Phương
Tô Minh Nguyệt bị nụ cười của Lộ Vãn An làm cho ngây ngẩn.
Nhìn vẻ ngoài của Lộ Vãn An nhìn thì xinh đẹp, nhưng lại cực kì có tính công kích người khác.
Chính là loại hình ngự tỷ mà làm mấy đứa con gái chết mê chết mệt dạo gần đây.
Nhưng Tô Minh Nguyệt nhìn vào người đang mỉm cười trước mắt mình, có chút ngẩn ngơ, tai trái đột nhiên đỏ lên.
"Ngầu nhưng mà ngọt quá.
".