Ngồi trong phòng khách, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nghe tin tức A Sâm tìm hiểu được.
"Đã định vị được tiểu thư, không sai lắm với suy đoán của phu nhân, cô ấy đi về quê của bà Từ. Vì tránh chúng ta tra được ghi chép thuê phòng, cô ấy không dùng CMND, cũng không cà thẻ, chắc là mang đủ tiền mặt."
Sắc mặt Hạ Linh Doanh bình tĩnh, không nóng không lạnh gật đầu nhẹ. Nàng biết rõ năng lực phản trinh sát và thần kinh nhạy bén của Tiêu Mạc Ngôn, lần này Tiêu Mạc Ngôn quyết tâm không muốn mọi người biết được tung tích cô.
A Sâm nhìn nhìn biểu tình của Hạ Linh Doanh, có hơi không yên lòng, không biết làm sao, tuy rằng trong khoảng thời gian này thái độ Tiêu Mạc Ngôn đã dịu lại, tối thiểu biết hồi âm lại bưu kiện của Thánh Hoàng, mắt thấy khá hơn, nhưng phu nhân bên này...
Hạ Linh Doanh dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm trước ngực, nàng đã trầm mặc một hồi, nhìn A Sâm: "Sắp xếp người bên cạnh chị ấy thế nào rồi?"
"Phu nhân yên tâm, đã sắp xếp, bảo đảm an toàn."
"Vào 49 ngày của bà Từ quả nhiên tiểu thư đã trở về, tôi dựa theo an bài của phu nhân, sớm đã cho người theo dõi."
Tâm trạng A Sâm sa sút, trong mắt Hạ Linh Doanh cũng hiện lên mỏi mệt, nàng biết rõ, dù thế nào, Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ trở về gặp bà Từ. Thế nhưng, nếu đã trở về? Không biết về thăm nhà một chút sao? Chị không sợ bức điên chính mình sao?
"Ừm, ngoài việc ra ngoài hóng gió, chị ấy còn làm gì nữa?"
A Sâm nhìn Hạ Linh Doanh, như có chút khó nói, lúng túng cả buổi không nói được câu nào. Hạ Linh Doanh thở dài, gật đầu: "Thôi được, tôi biết rồi, anh quay về Thánh Hoàng đi, quan sát kỹ động tác bên đó một chút." Nàng hiểu rõ Tiêu Mạc Ngôn, coi như A Sâm không nói, nàng cũng đoán được lúc này đây cô bi thương và buông thả.
A Sâm âm thầm lui ra ngoài, giờ đây, Tiêu gia không có bà Từ, không có Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh đã trở thành người chèo chống cả nhà. A Sâm biết rõ, một tháng này cơ bản Hạ Linh Doanh không có giấc ngủ ngon, mỗi ngày tinh thần nặng nề, đáy lòng chua xót bôn ba tại Tiêu gia và Thánh Hoàng. Bây giờ, người luôn trung thành tận tâm như A Sâm cũng có chút oán hận Tiêu Mạc Ngôn. Lần này, tiểu thư có phải là quá nhẫn tâm rồi không?
Nhìn A Sâm đi ra ngoài, Hạ Linh Doanh mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương, muốn làm dịu bớt cảm giác đau đớn như kim châm trừng đợt kéo tới. Nàng không thể ngã xuống, tối thiểu trước khi người phụ nữ hư hỏngkia trở về, nàng phải giữ vững vị trí cái nhà này.
Đứng lên, Hạ Linh Doanh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời thâm trầm ngoài cửa sổ, nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn tươi cười thường ngày giờ đây đã không còn, nàng hít một hơi thật sâu.
Lúc này đây, cái người cố chấp này, dù thế nào, nàng nhất định phải 'giáo dục' thật tốt lại.
Chuyện như vậy, lâm trận bỏ chạy, tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai.
*****
Ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.
Vừa có thể dần dần giảm đi cảm giác thống khổ khi mất đi người thân nhất, ngắn đến lúc đêm về Tiêu Mạc Ngôn vẫn có thể nhớ đến giọng nói, dáng dấp gương mặt bà Từ, nhớ tới mỗi câu nói của bà.
Mấy ngày này, không chỉ một lần, Tiêu Mạc Ngôn muốn gọi điện thoại cho Hạ Linh Doanh, nhưng bi phẫn cùng xót xa hối hận ban đầu, lại khiến đáy lòng cô bất giác cảm thấy vô cùng bất an và áy náy. Trừ lần đó ra, còn một thêm một chút lo sợ, mất đi bà Từ, cô đã đau đến khó thở, nếu như lại mất đi Hạ Hạ... Cô không có tư cách làm người tình, không có tư cách làm người yêu, không có tư cách làm con gái. Đi theo cô, đến cuối cùng e là không có kết cuộc tốt. Cô căn bản là một người xấu, có lẽ phải giữ khoảng cách mới không đau khổ, tránh ra thì sẽ không thống khổ khi mất đi.
Lần đầu tiên, Tiêu Mạc Ngôn luôn tràn đầy tự tin lâm vào tình trạng tự mình rối rắm trong vòng xoáy của chính mình.
Cảm giác trốn tránh như con quay trong lòng, mỗingày, Tiêu Mạc Ngôn ngồi bên bờ biển, ngắm cảnh biển, không muốn làm gì cả, tùy ý buông thả bản thân.
Cô gái nhỏ chủ nhà trọ đã quen thuộc với Tiêu Mạc Ngôn hơn, nàng rất thích người phụ nữ xinh đẹp nho nhã lễ độ này. Chứng kiến Tiêu Mạc Ngôn một mình ngồi đó, cô gái nhỏ bưng một đống quả đào đi tới.
"Chị Tiêu."
Cô gái nhỏ gọi rất ngọt, Tiêu Mạc Ngôn quay đầu,nhìn nàng một cái, cười nhạt một tiếng: "Khiêm Khiêm."
Cô gái tên Tiết Khiêm, vừa tốt nghiệp cấp 2 thi lên cấp 3, nụ cười thuần khiết như hoa không vướng bụi trần, là do thị trấn nhỏ vùng Giang Nam này dưỡng dục nên, Tiết Khiêm sáng sủa lạc quan, mỗi ngày đều vui vẻ, không có chuyện gì phiền lòng.
"Dạ, ăn một chút đi, ăn một chút cho tâm tình tốt lên."
Tiết Khiêm ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, ban đầu nàng chỉ đứng xa xa nhìn Tiêu Mạc Ngôn không dám lại gần, dù sao người phụ nữ xinh đẹp này tỏa ra khí chất không phù hợp với thị trấn nhỏ này, nhưng từ sau khi nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn khom người cúi đầu ôm lấy cơ thể lại ngẩng đầu lên trong nháy mắt nước nước chảy xuống đó, cô bé thiện lương không nhịn được xúc động.
Thời gian dần qua, Tiêu Mạc Ngôn cũng đã quen sau lưng có người lén lút nhìn mình, sau hai tháng, Tiết Khiêm mới dám ngồi bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, cùng cô ngắm biển.
"Chị luôn nhìn ra biển? Có đẹp như vậy sao?"
Tiết khiêm không hiểu sự cố chấp của Tiêu Mạc Ngôn với biển, Tiêu Mạc Ngôn nhìn mặt biển gợn sóng, nhẹ nhàng nói: "Nhìn biển rộng, trong lòng dường như cũng bình lặng."
"Chị, chị thất tình à?"
Hỏi ra câu hỏi vẫn giấu trong lòng không nói, Tiết Khiêm có hơi sợ, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong trong lòng nao nao, trong đầu dần hiện lên đôi mắt thương tâm của Hạ Linh Doanh.
"Em chỉ đoán lung tung, trước đây thường xuyên có người đến nơi này chữa thương, nhìn mấy anh mấy chị đó đều rất đau khổ, là mẹ nói em biết đó."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Tiết Khiêm, không đành lòng lừa gạt, lắc đầu: "Cũng không phải thất tình, mà là đã mất đi người thân nhất."
"A... xin lỗi." Tiết khiêm nhìn ra Tiêu Mạc Ngôn thống khổ, vội vàng động viên, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không nói gì.
Hai người lại lẳng lặng đã ngồi một hồi, không khí ngoài bờ biển vẫn còn có chút lạnh như băng, Tiêu Mạc Ngôn chỉ mặc áo khoác mỏng, Tiết Khiêm nhìn cô rồi từ từ đứng lên, chạy vào nhà cầm một chiếc áo khoác ra.
"Cho chị, chị Tiêu, chị khoác thêm đi, sẽ bị cảm đó."
Tiêu Mạc Ngôn không hề động, chỉ nhìn Tiết Khiêm, Tiết Khiêm cười ngọt với cô, "Em mới giặt rồi, rất sạch sẽ."
Tiêu Mạc Ngôn nhận lấy, yên lặng phủ thêm, trong lòng cảm động. Trước đây mỗi lần ra ngoài, mỗi khi cô đi chơi bà Từ đều dặn cô phải mặc nhiều áo, chỉ cần có cơ hội là lập tức khoác áo lên người cô.
"Chị Tiêu, chị đến đây hơn ba tháng rồi, trong nhà không có người khác sao?"
Tiết khiêm rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, bụng dạ thẳng thắn không biết cách an ủi người cho lắm. Tiêu Mạc Ngôn nhìn biển, không nói gì.
"Em nhớ lúc thi chuyển cấp, em làm bài không tốt, lúc đó khóc hết một tuần, còn lén trốn khỏi nhà không cho ba mẹ biết, ha ha, có thể chị cảm thấy em ngây thơ, nhưng mà chị Tiêu, thi đậu trung học chính là nguyện vọng lớn nhất của em."
Cô gái nhỏ bắt đầu dùng cách thức của mình đi an ủi Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn làm sao không hiểu, nhưng lời nói của Tiết Khiêm khiến cô lại nhớ đến Hạ Linh Doanh.
"Lúc đó ba mẹ em muốn phát điên, tìm em khắp nơi, nhưng em lại không muốn gặp họ, cảm thấy có lỗi với họ. Sau đó ba mẹ tìm được em, em rất sợ, sợ ba mẹ đánh em, em sợ ba mẹ nói em đã làm họ thất vọng. Nhưng em không hề nghĩ đến, ba mẹ chỉ đến ôm lấy em, rất chặt, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ khi đó có bao nhiêu đau."
Tiết khiêm làm mẫu dùng cánh tay ôm lấy chính mình, chất phác cười, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, ánh mắt có chút u tối. Đứng dậy, phủi bụi trên người, Tiêu Mạc Ngôn cởi áo khoác bên ngoài choàng lên người Tiết Khiêm. "Về đi, đừng để bị cảm, nói với mẹ em, tối nay không cần chuẩn bị thức ăn cho tôi, tôi ở bên ngoài ăn."
"A..."
Tiểu cô nương nháy mắt, nhìn Tiêu Mạc Ngôn từng bước rời khỏi tầm mắt mình, cái đầu nhỏ ảo não. Không biết bao lâu, một hương thơm nhàn nhạt bay đến bên người, Tiết Khiêm ngẩng đầu lên, có chút thất bại nói: "Chị Hạ, chị ấy đi rồi."
Hạ Linh Doanh một thân áo trắng, tóc bị gió thổi tán loạn, đôi má đông lạnh có chút tái nhợt, nàng sờ lên tóc Tiết Khiêm, "Chị biết rồi."
"Hình như chị Tiêu rất đau lòng." Tiết khiêm nghĩ đến bộ dáng cô đơn lúc Tiêu Mạc Ngôn đi, nàng nhìn Hạ Linh Doanh, "Chị Hạ, chị đến nửa tháng rồi, vì sao không nói với chị ấy?"
Hạ Linh Doanh nhìn ra mặt biển, ánh mắt có chút tủi thân cùng không cam tâm, "Chị cho chị ấy một cơ hội, cũng cho mình cơ hội."
"Là ý gì?"
Tiết khiêm nháy mắt nghi hoặc khó hiểu, Hạ Linh Doanh lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nghĩ đến đoạn thời gian gần đây nắm rõ tung tích Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt nàng phủ kín một tầng sương mù, sắc mặt cũng âm trầm. Tiết Khiêm không hiểu, vì sao thế giới của người lớn phức tạp quá vậy, như nàng muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, không tốt sao? Còn nữa, vì sao nhìn vẻ mặt chị Hạ giống như lúc mẹ giận ba vậy chứ?
******
Trời vừa rạng sáng, Tiêu Mạc Ngôn toàn thân mùi rượu, mùi thuốc lá trở về.
Tiết Khiêm đã sớm ngủ say, mẹ Tiết ngồi ở phòng khách, xem lại sổ sách.
"Về rồi à?"
Tiêu Mạc Ngôn đi sớm về trễ như đã thành thói quen, mẹ Tiết không hỏi không trách, tiếp tục bấm máy tính, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu nhẹ, mặt có chút mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Mạc Ngôn sa vào phóng túng đã phá vỡ đồng hồ sinh học của cô, dạ dày ngâm rượu thời gian dài có chút đau đớn, Tiêu Mạc Ngôn một tay ôm lấy bụng, từ từ đi về phòng. Mỗi bước đi phải hít thật sâu một hơi mới có thể giảm bớt đau đớn, trán cô đã phủ một lớp mồ hôi, cô cố sức mở cửa phòng, thế nhưng bàn tay lại run rẩy không nghe sai khiến, không thể đút được chìa khóa vào ổ.
Đợi đến khi cô mất sức chín trâu hai hổ, vất vả mở được cửa thì toàn thân cũng đổ mồ hôi, bất chấp mọi thứ, Tiêu Mạc Ngôn đi đến bên giường, xoay người ném mình lên mặt giường lớn.
Sống mơ mơ màng màng...
Cuộc sống như vậy, kết thúc sự quản giáo của Hạ Linh doanh, cô lại bắt đầu tùy hứng lần nữa.
Cho dù yếu ớt nằm trên mặt giường lớn, Tiêu Mạc Ngôn cũng không thể không lấy tay day day trán, cố gắng ngăn chặn choáng váng ập tới, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, bất đắc dĩ, Tiêu Mạc Ngôn lấy tay chống thân thể mềm nhũn, sờ sờ tìm thuốc trên đầu giường.
Nhưng vào lúc này, "Cạch~" một tiếng đèn bàn sáng, vừa định bỏ thuốc vào miệng, toàn thân Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ, hương vị quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm tràn ngập mũi, tay cô run lên, lọ thuốc lăn ùng ục trên sàn.
Dưới ánh đèn vàng, một dáng người cao gầy mang giày cao gót cúi người, nhặt lọ thuốc lên, nàng nhíu mày, nhìn kỹ nhãn lọ thuốc. Một lát sau, khuôn mặt nàng đông lạnh, vốn đã toàn thân lạnh như băng nay còn phủ thêm một màu âm u.