Quy Tắc Nữ Quan

Khương Nhiêu bị hắn ôm, mà nam nhân phía sau hình như đã duy trì tư thế này rất lâu.

Nàng xoay người lại, nâng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sâu thẳm lại không còn sự ôn tồn của ngày xưa, cho dù tâm tình như thế nào, Khương Nhiêu chỉ cảm thấy buồn bực không thở nổi.

“Bất luận xảy ra chuyện gì, A Cẩn cũng không được giấu giếm ta, được không?” Nàng không muốn bỏ qua, vì thế chủ động đưa đôi môi anh đào lên.

Hơi thở thơm mát nóng ấm lượn lờ quanh chóp mũi, Vệ Cẩn ánh mắt phức tạp giữ eo nàng, thân thể muốn nàng đến phát đau, nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở.

Lâu như vậy, nữ nhân này mới có một lần chủ động lấy lòng mình, ai có thể ngờ sẽ là kết cục như thế?

Mềm mại hôn lên khóe môi sắc nhọn của hắn, chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng câu dẫn, trong lúc mâu thuẫn giằng xé, Vệ Cẩn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Rồi sau đó hắn chợt giữ sau ót nàng, kịch liệt đè lên cánh môi kia, mặc sức trằn trọc.

Lực đạo quá lớn, tất cả hơi thở đều như bị đoạt lấy không còn, nhưng lúc này, Khương Nhiêu lại cảm thấy mình sắp sửa trầm luân trong đó, không thể tự kềm chế.

Vệ Cẩn làm sao không nếm trải?

Hắn cẩn thận không cho phép nàng từ chối, ôm nàng đặt xuống dưới, chợt tiến người lên, nằm trên chiếc giường mềm mại.

Bởi vì chuyện có thai, đã lâu chưa từng đụng vào thân thể này, Vệ Cẩn nhìn xuống gương mặt nũng nịu độc nhất vô nhị của nàng, trong mắt càng thêm sâu thẳm.

Cho dù người đời có phỉ báng ta, gièm pha ta như thế nào, mặc dù luân thường không cho phép, ngàn người chỉ trỏ thì sao?

Nụ cười tuyệt vọng như Tu La điên cuồng hiện lên, Vệ Cẩn chỉ biết là, cô gái trước mắt là người con gái hắn yêu, cốt nhục trong bụng nàng là thứ hắn trân trọng nhất!

Như thế là đủ rồi! Cũng đủ sức chống lại tất cả mọi thứ trên thế gian này.


Cho dù là muội muội, nhưng càng là nữ nhân của Vệ Cẩn, là người hắn yêu thương nhất. Bất luận là thân phận nào, hắn chỉ cần nàng, ai cũng đừng hòng cướp lấy.

Khương Nhiêu thấy sắc mặt hắn như thế, đó là sự mãnh liệt đang hết sức đè nén ở phía sau, không khỏi rụt người lại.

Vệ Cẩn cúi người xuống, áp trán vào, giọng nói trầm thấp, “Nàng chỉ cần biết rằng, trẫm vĩnh viễn sẽ không bỏ nàng lại, còn có đứa con của chúng ta.”

Dứt lời, không đợi Khương Nhiêu đáp lại, hắn đã cởi ngoại sam ra.

Bị lồng ngực rắn chắc vây quanh, trong sự im lặng pha lẫn vẻ ái muội, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đó là sự dây dưa cực hạn của thế gian.

“Thai nhi nay mới ba tháng, không thể như thế…” Nàng đẩy một cái, nam nhân kia lại vững như bàn thạch, vẫn cứ vùi đầu trên cổ, vừa nặng vừa nhẹ mút lấy từng vết hồng, vuốt ve trêu chọc, khiến lời nói bên môi nàng cũng trở thành tiếng than nhẹ.

Quả thật là xúc cảm trên thân thể quá mức cuồng nhiệt, chỉ có điều bị hắn đối xử như thế, cả người nàng cũng mềm nhũn ra, không còn một chút khí lực.

“Thái y nói, qua ba tháng đầu, thai khí vững vàng, việc sinh hoạt vợ chồng hữu ích vô hại.” Giọng hắn khàn khàn mang theo tình ý, nỉ non ở bên tai.

Bá đạo ôn nhu như vậy, khiến cho Khương Nhiêu phiêu diêu đung đưa theo hắn.

Y phục đã cởi sạch, thân thể trắng như tuyết bày ra trên chiếc giường hẹp, Vệ Cẩn âu yếm vuốt ve từng tấc, không ngờ lại dừng ở một chỗ.

Tuy rằng mỗi lần trước vuốt ve thôi cũng đủ, nhưng chưa có lần nào muốn dây dưa bất tận như lúc này.

Hắn lật thân thể mềm mại kia lại, phủ lên nàng từ phía sau, mười ngón tay siết chặt lại, bấu thật sâu vào trên giường. Kề sát không còn chút kẽ hở, giống như chỉ có như vậy, nàng mới hoàn toàn thuộc về hắn.

Môi mỏng lạnh lẽo mút dọc theo gáy, dần dần hạ xuống, dừng trên cái bớt bươm bướm xinh đẹp.

Môi hạ xuống, đúng là một cái bớt đỏ nhạt hình con bướm.


Trước đây hắn thích nhất nơi này, càng thêm phong tình ý nhị hơn những chỗ khác, cực kỳ mê người. Nhưng giờ phút này, lời nói của Yên Tần Hầu phu nhân đột nhiên bùng nổ bên tai, “Sau lưng con ta có một cái bớt, hình cánh bướm, cỡ hai ngón tay, nếu không tin, bà mụ ngày đó có thể làm chứng, ngươi có thể đi kiểm chứng.”

Tình ái nổi lên, không hề báo trước mà rút lại, ngay lúc chần chờ này, Khương Nhiêu nhạy bén phát giác được sự khác thường.

Vệ Cẩn quả nhiên vẫn giấu giếm nàng.

Giọng Cao Ngôn ở ngoài điện không đúng lúc vang lên, “Bẩm bệ hạ, cung nữ Liễu Mi bên Hoa Âm Các báo lại, nói là Trần Uyển nghi đột nhiên đau dạ dày, bệ hạ cần phải qua đó nhìn một cái?”

Khương Nhiêu nghiêng người, tóc đen trượt xuống cần cổ, có lẽ sự quyến rũ phong lưu trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng ánh mắt kia cực kỳ lạnh lùng, nàng nói, “Thân mình nô tì không khoẻ, may mà còn có Trần Uyển nghi, không thì, nghe nói em gái của Vũ An Hầu cũng là một tiểu mỹ nhân, bệ hạ không cần uất ức ở chỗ nô tì.”

Vệ Cẩn cầm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, mắt lạnh lẽo như mũi đao, nữ nhân này, hắn vì nàng mà không màng đến sự phản đối của thế tục, mà nàng lại có thái độ không thèm để ý lấy một chút!

“Trong lòng nàng chính là xem trẫm như thế?” Hắn cười lạnh, Khương Nhiêu cũng cười đáp, “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Xem ra, cho dù hậu cung của trẫm có thêm nhiều nữ nhân, nàng cũng không để ý.” Hắn chậm rãi buông tay ra, mặc áo sam vào, nhưng nữ nhân phía sau cũng không mở miệng giữ lại.

Cuối cùng, trận giằng co này của hai người kết thúc trong sự qua loa không biết chuyện của Khương Nhiêu.

Tất cả mọi người trong hậu cung đều biết, Hoàng thượng ngủ lại Hoa Âm Các, cả đêm không về. Nhưng chỉ có Trần Uyển nghi biết, Hoàng thượng mặc áo nằm ngủ, căn bản không hề chạm vào nàng.

Nàng mưu tính như thế, bất quá kết quả cũng chỉ như vậy.

Nhưng Hoàng thượng đồng ý đến đây, vậy đó là ân sủng, càng gần từng bước đến kết quả nàng mong muốn. Chỉ cần loại trừ tất cả hài tử, như vậy cũng sẽ có một ngày Vệ Ly có thể danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử.


Vệ Cẩn băng hà, như vậy nàng có thể không cần cố kỵ mà ở bên cạnh Vệ Ly, ai cũng không thể ngăn cản.



Từ lúc Vũ An Hầu đến đây, ngoại thành náo nhiệt hẳn lên, Liên Nguyệt là người không thích yên tĩnh, Hoàng thượng cực kỳ rộng lượng với hai huynh muội bọn họ, đặc biệt là Liên Nguyệt, không hạn chế, có thể ra vào hậu cung.

Liên tục hai ngày, sau khi nghị luận trên triều, Hoàng thượng gọi Vũ An Hầu vào trong các bàn luận, thường xuyên hết cả buổi chiều.

Nhất thời triều đình xôn xao, có lẽ Vũ An Hầu kia sẽ làm quan, bất quá là vấn đề thời gian thôi. Chỉ là không biết vị trí như thế nào mà có thể khiến Liên thị yên lòng.

Khương Nhiêu đang nghỉ ngơi trên giường, bởi vì mang thai, nàng thường xuyên thèm ngủ, tinh thần cũng dần dần kém đi.

Hoàng thượng giam lỏng Yên Tần Hầu phu nhân, không cho nàng đi thăm hỏi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vệ Cẩn giấu vô cùng tốt, không có bất kỳ ai biết. Mặc dù là ngày ngày theo hầu cũng không nhìn ra sơ hở.

Hoàng thượng lúc này đang nghị sự với Trấn quốc tướng quân, Vũ An Hầu và nhóm đại thần nội các ở Cần Chính Điện.

Trong điện lặng im, lại bị người tới phá vỡ. Hoàng hậu khoan thai bước vào, phượng bào đỏ bừng như mẫu đơn, ung dung đẹp đẽ.

Toàn Cơ hầu hạ bên ngoài, chỉ nói Hoàng thượng còn chưa ra.

Giọng nói lạnh nhạt của Hoàng hậu truyền đến, “Đều đi xuống đi, bổn cung chờ một mình.”

Toàn Cơ hình như còn muốn nói gì, lại bị Hoàng hậu liếc mắt một cái, đành phải cung kính lui ra.

Nàng cũng không biết, trong nội thất còn có một người.

Sau một lát, Vệ Cẩn chậm rãi vào điện, thấy Hoàng hậu tới, vẻ mặt cũng không gợn sóng, hai người cùng ngồi xuống.

Không khí vô cùng yên tĩnh, Hoàng hậu mở miệng trước, “Thứ cho thần thiếp thất trách, chuyện sắc phong Quý phi của Khương thị tạm thời gác lại cho thỏa đáng.”


Vệ Cẩn vỗ về viên ngọc trên tay, lạnh lùng nói, “Ý của Hoàng hậu là năng lực không đủ, phải có đức có tài?”

Hoàng hậu không nói gì, vẫn cung kính nói, “Nay Liên thị vào cung, bệ hạ phải trấn an Vũ An Hầu trước.”

“Trấn an Liên thị là chuyện của trẫm, chuyện Hoàng hậu cần làm chính là đóng phượng ấn, Khương thị không thích quyền thế, đến lúc đó chuyện lục cung vẫn giao cho nàng xử lý.”

Bất luận thế nào nàng cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là từ bao giờ mà mình đã mất dần địa vị trong lòng hắn, mà sự lưu luyến dịu dàng thuở thiếu thời không còn nữa.

“Thần thiếp há lại muốn quyền thế, thần thiếp là muốn sự thành tâm của biểu ca mà thôi!” Hoàng hậu cười khổ, khẽ nhíu mày, tư thái nhỏ nhắn mềm mại khiến người ta thương xót. Lưu Ly mang bảo sách tấn phong tới, nàng lấy phượng ấn ra, vén tay áo hạ xuống.

Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy giọng Tịnh Thái hậu ngoài điện vang lên, “Hoàng hậu chậm đã.”

Ngay sau đó, cửa điện mở ra, Tịnh Thái nghiêm mặt đi tới.

“Chỉ sợ nay Hoàng thượng nên phong Khương thị không phải là Quý phi, mà là trưởng Công chúa!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vệ Cẩn chấn động, mà phản ứng của Hoàng hậu đúng là khó có thể tin. Nàng nắm lấy tay áo, không biết mở miệng như thế nào.

Khương thị là nữ nhân Hoàng thượng sủng ái nhất, sao lại là trưởng Công chúa?

Ba người bên này còn không chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe trong nội thất truyền ra tiếng vỡ vụn đột ngột.

Vệ Cẩn hoảng hốt, nhanh chóng chạy qua, chuyện hắn sợ hãi nhất chung quy vẫn không thể tránh khỏi.

Cánh cửa gỗ khắc hoa trong nội thất chậm rãi mở ra, Khương Nhiêu áo trắng toàn thân tựa vào một bên, yên lặng như một đóa hoa ẩn nấp.

Huyết sắc trên khuôn mặt mềm mại biến mất, nàng ngây ngốc đứng tại chỗ.

Vệ Cẩn chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn không chịu nổi, lại nhìn bộ dáng của nàng, hoàn toàn lạnh thấu.

Khương Nhiêu định thần lại, hờ hững mở miệng, “Ai muốn phong trưởng Công chúa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận