Mới ra khỏi ngoại thành, chỉ thấy bên ngoài Bích Ngô Cung người lui tới như dệt cửi, cung tì nội thị thấy Khương Nhiêu lại đây, liền cung kính hành lễ, tránh sang một bên đường.
Mới bước lên bậc đá xanh, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương lạ lùng từ đâu bay tới.
Khương Nhiêu hơi nhíu mày, cảm thấy chán ngấy.
Trong chính điện có nhiều cung nhân đứng hầu hạ, chỉ có ba người đang ngồi.
Người đàn ông cao nhất râu dài mắt hổ, dưới lớp triều phục nhất phẩm là thân hình tráng kiện, Khương Nhiêu chân thành hành lễ, “Tham kiến tướng quân.”
Thịnh Nhiễm trong lòng biết rõ thân phận của nàng, vì thế đứng dậy vờ đón, cũng không tự cao tự đại. Cha con Thịnh gia đều làm rất tốt điểm này, vừa không giả bộ, cũng không huênh hoang.
Thịnh Nhiễm quay đầu nói, “Bệ hạ chính sự bận rộn, chúng ta sẽ chờ.”
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, một người mặc áo trắng đập vào mi mắt.
Khương Nhiêu hơi kinh ngạc, chợt rũ mắt xuống, cúi người nói, “Tham kiến Vũ An Hầu, Hầu gia tiểu thư.”
Nam tử áo trắng kia thản nhiên nhìn nàng, cực kỳ hời hợt, chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng dời đi, giống như chưa từng nhìn đến nàng.
Trước đó khi chưa đến Bích Ngô Cung, nàng đã đoán Vũ An Hầu kia chừng trên dưới ba mươi tuổi, là kẻ nhà binh, tất nhiên là võ công cao cường, không câu nệ tiểu tiết, hẳn là điệu bộ như Trấn quốc tướng quân này. Nhưng nam tử trước mắt cũng là người lịch sự, thanh nhã giống như mây bay.
Khương Nhiêu cũng không trì hoãn nhiều, hơi xua tay, Oánh Sương bưng lễ vật tới, nối đuôi nhau mà vào, “Đây là lễ vật chủ tử các cung đón tiếp Vũ An Hầu, dùng để bày tỏ tâm ý.”
Liên Giác lúc này mới đứng dậy, vóc người cao gầy, vạt áo tung bay, lại thêm mấy phần cương nghị của người xưa.
Dáng vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt này rõ ràng là có ý từ chối người khác từ ngàn dặm ngoài xa, “Thần kính cẩn xin nhận.”
Khương Nhiêu cũng không nhìn hắn, mở miệng nói “Đây là lễ vật của Tịnh Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu và Mộ Thái phi.”
Lúc này Vũ An Hầu liền cung kính nhận lễ, chỉ có điều lúc Khương Nhiêu gần đi, Vũ An Hầu bỗng nhiên hỏi thêm một câu,“Không biết Thái hoàng Thái hậu và Đại trưởng Công chúa có khoẻ mạnh hay không?”
Khương Nhiêu quay đầu lại, đưa ánh mắt xa cách nhìn hắn, “Tưởng là Hầu gia không để ý chuyện đời, Văn Huy trưởng Công chúa năm kia tuyển phò mã, nay không ở trong cung, nô tì không dám nói bừa.”
Thần sắc Vũ An Hầu hơi đình trệ, lúc này mới thấy rõ diện mạo cô gái trước mắt, quyến rũ thướt tha, quả là mỹ nhân tương xứng tiểu muội.
Người đẹp thì cũng khiến người ta yêu thích, nhưng chẳng qua chỉ là cái bình hoa đặt trong hậu cung thôi, không có ý nghĩa gì cả.
“Là ta đường đột, Khương ngự thị chớ trách.”
Khương Nhiêu thấy thái độ kỳ lạ của hắn, liền cúi người lui xuống.
Thịnh Nhiễm đã qua thiền điện nghỉ tạm, Vũ An Hầu nhìn bóng dáng Khương Nhiêu, chỉ là một nữ quan, khí thế không nhỏ, nhưng tư thái đúng mực này không hề tầm thường, không hổ là người phụng dưỡng bên người Hoàng thượng.
Bức rèm che có động tĩnh, một cô gái yêu kiều bước ra, “Ca ca còn nhớ tới người đó sao? Tiểu muội sớm khuyên ca ca nên quên đi.”
Liên Giác bình tĩnh trở lại giường, “Lát nữa bệ hạ đi ra phải ăn mặc nghiêm chỉnh.”
Cô gái mặt phấn môi anh đào, dung mạo xinh đẹp, mềm mại giống như hoa xuân tháng hai, diễm lệ khác thường.
Mà trên người nàng là một bộ váy dài đỏ sậm viền bạc, vạt áo hơi thấp, để lộ xương quai xanh trắng như tuyết, đúng là kiểu ăn diện thịnh hành đương thời của nữ tử Thương Lan.
Quả là xinh đẹp muôn vàn. Nhưng đối với kinh thành mà nói, quả thật là thoải mái dâng trào.
Liên Nguyệt lơ đễnh, “Ta thuở nhỏ sinh ở Thương Lan, không hợp với tư thái xấu hổ của nữ tử kinh thành, bệ hạ nhất định sẽ không trách tội ta. Nhưng thật ra vừa rồi nữ quan kia một chút cũng không e ngại ca ca, có chút kỳ quái.”
Liên Giác bất đắc dĩ đẩy nàng vào nội thất, “Vi huynh cũng không phải là thú dữ nước lũ gì, sao phải sợ?”
Khép lại cửa phòng, Liên Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định nói, “Chờ ta gặp bệ hạ rồi, chuyện đầu tiên, đó là phải thay ca ca xin một mối hôn sự!”
—
Hoàng thượng ở Bích Ngô Cung cả buổi trời, có lẽ sự coi trọng đối với Vũ An Hầu không phải là nhỏ, trong một thời gian dài, Vũ An Hầu và vị tiểu muội diễm lệ tuyệt sắc kia của hắn đã thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu trong cung.
Ca múa thiết yến ở ngoại thành, nội thành lại có chút vắng vẻ.
Trương Tuấn chẩn mạch xong, Khương Nhiêu cũng không nhận sự bày tỏ tâm ý của hắn, lập tức cho Oánh Sương dẫn hắn đi ra ngoài.
Cho tới bây giờ, nàng đều là người quyết đoán, chuyện cũ trước kia đã sớm chặt đứt sạch sẽ.
Toàn Cơ đến Bích Ngô Cung một lúc, khi trở về thì thấy Khương Nhiêu đang một mình thu dọn đồ vật ở chính điện, liền vội vàng tiến lại ngăn cản, “Phân phó hạ nhân làm là được, tội gì tự mình mệt nhọc.”
Khương Nhiêu nhìn nhìn cái bụng nhỏ còn chưa lộ rõ, cười cười trở lại ngồi xuống.
Toàn Cơ nhìn nàng một chút, muốn nói lại thôi, “Ngươi có từng gặp qua Vũ An Hầu chưa?”
“Có gặp lúc tặng quà, cũng không nhớ rõ.”
Toàn Cơ sắp xếp lại đống tấu chương nằm rải rác xong, thuận miệng nói, “Tiểu muội kia của Vũ An Hầu quả nhiên là một người xinh đẹp.”
Khương Nhiêu mím môi cười, không đáp.
Toàn Cơ vừa đi không bao lâu, nàng liền soi gương trang điểm lại gương mặt, hời hợt gọi Oánh Sương đến.
Ra trước điện, Phùng Uyên nghênh đón ân cần hỏi, “Không biết cô cô đêm khuya đi đâu?”
Oánh Sương hiểu ý đáp lại, “Ban ngày đến Vĩnh Thọ Cung, thấy Mộ Thái phi không khoẻ, cô cô liền chọn chút dược liệu đích thân đưa qua.”
Phùng Uyên còn muốn hỏi, lại bị Khương Nhiêu lạnh lùng liếc mắt một cái ngăn lại.
Nếu không đi làm mấy việc lặt vặt, Hàm Nguyên Điện này phân bố đầy cơ sở ngầm của Vệ Cẩn, đương nhiên nhanh chóng có thể biết được.
Vĩnh Thọ Cung đóng kín cửa, ai ngờ vừa đi vào thì đụng phải Trần Uyển nghi trước cửa điện.
Nàng ta thấy Khương Nhiêu đến đây, vội vàng cúi người, “Nghe nói thân thể Thái phi bệnh nhẹ, ta liền lại đây thăm một chút, vừa khéo lại gặp cô cô.”
Một tháng qua, bởi vì Vệ Cẩn cố ý dặn dò, Khương Nhiêu chưa từng đi hậu cung, tất nhiên là đã lâu không gặp.
“Nếu Trần Uyển nghi đã thăm xong rồi thì hồi cung thôi.” Nàng chậm rãi đi ra phía trước, vô cùng tự nhiên mà chen ngang Trần Uyển nghi.
Thanh Dao lại đây tiếp đón, thầm nghĩ thế nào thoáng cái đã nhiều nhân vật tới như vậy.
“Còn chưa chúc mừng cô cô đâu…” Trần Uyển nghi đột nhiên tiến gần một bước, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm, “Nhưng mà phải cẩn thận… Đừng sơ ý giống An Quý nhân.”
Khương Nhiêu ra vẻ không nghe thấy, Trần Uyển nghi lại nói thêm một câu, “Nàng ta như vậy… Cũng coi như dứt khoát, dù sao cái thai căn bản cũng không thể sinh tốt…”
Khương Nhiêu đảo qua nàng, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng ta, “Nếu muốn Hoàng thượng cả đời cũng không đến Hoa Âm Các, vậy ngươi cứ tiếp tục diễn đi, Trịnh Thu.”
Trần Uyển nghi ủy khuất thu tay về, mảnh mai yếu ớt rời đi, “Cô cô chớ có nhìn lầm ta… Lúc trước ngươi thay ta lấy ân tình, chớ có quên.”
Khương Nhiêu định đi vào bên trong, Mộ Thái phi yên lặng nằm trên giường, còn không chờ Khương Nhiêu mở miệng, bà liền thấp giọng nói, “Trở về đi, bổn cung không có chuyện muốn nói với ngươi.”
Khương Nhiêu cười quyến rũ, “Buổi trưa Thái phi ép nô tì uống thuốc phá thai cũng không có nói như vậy.”
Mộ Thái phi ho khan mấy tiếng, có chút khó chịu, trong lồng ngực đã sớm nguyền rủa nàng trăm ngàn lần, nhưng ngoài miệng vẫn không nói.
“Sao Thái phi lại như thế?” Khương Nhiêu hăm doạ, “Chẳng lẽ là muốn giúp con của người bù đắp cho nô tì sao?”
“Yêu nghiệt… Ngươi lẽ ra không nên còn sống…” Mộ Thái phi càng ho khan kịch liệt.
—
Huynh muội Liên Nguyệt Liên Giác mặc y phục đẹp tham dự, Vệ Cẩn tuy rằng rất hòa nhã tiếp đãi bọn họ, nhưng lệ khí toả ra toàn thân khiến ọi người bên trong, bao gồm Thịnh Nhiễm đều không đoán được.
Hắn ngồi bên trên, ngoại trừ hỏi công việc ở Thương Lan thì không nói nhiều.
Cả điện oanh ca yến hót, dường như cũng không thể khiến hắn xúc động một chút nào.
Liên Nguyệt tự ình mỹ mạo, nam nhân bình thường tuyệt đối không sẽ không nhìn nàng như không có gì.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng, nam tử kia đi từ cuối thềm đá, vô cùng trầm mặc, cương quyết tuấn mỹ, gần như phù hợp với tất cả ảo tưởng của nữ tử khắp thiên hạ.
Nàng chắn chắn trong lòng, muốn chinh phục người của hắn, chinh phục trái tim của hắn. Chỉ tiếc từ đầu đến cuối, hắn cũng không từng nghiêm túc liếc mình một cái.
Ca ca vẫn lẳng lặng uống rượu một mình, vì sao hết thảy đều không giống như trong dự đoán như thế?
Hoàng thượng hình như không yên lòng, thỉnh thoảng xoa xoa mi tâm, bắt chuyện vài câu với ca ca và Thịnh tướng quân.
Liên Nguyệt bưng rượu tiến lên, sáng rỡ nõn nà như ngọc, sáng chói lòng người, “Bệ hạ, thần nữ kính ngài một chén.”
Vệ Cẩn thản nhiên nói, “Trẫm chỉ uống trà, không uống rượu.”
Liên Nguyệt cũng không lùi bước, nàng dứt khoát ngồi xuống cạnh Vệ Cẩn, chỉ vào ca múa nói, “Bệ hạ ngài có từng đi qua Thương Lan, cảnh sơn thuỷ và thiếu nữ đều cực kỳ xinh đẹp, so với mấy cô gái này thì đẹp hơn rất nhiều lần.”
Vệ Cẩn bị cô gái líu ríu như chim bên tai làm phiền, mà có Vũ An Hầu ở đây, lại không thể làm mất mặt, “Có châu ngọc ở phía trước, trẫm tin lời của nàng.”
Hai gò má Liên Nguyệt đỏ lên, trong lòng biết là đang khen chính mình, chỉ ngẩng đầu muốn nói thêm một bước, lại thấy Cao Ngôn vội vàng tiến vào, nói thầm bên tai Hoàng thượng một câu.
Hoàng thượng khẽ biến sắc, nhất thời liền đứng dậy, Vũ An Hầu và Thịnh tướng quân không rõ nội tình, đành phải khom người đưa tiễn.
Liên Nguyệt phẫn nộ nhìn theo bóng dáng Vệ Cẩn, tự ý châm đầy chén, uống một hơi cạn sạch.
—
Khương Nhiêu bị Vệ Cẩn nghiêm mặt cưỡng chế mang về Hàm Nguyên Điện.
Dọc theo đường đi, hắn trước sau vẫn mím môi không nói, chẳng qua mới qua một ngày, thế mà cứ như có hai người so với trước đây vậy.
Vệ Cẩn có thể cảm giác được thân thể mềm mại kia đang đẩy mình, đó là xúc cảm hắn thích nhất, nhưng sự ôn tồn triền miên lúc trước đều bị sự thật nàng là em gái của mình đánh tan một cách tàn nhẫn.
Trước đây có bao nhiêu lưu luyến, bây giờ lại biết bao thống khổ. Giờ này khắc này, hắn lại có lúc phải sợ hãi…
Khương Nhiêu rửa mặt chải đầu xong, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Qua hồi lâu, có người vào điện, cũng là giọng Oánh Sương vang lên, “Bẩm cô cô, bệ hạ ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, tối nay… không tới đây.”
Đúng là lý do có lệ.
Khương Nhiêu cười nhạo một tiếng, Vệ Cẩn rõ ràng đang tránh mình, rốt cuộc vẫn là để ý thân phận của nàng thôi.
Nàng ngồi dậy, chỉ khoác một lớp áo sa mỏng, đi thẳng đến ngự thư phòng.
Cửa điện chậm rãi đẩy ra, gió đêm thổi vào, cô gái kia mặc quần áo lụa trắng, tóc đen lung lay, chân trần đứng trước cửa.
Vệ Cẩn làm như không thấy, khắc chế cảm xúc nói, “Nàng đi nghỉ trước đi, trẫm xong việc sẽ đi ngay.”
Khương Nhiêu từng bước đi tới chỗ hắn, khuôn mặt ngây thơ mà xinh đẹp, một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
“Mặc dù là nguyên nhân gì, ta nghĩ rằng, A Cẩn cũng sẽ thẳng thắn nói với ta,” Nàng cười diễm lệ, “Chỉ tiếc vẫn là xem trọng bản thân hơn, có lẽ ở trong mắt bệ hạ, nô tì chẳng qua chỉ là một món trong muôn vàn món đồ chơi.”
Vệ Cẩn chậm rãi gác bút, chăm chú nhìn gương mặt quyến rũ của nàng, lồng ngực đau đớn không thôi.
Nàng là em gái của mình, trong bụng còn có huyết nhục của mình. Ý niệm này giống như một lời nguyền rủa, nướng hắn trên chảo lửa, giày vò từng tấc.
Bản thân mình nửa đời chinh chiến, đầm rồng hang hổ, cũng chưa từng có một chút sợ hãi. Nhưng hôm nay, hắn lại nếm được tư vị này trên người một nữ nhân.
“Chớ có nói bậy, đêm lạnh, để ý thân mình.” Hắn cực lực khắc chế, nhưng nghe vào tai Khương Nhiêu lại vô cùng xa cách.
Khương Nhiêu chăm chú nhìn hắn một lát, thản nhiên cúi người xuống, “Nô tì tạ ơn bệ hạ lâu nay quan tâm, lần này sẽ thu dọn ổn thỏa, trở về chỗ cũ.”
Nàng kiên quyết đi ra ngoài, không phải là muốn Vệ Cẩn hứa hẹn, mà là bởi vì, mãi cho đến lúc này, nàng mới chợt phát giác, không phải là hắn không thể…
Hóa ra, nàng vẫn ích kỷ như thế, yêu nhất vẫn là bản thân mình. Cho nên, mặc dù không có tình cảm thì cũng không chấp nhận được sự pha tạp.
Nếu không phải vì đứa trẻ này, làm sao đi tới tình cảnh này?
Thấy nàng cứ phong phanh đi ra ngoài như vậy, Vệ Cẩn rốt cuộc nhịn không được, tất cả cảm xúc đều tức thì bùng nổ.
Hắn tiến lên mấy bước, chợt níu cánh tay của nàng, “Nàng muốn đi đâu?”
“Bệ hạ nói đùa, nô tì còn có thể đi đâu? Tất nhiên là trở về phòng ngủ của mình.”
Nhìn chằm chằm đôi môi anh đào mềm mại kia, từng nhấm nháp tư vị không biết bao nhiêu lần, mỗi một thứ của nàng đều thuộc về hắn.
Trong lúc lúng túng, Vệ Cẩn liền nổi nóng ngậm cánh môi kia, trằn trọc giày vò. Nhưng ngay sau đó, hắn lại mạnh mẽ đẩy nàng ra.
Bên tai hình như có tiếng nói đang không ngừng nhắc nhở, đây là muội muội của hắn… Bọn họ không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Khương Nhiêu cười lạnh một tiếng, “Nô tì cáo lui.”
Nàng vừa mới trở về Hàm Nguyên Điện, đang thu dọn giường thì bị người từ phía sau ôm lấy. Thân thể lạnh lẽo kia đang dán sát vào nàng, giống như mỗi một lần ôm chặt vào trong ngực trước kia.
“Trẫm mệt rồi, ngủ thôi.”