Quy Tắc Loại Chuyện Lạ 4016


Thấy xe buýt đã lâu không mở, nữ giáo viên không khỏi khẩn trương nói: "Các em học sinh, trời sắp tối rồi, các em nhanh xuống xe đi!"

"Vâng, thưa cô giáo, sao anh còn không mở cửa nữa?" Các hành khách nghe vậy lập tức lo lắng, bắt đầu thúc giục tài xế mở cửa, thậm chí có người còn dọa sẽ tố cáo anh ta.

"Mọi người nghe tôi nói, người tài xế này có thể có vấn đề về thần kinh! Vừa rồi tôi ngồi phía sau anh ta, nghe anh ta trầm giọng đọc thuộc lòng nội quy lái xe, tôi không nghĩ anh ta sẽ mở cửa cho chúng ta!" Một cô gái nhịn không được mở miệng, rồi hét lên với hành khách ở gần cửa, "Đại ca, mau mở cửa ra, trời sẽ tối nếu như chúng ta còn tiếp tục như thế này!"

"Đúng vậy, nhanh mở cửa đi! Đừng lãng phí thời gian! Tôi nghe nói ngôi trường này sau khi trời tối sẽ rất kỳ quái." Các hành khách từng người lo lắng thúc giục.

Lâm Dị và Ngụy Lượng ngồi ở vị trí tương đối xa, mà nhìn những người lớn nhỏ đang chen chúc trên lối đi xe buýt, bởi vì không thể ra ngoài, nên họ chỉ ngồi trên ghế chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Dị lại dán vào cửa sổ xe nhìn người bên ngoài, tuy giọng nói của họ có chút khẩn cấp nhưng thân hình của họ vẫn bất động trong sương mù, nó giống như những bức tượng điêu khắc vậy.

Chờ hồi lâu, Ngụy Lượng không khỏi cau mày, hắn lẩm bẩm nghi hoặc: "Tài xế này có chuyện gì đó, lần trước tôi đến, tài xế vừa đến đã mở cửa ngay.

Lần này tại sao lại như vậy? Giống như một tên đầu gỗ?"

Đúng lúc này, một hành khách ngồi gần ghế lái lợi dụng sự chú ý của tài xế khi đang tập trung vào cô giáo, hắn nhắm chuẩn vào nút mở cửa, sau đó nhanh chóng đưa tay lên ấn nhanh.

"Xùy ——"

Cửa xe mở ra bên ngoài, một làn sương mù mờ ảo tràn vào trong xe như sóng.

Chẳng mấy chốc, không khí bên trong xe như đã như mây sương núi.

"Đi thôi! Xuống xe!" Khi hành khách đầu tiên lao ra khỏi xe, rất nhiều người chờ đợi đã lâu cũng lao ra khỏi xe.

Tài xế phản ứng ngay lập tức, hắn kịp thời đóng cửa lại, nhưng có mấy người hành khách đã xuống xe, nhìn những người đã đi vào cổng trường và đang đi thẳng đến chỗ cô giáo, hắn hạ cửa sổ xuống, hét lớn: "Này! Kiểm tra xem họ có mang phù hiệu không!"

Trong số hành khách lập tức có người đột nhiên dừng lại, sau đó bước ra khỏi cổng trường và đi về phía xe buýt, khi tài xế đang định nói thì người đó giơ ngón tay giữa về phía tài xế: "Mày thật ngu!"

Rồi hắn lao vào màn sương mà không nhìn lại.

Tài xế sắc mặt khó coi, đập mạnh vào vô lăng: "Mày là đồ khốn nạn! Một lũ ngu tìm chết!"

"Phù hiệu?" Lâm Dị sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhớ tới điều 2 của nội quy sinh viên - ngoại trừ sinh viên, toàn bộ nhân viên trong trường đều mặc đồng phục và đeo phù hiệu, hãy cảnh giác với những người không có phù hiệu cùng với bất cứ điều gì họ nói.

"Trước khi tôi nhìn rõ, thì đừng nên xuống xe!" Tài xế nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Không cần lo lắng về thời gian, chỉ cần không vào trường học là không cần phải tuân thủ nội quy, tôi luôn cảm thấy những người kia có gì đó không ổn, trời có sương mù nên mọi người có thể qua đêm trên xe, ngày mai đi học cũng được."

"Bác tài, anh thật là ngu ngốc, anh thật sự tin tưởng những thứ kỳ quái kia sao?" Một cô gái mặc bộ đồ thủy thủ, đeo chiếc kẹp tóc hình mèo hoạt hình màu hồng thổi bong bóng kẹo cao su, nhún vai khinh thường, "Những thứ đó chỉ là một chút cố lộng huyền hư mà thôi, chỉ là chiêu trò để thu hút, đều đã năm XX23 rồi, làm sao còn có người tin vào chuyện này chứ?"

Nghe những lời nhận xét này, tài xế không khỏi nói: "Cô bé, cô đến đây nhưng cô lại không tin vào nội quy sinh viên ư? Cô còn không có học thuộc lòng nội quy phải không?"

Cô gái ước lượng cuốn sách nhỏ trong tay, lắc đầu cười nói: "Bác tài, những quy tắc này chỉ là phù phiếm, có ý nghĩa gì chứ? Tôi sẽ đi cùng mọi người, nhiều người đi cùng nhau nên sẽ an toàn, phải không?"


Người lái xe nghe vậy không khỏi thở dài: "Thật khó để thuyết phục một người muốn tự tìm chết, cô bé, cô rất dũng cảm."

Cô gái muốn nói gì đó khinh thường tài xế, nhưng giọng nói của người hành khách xuống xe trước đó từ trong sương mù lại truyền đến: "Bác tài, trên ngực có phù hiệu, không có vấn đề gì cả!"

"Có phù hiệu sao?" Tài xế lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sương mù dày đặc như vậy, anh thật sự có thể nhìn rõ à? Anh có nhìn thấy số không?"

"Bác tài, đừng nghi thần nghi quỷ như vậy!" Cô gái vừa lẩm bẩm vừa nhai kẹo cao su, cô cầm theo một chiếc túi đeo trên vai, đi đến cửa xe, cô không nhịn được nói: "Cũng là không sai biệt lắm, bác tài, anh có thể mở cửa rồi!"

Thỉnh thoảng lại có tiếng thúc giục từ trong sương mù truyền đến, dưới áp lực này, tài xế chỉ có thể mở cửa một cách chậm rãi và ngập ngừng.

Những hành khách còn lại bắt đầu lần lượt xuống xe nhưng tài xế vẫn nhắc nhở họ quan sát kỹ hơn.

Lâm Dị đi đến hàng cuối cùng vỗ vỗ mấy bạn cùng phòng: "Mao Tử, Vi Tang, Điền công tử, Khoái Khoái, mau dậy xuống xe đi!"

Ngụy Lượng ở cửa xe hét lớn: "Lão Lâm, nhanh lên, chỉ còn lại có bọn cậu thôi!"

"Cậu đi trước đi, chúng tôi lập tức tới ngay." Mao Phi Dương ngái ngủ ngáp một cái, xua tay nói.

Lâm Dị do dự một chút, sau đó nhanh chóng xuống xe: "Lượng Tử, đợi tôi một chút, tôi tới rồi!"

Sau khi Lâm Dị xuống xe, tài xế có chút nghi hoặc liếc nhìn hàng ghế sau, sau đó không biết là hắn nghĩ đến cái gì, lại yên lặng thu hồi ánh mắt của mình.

Sương mù trên núi rất dày đặc, Lâm Dị và những người khác bước đi trên mặt đất với mỗi bước chân gợn sóng, nó giống như giẫm phải những vòng khói vậy.

Bước vào cổng trường, Lâm Dị đột nhiên có ảo giác thế giới đang rời xa mình, mặt đất phía sau trong phút chốc dường như bị kéo dài vô số lần.

Khi hắn quay lại, cảm giác giãn nở không gian kỳ lạ lại biến mất ngay lập tức.

Chiếc xe buýt gần đó vẫn lờ mờ trong sương mù, nhưng trong chốc lát hắn không thể phân biệt được đó là màu xanh hay màu gì khác.

Hắn lắc đầu dữ dội, nhìn kỹ hơn, sau đó hắn mới chắc chắn đó vẫn là một chiếc xe buýt màu xanh.

Hắn quay lại nhìn về phía trước, thì thấy nhóm hành khách đầu tiên xuống xe đã biến mất trong màn sương, cùng với một số những sinh viên cầm đầu, chỗ đó chỉ còn lại cô giáo và một số sinh viên khác còn đang chào đón họ.

Lâm Dị nhìn vào trước ngực nữ giáo viên, hắn thấy một tấm phù hiệu dán ở đó, nhưng khi hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm bước tới thì toàn thân hắn đột nhiên run lên một cái.

Hắn nhanh chóng đuổi kịp Ngụy Lượng, nắm lấy tay anh ta: "Lượng Tử, đợi một chút! Đừng đi qua đó!"

Ngụy Lượng bị kéo giật một chút, nghi hoặc quay đầu lại: "Chuyện gì thế này?"

Lâm Dị nghiêng người về phía trước, ghé vào lỗ tai người kia thấp giọng nói: "Đừng đi đến nơi đó, cô ấy không có phù hiệu!"

"Hả?" Ngụy Lượng sửng sốt.


"Nhìn kỹ xem, cái phù hiệu đó...!Hình như được vẽ trên giấy!" Lâm Dị hạ giọng nói: "Anh đã từng đến đây rồi? Anh có thể phân biệt được cái phù hiệu đó là thật hay giả không?"

Ngụy Lượng nhanh chóng bình tĩnh lại, thận trọng liếc nhìn nữ giáo viên, sau đó thu hồi ánh mắt nhanh như chớp, toàn thân run lên, vô thức co rúm lại sau lưng Lâm Dị: "Mẹ kiếp! Thật là giả! Thật là giả.

Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Đợi đã! Cô giáo, sinh viên, cô giáo, sinh viên..." Suy nghĩ của Ngụy Lượng bắt đầu thay đổi nhanh chóng, đôi mắt hắn trợn ngược lên điên cuồng, "Mẹ kiếp, chẳng lẽ bọn họ là giáo viên và sinh viên nghệ thuật trong truyền thuyết sao?!"

"Nội quy sinh viên! Nội quy sinh viên!" Ngụy Lượng tự mình lẩm bẩm, Lâm Dị có thể cảm nhận được bầu không khí xoa động và nguy hiểm như giống như mùi tỏi này.

Ngụy Lượng vội vàng nói: "Đèn đường! Đúng vậy, Lão Lâm, mau tìm đèn đường!"

Vừa nói xong, Lâm Dị cảm giác được một luồng không khí trong lành thổi qua sương mù, cách đó không xa là một ngọn đèn đường tối tăm lộ ra.

Khi Ngụy Lượng nhìn thấy ngọn đèn này dường như hắn đã nghe được lời triệu tập, đỉnh đầu từ từ bốc lên hơi lạnh, cơ thể hắn run rẩy một chút.

Hắn cố gắng nắm lấy cổ tay Lâm Dị, run giọng nói: "Lão Lâm, Đừng để bị lừa! Hãy tìm ngọn đèn đường sáng!

Giọng hắn cực kỳ trầm thấp: "Tôi nhớ rồi! Trong thời tiết bất thường, thứ duy nhất đáng tin cậy chính là ánh đèn đường sáng rực!"

Lúc này, xung quanh có một số học sinh nhận thấy Lâm Dị và Ngụy Lượng có điều gì đó kỳ lạ, nữ giáo viên cũng bắt đầu thúc giục: "Các em sinh viên, mau tới đây! Thời gian đã không còn nhiều nữa!"

Giọng nói bình tĩnh của nữ giáo viên lúc này có vẻ như đặc biệt gay gắt, nó tựa như ma âm kích thích hai người Lâm Dị.

Những hành khách khác cũng bắt đầu ríu rít, họ yêu cầu nhóm Lâm Dị mua đi qua, để không lãng phí thời gian của mọi người.

Ngụy Lượng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám lộ ra dị thường.

Vào thời khắc mấu chốt, Lâm Dị nghĩ ra một kế, lớn tiếng nói: "Cô giáo, đợi một chút, chúng ta còn có bạn cùng phòng trên xe, để chúng ta đi gọi bọn họ đã!"

"Các cậu...!mau! Các cậu đi nhanh về nhanh!" Trong giọng nói của nữ giáo viên có chút thúc giục.

"Được rồi thưa cô!" Lâm Dị nhanh chóng kéo góc áo Ngụy Lượng, hai người tranh thủ đi về phía xe buýt ở cổng trường.

Nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên một tiếng "xào xạc", giống như tiếng đá cọ xát với mặt đất.

Có thứ gì đó đang tiếp cận họ, nó ẩn trong màn sương, không nhanh nhưng đủ để mang lại cho họ cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói thúc giục của nữ giáo viên: "Chậm quá! Nhanh lên đi!"

Giọng nói có chút cứng ngắc nhưng lại có hương vị không thể nghi ngờ.


"Nếu như không kịp, thì quay đầu lại đi."

Lâm Dị và Ngụy Lượng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cả hai rùng mình.

"Đừng quay lại! Đừng quay lại! Đừng quay lại!" Nội quy sinh viên không hiểu vì sao, đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Dị.

Quy tắc sinh viên số 3: Nếu bạn nghe thấy tiếng bước chân hoặc tiếng gọi từ phía sau bất cứ lúc nào, dù tiếng bước chân có gần đến đâu hay tiếng gọi khẩn cấp đến đâu, xin đừng quay lại, cho đến khi bạn đến chỗ đèn đường hoặc tòa nhà gần nhất, tiếng bước chân vang lên sẽ biến mất.

"Chỉ cần không quay đầu lại, trên lý thuyết chính là an toàn!"

Tuy nhiên, ban đầu họ chỉ đi được vài mét sau khi xuống xe, khi Lâm Dị nhìn lại, chiếc xe buýt vẫn lờ mờ cách đó không xa, nhưng bây giờ khi họ theo con đường ban đầu trở về, chiếc xe buýt kia đã không còn dấu vết gì nữa!

Một cảm giác kỳ lạ xen lẫn sương mù bao trùm Lâm Dị như thủy triều, hắn đột nhiên phản ứng lại.

Sương mù và những vết gạch men trên mặt đất dưới chân đã khiến họ mất phương hướng khi quay lại, rất có thể hướng này không phải là phía cổng trường.

"Lạc đường sao..." Lâm Dị nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.

Ngụy Lượng cũng có phản ứng muộn màng, trên trán hắn đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

"Đúng là, quá tam ba bận, nếu biết vậy, tôi sẽ không trở thành khách hàng quen ở nơi này!" Ngụy Lượng sắc mặt cực kỳ khó coi, đèn đường và xe buýt đều không tìm được vào lúc này, xong rồi, xong con bê rồi!

Lâm Dị bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, trầm giọng nói: "Lượng Tử, trước mặt cậu còn có một ngọn đèn!"

Ngụy Lượng vẻ mặt như đưa đám nói: "Nhưng mà lão Lâm, ngọn đèn này không sáng!"

Lâm Dị xắn tay áo lên, kim đồng hồ thạch anh cổ điển trên cổ tay hắn đang nhảy lên liên tục: "Bây giờ là năm giờ năm mươi tám, sáu giờ là đèn trong trường sẽ được bật lên, nếu ngọn đèn đó bật sáng thì chúng ta sẽ tới đó!"

"Nếu là không sáng thì sao?" Ngụy Lượng vô ý thức hoảng sợ, nhưng Lâm Dị lại đã cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân mình.

"Tôi cũng không biết...!Cho nên chúng ta nên hy vọng điều đó không xảy ra."

Ngụy Lượng bờ môi run lên, trên người hắn đồng thời xuất hiện hai loại cảm giác bình tĩnh, cùng sợ hãi trái ngược nhau: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Vào thời điểm cực kỳ nguy hiểm này, Lâm Dị bình tĩnh ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào một viên sỏi nào đó trên mặt đất, "Lượng Tử, cậu còn nhớ điều 7 của nội quy sinh viên không?"

Nội quy sinh viên, điều số 7: Nếu bạn không tìm thấy đèn đường được đánh số ngay lập tức, thì hãy cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân bạn để tìm bất kỳ vật tham chiếu nào, một thứ có thể đảm bảo xác định rằng bạn vẫn đang đi trên đường.

"Mặc kệ phía sau chúng ta là cái gì, chỉ cần tuân thủ nội quy, chúng ta sẽ an toàn." Lâm Dị bình tĩnh nói: "Còn có 2 phút...!Không, 1 phút 34 giây! Chúng ta có thể thử xem một chút, cậu nghĩ thế nào?"

"Lúc này cậu nghĩ thế nào cũng được, cậu có làm gì, tôi cũng sẽ liều mạng theo cậu!" Ngụy Lượng có thể cảm nhận rõ ràng, có thứ gì đó đang gọi hắn từ phía sau.

Tình huống tốt nhất là thực sự chỉ có nữ giáo viên đang gọi hắn ta.

"Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt......"

Trong sương mù có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kim đồng hồ thạch anh cọ xát vào nhau, và tiếng hít thở ngày càng trân quý của Lâm Dị.

Tim Lâm Dị bịch bịch nhảy lên, từ trong lồng ngực, nghẹn lên ở cổ họng.

Hắn có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình hơi thay đổi, kết cấu của mặt đất đá cuội bắt đầu giống như đường nét của một con mãng xà...


Trong làn sương mù đang lưu động, dường như có những con mắt đang chăm chú dõi theo họ...

Từ phía sau.

Từ mọi hướng.

"17:59:57...17:59:58...17:59:59..."

Lâm Dị nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hắn xuyên qua sương mù như một thanh kiếm sắc bén, hắn nhìn thẳng vào ngọn đèn đường trước mặt.

"18:00:00!"

"18:00:00!"

Thời gian đến!

"Ba......"

Bóng đèn sợi đốt truyền thống trên ngọn đèn sáng lên khi có điện, bức màn ánh sáng màu vàng cam xua tan đi sương mù, xua đi bầu không khí kỳ lạ này, giống như một đôi bàn tay vô hình vậy.

Cả hai co cẳng và ngay lập tức lao về phía ngọn đèn đường.

Dưới ánh sáng, cái của hai người kéo dài ra sau lưng, xuyên vào sâu vào trong màn sương mù dày đặc.

Sương mù dày đặc dâng lên từ mọi hướng, những âm thanh xào xạc trở nên lo lắng và khó chịu, nữ giáo viên phát ra một tiếng gầm nhẹ không cam lòng, thanh âm này tựa như yết hầu dã thú đang phủ phục nhấp nhô.

Hai người lao tới dưới ngọn đèn đường, Lâm Dị lập tức nhìn về phía trước ngọn đèn.

"Tòa nhà giảng dạy - 023"

"Là phạm vi của tòa nhà giảng dạy..."

Hắn tê liệt ngã xuống xuống, dựa vào ngọn đèn, mà thở dốc.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì giọng nói sợ hãi của Ngụy Lượng đã vang lên.

"Lâm Lâm Lâm Lâm Dị! Cậu......!Cậu mau nhìn xem!"

Ánh mắt Ngụy Lượng dán chặt vào phía trước, hắn đang nhìn nữ giáo viên và mấy sinh viên đứng trong làn sương mù dày đặc cách đó không xa, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào hai người như rắn độc, sương mù nhấp nhô khiến cho hình dáng bọn họ như ẩn như hiện.

Dù xuyên qua sương mù dày đặc, Lâm Dị vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt không có chút máu của họ.

Mà trước kia, những hành khách ban đầu tụ tập quanh nữ giáo viên đã biến mất.

Năm X023 Ngày 6 tháng 5, lúc 18:03.

Tòa nhà giảng dạy Đại học Thành phố S - Dưới ngọn đèn đường số 023.

Bên ngoài phạm vi của ánh sáng sợi đốt màu vàng rực rỡ, có rất nhiều người trong làn sương mù cuộn xoáy, những bóng người ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào hai người còn lại như những bức tượng điêu khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận