Quy Tắc Nữ Quan

Nhanh như gió, Phùng Uyên vững vàng trói eo Trịnh Thu lại, kéo nàng ta lại gần, dùng sức ấn mấy lần mới bắt nàng ta quỳ gối xuống đất được.

Trận lửa phía xa mờ mịt, trăng sao trên trời không còn ánh sáng.

Hai mắt Trịnh Thu đỏ ngầu, trâm cài tóc rũ xuống, tầng tầng lớp lớp cung trang nhếch nhác, xinh đẹp mà thê lương.

Trên loan liễn, mũi tên nhọn kia đâm qua ngực, nếu không phải Vệ Cẩn là nam tử có kinh nghiệm trên sa trường, chỉ sợ sẽ toi mạng!

Nhưng dù có thế, máu thấm ra áo bào đen vẫn khiến Khương Nhiêu nhìn thấy mà ghê người.

Tất cả sự quan tâm và lo lắng đều hóa thành dịu dàng trên cánh tay, nàng không hề cố kỵ chúng tướng ở đây, thân thể nhỏ bé ôm lấy hai vai Vệ Cẩn, cho hắn nghiêng người dựa vào, hai tay gắt gao đặt trên miệng vết thương, xé nội y ra bằng tốc độ nhanh nhất, tạm thời cầm máu.

Quân y nhanh chóng chạy đến, con ngươi Vệ Cẩn đen đặc như mực, trên gương mặt nhợt nhạt chỉ nở một nụ cười khuây khỏa, nắm chặt bàn tay đầy máu của nàng.

“Tùy ý nàng muốn xử lý nàng ta thế nào.” Giọng nói Vệ Cẩn không mang theo cảm xúc gì, cho dù ai cũng không tin nổi, Trần Phương nghi một khắc trước còn độc chiếm ân sủng lại rơi vào cảnh như vậy. Rồi sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt, “Tập trung tất cả binh lực, vào đám cháy cứu người, trẫm muốn giữ lại nhân chứng.”

Phùng Uyên cúi đầu lĩnh mệnh, “Bộ hạ Lăng Bình Vương nên xử trí thế nào?”

Vệ Cẩn chỉ nói một câu, “Không giết những ai đầu hàng, kẻ nào phản kháng giết không tha.”

Mặc dù là quân y tiến lên chẩn trị, Khương Nhiêu cũng chưa từng rời khỏi hắn, tầm mắt lướt qua người bên ngoài, dừng ở trên người Trịnh Thu, “Ngươi và ta thường ngày cũng có tình cảm, nay ta chỉ hỏi ngươi một câu.”

Trịnh Thu cười đau thương, gương mặt tái nhợt như cây anh túc mang theo yêu độc, nàng ta không nói gì, chỉ muốn quẫy mạnh gông xiềng.

Phùng Uyên muốn tiến lên, lại bị Khương Nhiêu dùng ánh mắt ngăn lại.

Thân mình nhỏ bé yếu ớt run nhè nhẹ trong gió lạnh, nàng ta từ từ cởi khuy áo trước ngực, trong lúc mọi người ngờ vực, Vệ Cẩn từ từ mở mắt ra.

Đầu vai mịn màng dần dần lộ ra, y phục được cởi đến dấu hình bướm, chợt dừng lại.

Trịnh Thu trước sau vẫn đối diện với Vệ Cẩn, rồi sau đó chậm rãi xoay người.

Cho dù là Khương Nhiêu cũng có chút không rõ dụng ý, chỉ có Vệ Cẩn chấn động, nặng nề hít vào một hơi.

“Hoàng thượng căn bản chưa bao giờ chạm qua tần thiếp, nếu ngài và tần thiếp có một lần ân sủng thì không phải đến hôm nay mới biết sau lưng tần thiếp cũng có một vết bớt giống y như vậy!”

Nàng ta nói tiếp, kéo áo vào, “Thật ra thì cái này căn bản không phải bớt, mà là mẹ ruột của ta và Nhiêu nhi, thê tử nguyên phối của Yên Tần Hầu trước khi chết khắc ấn ký lên người hai tỷ muội chúng ta.”

Cả người Khương Nhiêu cứng đờ, hơi mở miệng, “Tỷ muội… Như vậy Y Tự là?”


Trịnh Thu ngẩng mặt lên, “Ngày đó bà ấy và mẫu thân sắp sinh, bà ấy mất con, mẫu thân sinh tỷ muội chúng ta xong liền buông tay nhân gian. Y Tự chẳng qua chỉ là người nhận nuôi chúng ta, căn bản không có quan hệ huyết thống. Ta cam tâm thay bán mạng cho bà, chẳng qua là vì người ta yêu! Chỉ có điều bây giờ… hết thảy đều không còn ý nghĩa…”

Vệ Cẩn và Khương Nhiêu đồng thời nắm chặt tay.

Trong đêm tối tràn ngập mùi máu, tin tức này không thể nghi ngờ là ánh trăng sáng rỡ, tỏa vào trong lòng.

Thấy Khương Nhiêu lộ vẻ nghi ngờ, Trịnh Thu dường như đã sớm dự đoán được, nàng ta tiến lại gần mấy bước, vén mái lên, tay kia thì che nửa khuôn mặt lại.

Khương Nhiêu chấn động một cái, bị Vệ Cẩn mạnh mẽ kéo lại.

Bởi vì, đôi mắt kia, hoa đào lưu chuyển, quyến rũ diễm lệ, vẻ nhu nhược đáng thương trước đây tất cả đều biến mất. Nếu không phải thường ngày Trịnh Thu che giấu vô cùng tốt, như vậy ai cũng có thể nhìn ra, dung mạo hai người các nàng hình như giống nhau như đúc!

Chân tướng quá mức đột ngột, Khương Nhiêu âm thầm suy nghĩ, lại bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực đau xót.

Ngẩng đầu lên, thời gian đã chậm!

Trịnh Thu linh hoạt nhanh chóng chạy xen qua những kẽ hở giữa đám người, chạy thẳng lên đài cao.

Nàng ta quay đầu lại, quần áo tung bay, giọng nói của nàng như từ xa vọng lại, “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện (*), muội muội, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ tổn thương muội… Muội quá may mắn, kiếp này có thể được một người đối đãi với muội như thế, cho dù chết cũng không tiếc!”

(*) Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: nghĩa là “người ta sắp chết, lời nói tốt lành”, trích trong “Luận ngữ” của Khổng Tử, ý nói con người sắp chết thì lời nói của họ thường hay

Theo tiếng nói hạ xuống, bóng người đã biến mất ở dưới đài cao.

Trong đầu Khương Nhiêu trống rỗng, ký ức năm xưa đứt quãng tái hiện trước mắt.

Yên Tần Hầu phủ, Hoa Chương Cung của Lục thượng, cấm cung Vĩnh Lạc Cung, khắp nơi đều là thân ảnh của nàng ta… Cô gái nhìn như nhu nhược kia, lúc nào cũng bảo vệ mình.

Chỉ là các nàng đều sai lầm, sinh ở một nơi không nên sinh, gặp người không nên gặp!

Nàng lẳng lặng đứng cạnh đài cao, Trịnh Thu đã liều lĩnh nhảy vào biển lửa, thân ảnh gầy guộc thoáng chốc bị ngọn lửa nuốt hết.

Thân thể run lẩy bẩy bị người từ phía sau ôm lấy, “Trẫm đã cho nàng ta cơ hội, con đường do chính nàng ta chọn, không oán trách được ai cả.”



Bởi vì Hoàng thượng bị thương không nhẹ, ti chức bộ hạ của Thịnh tướng quân thu dọn chiến trường, mà binh lính của Vũ An Hầu khẩn cấp hộ tống ngự giá hồi cung, phong tỏa tin tức chặt chẽ suốt đường đi.


Có lẽ là phải chống đỡ trước mặt người khác, tuy rằng đã lấy ra hai đầu, nhưng thân mũi tên vẫn cắm trên người Vệ Cẩn. Máu ấm trước sau vẫn thấm ra.

Ôm thân thể nam tử cao lớn như núi này vào trong ngực, đúng là cũng có chút phong phanh.

Khương Nhiêu cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn nam nhân nằm ngửa trên đầu gối.

Nàng rốt cuộc cũng thừa nhận, vào lúc này, bản thân mình rất sợ, sợ rằng một khi nhắm mắt sẽ không còn mở ra được.

Không biết Vệ Cẩn cảm nhận được suy nghĩ trong lòng nàng hay sao, con ngươi đen từ từ mở ra, “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng sợ.”

Khương Nhiêu mím môi, lúc này không thể nào cười nổi.

Bên ngoài Hàm Nguyên Điện, thái y đã sớm chờ lâu, mọi người nâng Hoàng thượng vào phòng một cách trật tự.

Trương Tuấn đi sau Thái y lệnh, cẩn thận thi châm đổi thuốc, hắn lẳng lặng nhìn người canh giữ trước giường, nhẹ giọng nói, “Mùi máu quá nặng, không thích hợp nữ tử, xin Công chúa hãy dời ra ngoài điện nghỉ ngơi trước.”

Khương Nhiêu chịu đựng cả người mệt mỏi, lắc đầu không nói, Cao Ngôn liếc Thái y lệnh một cái, ý bảo không cần nhắc lại.

Vệ Cẩn hình như đã đau đến ngất đi, không nói nữa.

Thái y lệnh bôi rượu thuốc xung quanh miệng vết thương, nhưng nghe ngoài điện có người bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương đến.”

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ tiến lại gần, Hoàng hậu vội vàng tới đây, Khương Nhiêu không thể không bội phục nữ nhân này, mặc dù là tình huống khẩn cấp như thế, nàng ta vẫn có thể xuất hiện với tư thái tao nhã, từ búi tóc cài trâm đến cẩm bào áo mũ đều không qua loa dù chỉ một chút.

Nàng ta tiến lên mấy bước, ngồi ở cuối giường, nắm chặt tay trái Vệ Cẩn, nhíu mày nói, “Bệ hạ ngài chớ có làm thần thiếp kinh sợ.”

Vệ Cẩn tất nhiên không đáp lại, Hoàng hậu nhanh chóng quay đầu hỏi Thái y lệnh, lời nói lo lắng săn sóc, bộ dáng tình sâu ý nặng kia thật khiến người ta động lòng.

Chỉ nói tất cả chăn đệm đều đã chuẩn bị xong, nàng ta rốt cuộc cũng nhìn Khương Nhiêu, lạnh lẽo mở miệng, “Dẫn Công chúa điện hạ đi, bệ hạ trọng thương như thế, để bổn cung chăm sóc bệ hạ xong, tất nhiên sẽ có chuyện hỏi nàng ta.”

Khương Nhiêu làm như không nghe thấy, không hề nhúc nhích, Hoàng hậu có hơi không nén được giận, lại cao giọng lần nữa, “Dẫn nàng ta đi.”

Đang có cung nhân muốn tiến lên, Khương Nhiêu lại đứng dậy trước một bước, ngay lúc Hoàng hậu đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Khương Nhiêu lại chậm rãi cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi Vệ Cẩn.

Một nụ hôn nhẹ vô cùng, lại triền miên tận xương.


Hoàng hậu mấp máy môi, nâng tay áo chỉ vào nàng nói, “Khá lắm cái đồ dụ dỗ không biết liêm sỉ! Kéo xuống, vả miệng hai mươi cái!”

Trước khi nói ra, Hoàng hậu rốt cuộc vẫn là suy nghĩ nặng nhẹ, Khương Nhiêu mang trong người cốt nhục của Hoàng thượng, vừa sắp gả cho Vũ An Hầu, phạt nặng thì không ổn.

Nhưng nhìn nàng kiêu ngạo không đặt mình vào trong mắt như thế, nếu không khiển trách thì khó mà đè nén cơn tức, khó tạo uy nghi.

Khương Nhiêu lơ đễnh, “Hoàng hậu nương nương vẫn nên lấy đại cục làm trọng, chớ làm việc gì khiến bản thân mình hối hận.”

Nói xong, nàng cũng không ở lâu nữa, khiến Hoàng hậu nghẹn họng, tức giận khó xả.

Cũng không thấy, Vệ Cẩn nằm trên long tháp mí mắt khẽ giật giật, khóe môi nở một nụ cười nhạt.



Khương Nhiêu đã dứt khoát như thế, lo lắng thì canh giữ ở ngoài điện cũng vô ích, lần này nàng cân nhắc một lát, lập tức trở về Sơ Đường Cung.

Thái giám chưởng sự sang Cung Chính Ti hành quyết, nay Hoàng thượng bệnh, Hoàng hậu đứng đầu cả cung, hạ nhân tuyệt đối không dám làm trái ý của nàng ta.

Nhưng mà thân phận Khương Nhiêu lại vô cùng mẫn cảm, cũng không dám đắc tội.

Thấy cung nhân đến hành quyết đứng ở trong viện, chần chừ cả người toát mồ hôi lạnh, Khương Nhiêu lúc này mới đứng dậy đi qua, “Nếu công công không làm được, chỉ sợ khó mà phục mệnh, chúng ta đều là thân bất do kỷ, ta sẽ không trách ngươi, xin mời.”

Thái giám chưởng sự kia dứt khoát nhắm mắt, dùng sức đánh vào mặt mình hai mươi cái, lanh lảnh vang dội.

Bởi vì cửa điện đóng chặt, mà cơ sở ngầm xung quanh Sơ Đường Cung tất nhiên đều nghe thấy được âm thanh này.

Lúc gần đi, Khương Nhiêu sai Oánh Sương gói mấy thỏi bạc lại, tạm thời trấn an.

Hôm sau Cao Ngôn đích thân sang Sơ Đường Cung báo lại, nói là Hoàng thượng nửa đêm tỉnh dậy, nay ngoại trừ sốt cao chưa giảm, còn lại hết thảy đều mạnh khỏe, bảo nàng yên tâm.

Khương Nhiêu rất kính trọng Cao Ngôn, người này làm việc xưa nay rất thức thời, liền ngăn lại khát khao muốn gặp Vệ Cẩn, lạnh nhạt đáp lại.

Nhưng chuyện Hoàng hậu khiển trách Khương ngự thị vẫn nhanh chóng lan truyền, ở trong hậu cung, cho tới bây giờ đều không có bí mật gì.

Ngày thứ hai thân thể Vệ Cẩn dễ chịu không ít, mở mắt ra, chỉ thấy Hoàng hậu canh giữ ở trước giường, ôn tồn săn sóc.

Hắn chống người ngồi dậy, cơn đau nhức khiến hắn ngừng lại một chút.

Hồi tưởng lại tình hình quyết liệt tối hôm trước, mà câu khiến mình nhớ rõ ràng nhất, dĩ nhiên là lời của Trịnh Thu nói, mỗi một chữ mỗi một câu, hắn đều nhớ rõ ràng như thế.

Phù hợp với tin tức Phùng Uyên lấy được từ tất cả lang trung của Yên Tần Hầu phủ, chân tướng sự thật đều đã rõ ràng!

Nụ cười tuấn mỹ lại khiến Hoàng hậu nhìn không ngừng, liên tục khuyên bảo, “Bệ hạ bệnh chưa lành, phải cẩn thận thân mình, chớ có dùng lực.”

Vệ Cẩn đảo qua khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, “Hoàng hậu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”


Hoàng hậu không ngờ mình cả đêm không ngủ canh giữ, nhưng lại đổi lấy sự giá lạnh của hắn, cảm thấy phẫn nộ không thể bình tĩnh.

Nàng bưng chén thuốc đã sắc xong tới, “Công việc hậu cung hôm qua tạm thời nhờ Thục phi muội muội, thần thiếp không đi đâu cả, ở đây chăm sóc bệ hạ.”

Nói như vậy, chỉ sợ nghe vào trong tai bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này đều cảm động lòng người, nhưng mà Vệ Cẩn đã sớm nhìn thấu trái tim giá rét của nàng.

“Nghe nói hôm qua nàng khiển trách Khương thị, có chuyện này hay không?” Ánh mắt hắn nhìn sang đây, Hoàng hậu ngừng một chút, khẽ nhếch miệng, “Thần thiếp đều là vì bảo toàn mặt mũi hoàng thất, cũng không sai, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn thiên vị nàng ta? Tứ hôn cho Vũ An Hầu là ý chỉ chính ngài hạ, ngày đại hôn là ba hôm nữa.”

Vệ Cẩn cũng không tiếp lời nàng, thản nhiên nói, “Thân là Hoàng hậu, vốn nên mẫu nghi thiên hạ, nhưng nàng lại hẹp hòi, lấy việc công làm việc tư, trẫm rất thất vọng về nàng.”

Sắc mặt Hoàng hậu chấn động, tay cầm chén thuốc hơi run, nàng phục hồi tinh thần lại mới nói, “Thần thiếp thay biểu ca xử lý hậu cung, không có công lao cũng có khổ lao, ngài không thể tuyệt tình như thế…”

“Được rồi, đi xuống lĩnh phạt đi, hôm qua nàng thưởng Khương thị cái gì thì bảo Cung Chính Ti làm y như thế.” Vệ Cẩn hạ lệnh đuổi khách, Hoàng hậu không cãi lại, chỉ cười lạnh mấy tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Tuy là xử phạt, nhưng cung nhân đều biết Hoàng thượng chẳng qua chỉ muốn mài mòn nhuệ khí của Hoàng hậu, rốt cuộc cũng không xuống tay.

Nhưng mà tin này đủ khiến hậu cung kinh sợ!

Ngoài dự đoán của mọi người, sau vài ngày, Hoàng thượng cũng không gọi Khương Nhiêu vào Hàm Nguyên Điện mà chỉ để lại đám người Toàn Cơ hầu hạ. Các vị phi tần ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm, nhưng thật ra thay phiên nhau dò xét không ngừng.

Đêm trước khi xuất giá, thượng phục cục đúng giờ đưa mũ phượng khăn quàng vai tới Sơ Đường Cung, cùng mấy mâm châu báu ngọc bích, trâm cài vòng cổ, lung linh đầy màu, chói hết cả mắt.

Tình thế này cực kỳ phô trương long trọng.

Oánh Sương thấy chủ tử nhà mình trước sau đều không có biểu tình gì, đoán không ra vui buồn, chỉ là rất phối hợp nữ quan thượng phục cục, đến nội phủ đổi bộ váy màu ráng mây.

Ánh sáng đỏ rực lộng lẫy kia, cô gái kia da trắng như tuyết, cứ như khói ráng rực rỡ đập vào tầm mắt.

Đều nói thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của người con gái là lúc mặc y phục xuất giá, quả nhiên không sai.

Ngô thượng phục còn chưa kịp mở miệng khen, chỉ nghe cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Quay đầu lại, quả nhiên là Hoàng thượng nhanh chóng đi vào.

Nhất thời mọi người hành lễ quỳ lạy, tay chân luống cuống, Ngô thượng phục phái cung nhân vội vàng dọn dẹp sạch sẽ.

“Đều lui ra đi.” Hoàng thượng mở miệng, ai dám không theo, nhóm cung nhân nối đuôi nhau mà ra, cũng đóng cửa điện lại.

Khương Nhiêu khép tay áo thướt tha lại, đứng ở trước gương, yên lặng nhìn hắn từng bước đi vào.

Vệ Cẩn nhìn trang phục diễm lệ của nàng, không tự chủ được mà nhớ lại bộ dáng nàng mặc phượng bào bị hãm hại, cũng khiến người ta động tâm như thế.

Khương Nhiêu rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt như lửa đốt của hắn, đang muốn khom lưng chào, lại thấy Vệ Cẩn thuận tay lấy cây kéo bạc trên bàn, giơ tay chém xuống, cắt vụn hỉ phục, “Lập tức hủy bỏ đại hôn ngày mai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận