Quy Tắc Nữ Quan

Khương Nhiêu chậm rãi tiến tới, gương mặt rõ nét đập vào trong mắt Vệ Tề, ông đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, “Ngươi là ai?”

Nàng muốn rút tay lại, cũng không ngờ Vệ Tề mặc dù bệnh nhưng lực đạo cũng không nhỏ, mà nàng cũng không dám thất lễ, liền kéo ra một khoảng cách, câu chữ rõ ràng, “Nô tì vốn là nữ quan ở thượng phục cục, là Huệ phi bệ hạ mới chọn.”

“Vì sao trẫm… trước đây… chưa từng nhìn thấy ngươi.” Thần sắc ông vô cùng phức tạp, Khương Nhiêu nhìn không ra tâm tư của ông, đành phải tỏ ra vui vẻ, trong bụng mong chờ cung nhân mau đưa thuốc đến.

“Trong nhà ngươi còn có ai?”

Khương Nhiêu khẽ lắc đầu, “Xin bệ hạ thương xót, trong nhà đã không còn họ hàng.”

Câu hỏi của Hoàng thượng hình như đã vượt quá giới hạn.

Tiếng bước chân của Lý Phi như tiếng trời truyền đến. Lão nhìn thấy Khương Nhiêu như thế, lông mày khẽ động, “Bẩm bệ hạ, lão nô dẫn Huệ phi nương nương đi bưng thuốc.”

Vệ Tề lúc này mới buông tay, nhắm mắt nói, “Lý Phi, truyền Vệ Cẩn lại đây…”

Lý Phi nghe vậy, vội vàng thẳng lưng đáp lại, mấy ngày qua, đây là vị Hoàng tử đầu tiên bệ hạ triệu kiến, nhất định là có chuyện quan trọng phân phó.

Vệ Cẩn, Cảnh An Vương.

Yên Tần Hầu phu nhân tính toán thật chính xác!

Khương Nhiêu nhận lấy chén thuốc, Lý Phi lại chẳng biết đã đứng sau từ lúc nào, giọng lão trầm thấp, cũng không chói tai như những tên thái giám trong cung, bất luận là dung mạo hay là giọng nói đều giống như nam tử bình thường.

“Xin nương nương hãy phân ưu giải sầu cho bệ hạ.”

Khương Nhiêu cười khổ, biết rõ chính mình phải đi chịu chết, lại còn phải vô cùng cao hứng, đây thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nàng xoay vòng ngọc trên cổ tay theo bản năng, chủ kiến đã định, tuyệt đối không thể thay đổi.

Nay thời cuộc quan trọng, Lý Phi tự mình đi qua Tử Thần Cung truyền chỉ, tuy chống hai cây nạng nhưng hắn vẫn bước đi như bay.

Trên đường đến tẩm cung của Mộ Phi, mẹ đẻ của Lăng Bình Vương, đại cung nữ Nguyệt Cẩm đang ra cửa đi đến phủ nội vụ nhận tiền tiêu hàng tháng. Nàng ta nhìn thấy Lý Phi thì lập tức cúi người, “Lý đại nhân đây là muốn đi đâu?”

Lý Phi cũng chưa dừng lại, hơi vuốt cằm ra hiệu, “Thay bệ hạ xử lý chút việc vặt.”

Nguyệt Cẩm cũng rất thức thời nên không hỏi nữa, bước chân chậm lại, chỉ thấy Lý Phi đi về phía tây.

Đợi Lý Phi đi xa rồi, nàng ta mới lặng lẽ thu chân lại, vội vàng trở về Tích Dương Cung.

Từ sau khi hồi kinh, Vệ Cẩn còn chưa gặp qua Hoàng thượng, cả ngày nhàn rỗi ngồi trong Tử Thần Cung, nhưng tinh thần vô cùng căng thẳng.

Phụ hoàng bệnh nặng thế này, xem ra không thể qua khỏi. Toàn bộ cung điện cấm nghiêm, ngay cả mẫu thân Tịnh Quý phi trong Vũ Hợp Cung cũng không đi được.

Quay chén ngọc sứ trắng trong tay, lúc này Nhị ca rốt cuộc là muốn dự tính cái gì?

Vừa nghĩ tới Lăng Bình Vương, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một gương mặt nữ nhân khác. Tiếp theo đó là dáng vẻ mềm mại mỹ lệ hèn mọn của nàng…

Vệ Cẩn chợt buông chén ngọc, nàng là người Lăng Bình Vương sắp xếp làm cơ sở ngầm bên cạnh Phụ hoàng sao?

Đúng lúc này, Cao Ngôn tiến vào bẩm báo, “Điện hạ, Lý đại nhân đến đây!”

Vệ Cẩn trong lòng khẽ động, liền nói, “Nhanh nhanh ời.”

Lý Phi vừa vào điện thì đuổi hết mọi người ra, vào thẳng chủ đề, “Mời Tam điện hạ đi cùng với lão nô.”

Trong câu chữ không hề mảy may nhắc tới Hoàng thượng.

“Lý đại nhân đi trước, bổn vương theo sau.”

Bên ngoài Hàm Nguyên Điện, ngoại trừ cung nữ ra thì thanh tịnh khác thường.

Cảnh An Vương vẫn mang giày bó, nhưng chiến y khoác giáp đã được thay thành cẩm bào đỏ sẫm, toả ra anh khí bức người.

Lúc bước lên thềm ngọc, không thể bảo là không thấp thỏm lo âu, nhưng gương mặt hắn không hề có vẻ sợ hãi, chỉ có sự nhớ mong và lo âu của người con trai đối với bệnh tình của phụ thân.

Vương thượng nghi thay hắn đẩy cửa điện ra, “Huệ phi nương nương đang mớm thuốc, điện hạ chờ một chút.”

Hắn không để ý tới, lập tức đi vào, hơi thở bình tĩnh.

Mặc dù mấy năm gần đây đại đa số thời gian hắn đều chinh chiến ở bên ngoài, nhưng Hàm Nguyên Điện hắn cũng không xa lạ.

Lúc đi tới gian ngoài, hắn dừng một chút trước đế cắm nến sứ men xanh, sau một lát mới vén rèm lên, đi nhanh vào.

Xa xa, nhìn thấy một thân ảnh vàng nhạt ngồi trước long tháp.

Vào lúc này, cô gái kia nhẹ nhàng khuấy chén thuốc, đưa vào trong miệng Phụ hoàng, hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, không hề phát hiện có người tiến vào.

Búi tóc mây xanh rũ xuống một bên vai, trên búi tóc cài trâm hồng châu, vô cùng xứng với dáng người thướt tha, nhưng lại hiện ra vài phần ý vị thanh lệ thoát tục.

Song trong đầu lập tức lại nổi lên ý nghĩ phủ định.

Loại cung trang đoan trang tao nhã cũng không che đậy được ý vị trong lòng nàng.

Tiếng bước chân tiến lại gần, Khương Nhiêu cho rằng người đến là Lý Phi nên không quay đầu. Nàng lau khoé miệng cho Hoàng thượng rồi hỏi, “Chén thuốc này đã uống xong rồi, chén thứ hai đã sắc xong rồi chứ?”

Từ hướng nhìn của Vệ Cẩn, xiêm y vàng nhạt quanh thân mảnh mai, vòng eo thon thả. Nàng nghiêng người, lộ ra đường cong đẹp đẽ.

“Xong cái này thì đi xuống đi.” Hắn ho nhẹ một tiếng.

Khương Nhiêu quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Cảnh An Vương đến đây, khuôn mặt vốn bình tĩnh lập tức rộ lên ý cười, đôi mắt hoa đào trong veo như nước nhìn thẳng hắn, “Tham kiến Tam điện hạ.”

Cái thần sắc mong đợi này, nếu để người bên ngoài chứng kiến, chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ dường như có gì đó với nhau.

Loại cảm giác này khiến Vệ Cẩn hết sức không vui, hắn trực tiếp đi vòng qua nàng, ngồi bên long tháp, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Khương Nhiêu.

“Phụ hoàng, nhi thần đến đây.”

Vệ Tề làm như đã ngủ rồi, nghe thấy giọng nói này thì từ từ mở mắt.

Vệ Cẩn ngoảnh đầu lại, thấy Khương Nhiêu vẫn đang cầm chén thuốc đứng đó. Nàng vừa chạm vào ánh mắt hắn thì vội vàng quay đầu rời đi.

Ngoài điện, Vương thượng nghi nhận lấy hộp gỗ Thái y viện đưa tới, sau khi mở ra kiểm tra không có sai sót gì rồi mới giao vào trong tay Huệ phi.

Trong mỗi hộp thuốc đều có một cây ngân châm mới tinh, dài chừng bốn tấc.

Bên trong phòng, hai cha con đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Khương Nhiêu bưng chén thuốc đứng đợi, thấy thuốc đã sắp nguội, sợ lại chậm trễ.

Mà chuyện Lý đại nhân giao phó, không thể một mình thử thuốc, phải ở trước mặt bệ hạ mới được.

Khương Nhiêu đành phải lặng lẽ đi vào, tự ý ngồi xổm ở cuối giường, mở hộp thuốc ra, “Bệ hạ, thuốc của ngài đã được đưa tới.”

Câu hỏi này, cũng không cần Vệ Tề đáp lại, chỉ là làm theo phép thôi.

Đem ngân châm dọc theo mép chén hạ xuống, rồi sau đó rút ra, nàng đưa tới trước mặt Cảnh An Vương, ngân châm kia trắng rõ, không lẫn bất kỳ tạp chất gì.

Vệ Cẩn gật gật đầu, thấy bên má trái Khương Nhiêu có một vết máu, như là bị móng tay cào lên, vô cùng nổi bật trên gương mặt trắng nõn.

Lại thấy Khương Nhiêu cố ý xoay mặt đi, tựa như chột dạ.

Hắn cười lạnh trong lòng, Lăng Bình Vương quả nhiên thật hăng hái, giây phút nguy cấp như vậy mà còn có tâm tư làm ra những chuyện quá giới hạn như thế.

Quả thật là bại hoại!

“Thân là phi tần, không trang điểm còn thể thống gì!”

Thật ra thì Huệ phi vốn được Phụ hoàng lựa chọn, không đáng để hắn quan tâm, nhưng hắn lại cố ý khiển trách Khương Nhiêu như vậy.

Khương Nhiêu không động đậy, vẫn cười mỉm với hắn, “Điện hạ nhìn kỹ xem, ngân châm không độc, nô tì đã thử thuốc rồi.”

Hoàn toàn không như Vệ Cẩn nghĩ, trong đầu Khương Nhiêu cũng chỉ có một tín nhiệm, sự ẩn nhẫn này cũng là một môn học, nàng đã học nhiều năm, sớm sâu tận xương tuỷ, không thể đắc tội với vị Chiêu Hoà Đế tương lai này.

Hắn tức giận, vậy thì mình chịu đựng. Hắn không hài lòng, vậy thì mình cứ nhường. Chỉ chờ đến khi hắn vui vẻ, sẽ không cần lo cho tính mạng của mình nữa!

Dựa vào nguyên tắc đó, Khương Nhiêu không để ý tới sắc mặt tượng đá của hắn, múc một muỗng đưa vào trong miệng.

Nàng hơi nhíu mày, thuốc này quả nhiên rất đắng, nhưng phải bày ra vẻ cam chịu, không ngờ rằng cười còn khó coi hơn cả khóc.

Vệ Cẩn cầm lấy chén thuốc, vẫy tay bảo nàng đi ra, “Ngươi ra ngoài đợi, bổn vương tự mình mớm thuốc.”

Khương Nhiêu cầu còn không được, rất thức thời mà nhẹ nhàng lui ra.

Ra đến ngoài, nàng liền đến bên chậu đồng, phun thuốc trong miệng ra sạch sẽ.

Mặc dù là thử thuốc, nàng vẫn còn chưa đến mức lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

Nhưng không ngờ vừa đi được vài bước, nàng bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, nàng tựa vào vách tường đứng vững, cho là hương an thần quá nồng nên mới mò tới chiếc lư cửu đỉnh ở đằng trước.

Cầm lấy cái muỗng nhỏ, hai ánh mắt cũng mơ hồ, như thế nào mà trước mặt tựa như có ba chiếc lư đồng lúc ẩn lúc hiện.

Lúc này nàng mới nhận ra khác thường, nhưng bản thân rõ ràng không bị hạ độc trong thuốc…

Vệ Cẩn canh giữ ở trước long tháp, Phụ hoàng thân thể suy yếu, chỉ hỏi tình hình quân sự ở biên tái (1), chưa nói được mấy câu thì đã ngủ.

(1) biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương

Bưng chén thuốc, khuấy nước thuốc lên, mùi vị cay đắng quấn quanh chóp mũi, trong con ngươi cũng sâu thẳm tĩnh mịch như chén thuốc.

Âm thanh bên ngoài đánh thức hắn dậy từ trong suy nghĩ nặng trĩu, hắn không để ý tới, đưa chiếc muỗng bạc tới bên môi Phụ hoàng, chậm chạp không mớm thuốc. Đột nhiên hắn nghe thấy giọng khàn khàn, ngay sau đó là âm thanh lanh lảnh lộn xộn truyền đến.

“Huệ phi?”

Không ai trả lời, Cảnh An Vương cất cao giọng gọi một tiếng, lúc này mới bỏ chén thuốc xuống.

Vén rèm lên, lại thấy bóng người vàng nhạt kia đang cuộn mình, bên cạnh là lư đồng ngã xuống, tàn hương rải đầy đất.

Từng âm tiết vẫn bật ra trong miệng nàng, mắt thấy lư đồng kia cháy sém vào xiêm y nàng, Vệ Cẩn nhấc chân đá lư đồng ra, nâng người nàng dậy, vệt máu đỏ tươi từ khóe miệng tràn ra, Khương Nhiêu bắt lấy cổ tay hắn, ra trước người hắn lôi kéo, “Thuốc… đã đút chưa?”

Vệ Cẩn nhíu mày lại, đưa tay xóa vệt máu bên môi nàng, “Trong thuốc này có độc.”

“Lý Phi!” Cảnh An Vương đẩy nàng xuống đất, vội vàng chạy vào bên trong phòng, không tới hai bước lại bị người giữ chặt vạt áo.

Lúc này ngoài điện Lý Phi đã dẫn người đi vào, nhìn thấy tình cảnh như thế thì kinh hãi.

Khương Nhiêu cả người đau đớn nhưng vẫn dùng chút khí lực cuối cùng, nhìn Vệ Cẩn ở bên trên, “Mau… mời thái y đến…”

Lý Phi phản ứng kịp đầu tiên, lão lập tức khóa kín cửa điện, “Điều tra rõ tất cả, không ai được nhắc đến chuyện hôm nay một chữ.”

Đám người Vương thượng nghi đều trầm mặc không nói, chia nhau chăm sóc Hoàng thượng.

Nếu tới trễ một bước, thuốc kia vào trong miệng Hoàng thượng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Gương mặt tuấn tú của Vệ Cẩn bất giác lộ ra vài phần dữ tợn, “Lý đại nhân, cần phải điều tra rõ ràng.”

Thái y nhanh chóng lại đây, vẫn chưa được báo cho hay có người hạ độc, chỉ nói là điều dưỡng hàng ngày.

Lý Phi liếc mắt nhìn Khương Nhiêu tựa vào giường, “Huệ phi nương nương trúng độc, không nên điều trị ở đây.”

“Lại càng không thể đuổi về Vĩnh Lạc Cung.” Vệ Cẩn trầm ngâm một lát, “Mang đến sương phòng trong thiền điện đi.”

Lý Phi quay đầu lại phân phó Vương thượng nghi, “Huệ phi nương nương thân mình không khoẻ, tạm thời không trở về Vĩnh Lạc Cung. Đi mời Hòa phi nương nương lại đây.”

Ở bên này, Phương Lăng Lăng đang ở không, thu dọn bọc vải xong thì được Tiểu Lâm Tử dẫn tới Chính Dương Môn.

Cơ hội trước mắt không dễ có, nàng ta thầm nghĩ, Khương Nhiêu kia mặc dù trông lẳng lơ như thế nhưng đầu óc không tính là hỏng.

Nhưng lại nghĩ, nếu không phải nàng trang điểm xinh đẹp đi câu dẫn Nhị điện hạ, bản thân mình cũng không bị nàng làm lỡ thời cơ.

Nghĩ như vậy, Phương Lăng Lăng cảm thấy thoải mái biết bao nhiêu, dù sao đi nữa ai cũng không nợ ai nhân tình.

Đi tới cửa bên Hàm Nguyên Điện, Tiểu Lâm Tử đột nhiên dừng bước, Phương Lăng Lăng đang lúc thất thần suýt nữa đụng vào phía sau. Nàng ta run tay, cái bọc rơi trên mặt đất.

Vội vàng nhặt lên, Phương Lăng Lăng ngẩng mặt lên quở trách, “Đang yên đang lành, ngươi làm cái gì vậy!”

Lại thấy Tiểu Lâm Tử chợt xoay người lại, nháy mắt ra hiệu với nàng, “Đừng nhìn! Ngồi xổm trước đã!”

Phương Lăng Lăng vốn là người nôn nóng, Tiểu Lâm Tử càng nói, nàng ta càng hiếu kỳ, vẫn là nhịn không được mà lén nghiêng đầu, nhìn từ phía sau hắn.

Lần này nhìn lên không hề gì, nàng ta mới trở lại nhặt bạc vụn trong bọc vải, lại rớt ra mấy viên xuống đấy.

Nhìn về phía trước, thân ảnh đỏ thẫm được ôm trong ngực không phải Khương Nhiêu thì là ai!

Bọn họ bước nhanh qua, tiến vào bên hông Hàm Nguyên Điện.

“Không phải Lăng Bình Vương sao…” Phương Lăng Lăng tựa như bị làm cho đầu óc mê muội, đột nhiên đứng dậy, bắt lấy tay áo Tiểu Lâm Tử, hoang mang nói, “Sao ta lại nhìn ra Cảnh An Vương vậy!”

Tiểu Lâm Tử ra vẻ che miệng nàng ta, một mặt thúc giục, “Không nên xem cũng đừng xem, không nên hỏi thì nhịn, chạy nhanh đi!”

“Hừ…” Phương Lăng Lăng bĩu môi, vừa bước ra lại chợt nghe giọng nói dịu dàng ở phía sau vang lên, “Cô nương, đồ của ngươi bị rớt rồi.”

Phương Lăng Lăng quay đầu lại, trước mắt nhất thời sáng chói, không biết từ khi nào, phía sau lại có một cô gái đứng đấy tựa như từ trong bức họa bước ra, nhan sắc xinh đẹp, vóc người yểu điệu, nói tới nói lui, mắt như trăng lưỡi liềm, môi tựa như ngậm châu ngọc. Tuy chỉ mặc thường phục đơn giản, nhưng lại khó che đi ý vị xuất trần kia.

Phương Lăng Lăng nhất thời ngây người, mãi đến khi cô gái kia lại cầm cây trâm bạc trong tay đưa tới, nàng ta mới bừng tỉnh, vội vàng nói cám ơn.

Tiểu Lâm Tử cũng thấy mà muốn no, thầm nghĩ tại sao chưa bao giờ gặp qua người con gái này trong cung, Hoàng hậu, Tịnh Quý phi, Mộ Phi ba vị nương nương mình đều nhận ra, mà Văn Huy đại đế cơ, tuổi thì xấp xỉ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng bộ dạng lại không sánh bằng cô gái trước mặt.

Tựa như tiên trong trăng, mỹ nữ trong bức họa, quả nhiên là mềm mại như nước, kiều diễm tựa như hoa!

“Vị nương nương này không cần khách khí, đừng bỏ lỡ chuyện quan trọng.” Cô gái kia mở miệng, khí chất tựa hoa lan.

Phương Lăng Lăng mặc dù thân là con gái cũng bị phong thái của nàng hấp dẫn, mà chỉ bằng cung trang của nàng có thể cho rằng mình là phi tần, có thể thấy được chất huệ lòng lan (2).

(2) chất huệ lòng lan: chỉ người cao nhã, thanh khiết

Đợi bọn họ đi xa rồi, thị nữ Lưu Ly bên cạnh mới khuyên nhủ, “Nhu tiểu thư, chúng ta lén ra đây đã một canh giờ, nếu không trở về, Quý phi nương nương chắc chắn trách phạt nô tì…”

Cô gái mím môi thở dài, “Tự ta vào cung thăm hỏi cô cô, Hoàng thượng bệnh nặng không dậy nổi, mấy ngày qua giam cầm cô cô ở trong cung, thật sự là buồn chán.”

Lưu Ly lại nói, “Đừng nói là tiểu thư người, Cảnh An Vương điện hạ thân là huyết mạch ruột thịt của Quý phi nương nương, chưa cho phép cũng không thể tùy ý ra vào.”

Đôi mắt sáng lên vài phần, lúc này nàng mới xoay người quay lại, “Lại nói tiếp, từ năm trước biểu ca Tây chinh, ta đã hơn một năm không gặp qua huynh ấy. Nay huynh ấy đang ở trong cung, mặc dù gần trong gang tấc cũng không thể gặp nhau…”

Lưu Ly đi bên cạnh nàng, “Trong lòng Quý phi nương nương, người đã sớm là con dâu chưa qua cửa, đợi sau khi mọi thứ ổn định, người liền có thể ở bên cạnh điện hạ.”

Cô gái giận dữ một chút, nhưng gương mặt lại lộ vẻ nhu mì vô hạn.

Ở trong lòng Tạ Doanh Nhu, biểu ca Vệ Cẩn từ bé đã là binh sĩ nàng luôn hết lòng kính mộ, là nam nhân duy nhất trên thế gian này nàng bằng lòng làm bạn cả đời.

Mười lăm tuổi, đến lễ cập kê, bà mối đến cầu hôn đạp phá cửa nhà Tạ phủ, nàng cũng không hề động tâm.

Ngoại trừ biểu ca, không nam tử nào đáng giá để mình giao phó cả đời.

Nàng đợi thêm nữa, đến khi hai mươi tuổi, tuổi cũng không tính là nhỏ nữa.

Tạ Doanh Nhu tự tin, cuối cùng có một ngày, nàng sẽ danh chính ngôn thuận bước vào Tử Thần Cung.

Mà trước mắt xem ra, một ngày này, sẽ không để nàng chờ lâu nữa.

Khi đến Vũ Hợp Cung của Tịnh Quý phi, Lưu Ly đột nhiên chen vào một câu, “Mới vừa rồi hình như là điện hạ bế một nữ tử đi qua…”

Tạ Doanh Nhu dịu dàng lắc đầu với nàng ta, “Nhất định là ngươi hoa mắt nhìn lầm rồi, biểu ca sẽ không như vậy đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui