Khương Nhiêu lúc sinh bị đau đến hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại thì cả người đã được đặt trên chiếc giường mềm mại, thân mình mệt lả vô lực.
Nàng chống người ngồi dậy, theo bản năng đưa tay sờ lên bụng, lại bằng phẳng như lúc ban đầu.
Oánh Sương vẫn luôn canh giữ trước giường, thấy nương nương nhà mình giật giật tay, vội vàng vui vẻ nói, “Nương nương, người tỉnh rồi!” Lại luôn miệng phân phó thị nữ đi truyền thái y đến bắt mạch.
“Đứa trẻ đâu? Mạnh khỏe chứ?” Khương Nhiêu nhìn quanh bốn phía, trong sự lo lắng chất chứa đầy chờ mong, thậm chí tay cũng có chút run rẩy.
Oánh Sương cười toét miệng, nhũ mẫu nhanh chóng cẩn thận ôm lấy đứa trẻ được bọc trong tã lót.
“Chúc mừng nương nương, Thái tử điện hạ bình an khoẻ mạnh, phúc trạch tề thiên.”
Khương Nhiêu một lòng đều đặt trên người đứa trẻ mới sinh kia, ôm vào trong ngực, trước sau đều tựa như nhìn chưa đủ.
Dung mạo đáng yêu, mang theo chút biếng nhác kháu khỉnh, quả nhiên là đẹp như tranh vẽ.
Bất chợt, Khương Nhiêu mới trở về lời nói của Oánh Sương, nàng chậm rãi ngẩng đầu, “Ngươi nói Thái tử?”
Oánh Sương gật đầu chắc chắn, đám người nhũ mẫu đồng loạt vén váy quỳ xuống trước giường, “Quý phi nương nương vạn phúc, Thái tử điện hạ vạn phúc!”
Nàng hoảng hốt sửng sốt, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ mấy lần.
Chiêu Ý Hoàng hậu sinh hạ Thái tử, tức Minh Thừa Đế tương lai…
Nàng chợt rũ mắt, đứa trẻ cùng huyết mạch đang an lành ngủ trong lòng mình là Thái tử?
Như vậy, Chiêu Ý Hoàng hậu…
Nàng nhất thời đắm chìm trong những việc chưa xảy ra, Oánh Sương còn tưởng rằng nàng vui quá, vì thế mới nháy mắt bảo nhũ mẫu lui ra.
“Nô tì chưa từng thấy Hoàng thượng để tâm như thế, Thái tử điện hạ mới sinh ra, bệ hạ liền chính miệng hạ chỉ dụ, ban tên sắc lập, Lâm Y là tên huý.”
“Lâm Y…” Khương Nhiêu tự lẩm bẩm, không sai, tên Minh Thừa Đế đúng là Vệ Lâm Y!
Lâm Y trong lúc ngủ mơ lắc lư mấy cái, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, làm như đói bụng, nhũ mẫu thấy thế muốn tiến lên ôm lấy, lại bị Khương Nhiêu ngăn lại, “Về sau, Thái tử sẽ do bổn cung tự mình nuôi nấng, không được qua tay bất kỳ ai.”
Ánh mắt của nàng đột nhiên sắc nhọn sáng trong, trong con ngươi đúng là quyến rũ lạnh thấu xương, mắt phong lướt qua, nhóm cung nhân đều cúi đầu.
“Ngoại trừ bổn cung, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tự tiện cho Thái tử ăn cơm uống nước, ai làm trái lập tức đánh chết, người tố cáo sẽ được trọng thưởng. Đều nghe rõ rồi chứ?”
Sắc mặt nhũ mẫu khó xử, “Bẩm nương nương, quy củ trong cung…”
Khương Nhiêu khẽ cười một tiếng, “Quy củ của Sơ Đường Cung là do bổn cung định ra.”
Oánh Sương dẫn đầu đáp lại, “Chúng nô tì tất nhiên xin tuân ý chỉ nương nương, không dám làm trái.”
—
Một khi chiếu thư sắc lập Thái tử ban bố, trong Hàm Nguyên Điện lần lượt có rất nhiều trọng thần trong triều đến đây.
Bởi vì Hoàng thượng từ lúc đăng cơ tới nay mới ban bố rộng rãi, cho phép trăm nhà đua tiếng (1), triều thần có thể viết đơn khuyên can.
(1) trăm nhà đua tiếng: Thời Xuân thu Chiến quốc, xã hội trong thời kỳ thay đổi lớn đã sản sinh ra trường phái tư tưởng đủ loại, như Nho, Pháp, Đạo, Mặc… Họ viết sách giảng dạy, cùng nhau tranh luận, làm nảy sinh cảnh tượng phồn thịnh trong học thuật
Song song với việc trấn tĩnh triều chính, lúc này cũng xảy ra chút điều không hay, đó là một số trọng thần trung thành chính trực có thể cầm ngọc hốt (2) đi thẳng vào Long Đồ Các trong Hàm Nguyên Điện diện thánh góp lời.
(2) cái hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa
Suốt một buổi chiều, Vệ Cẩn cố kiên nhẫn nghe mấy lời khuyên can này.
Cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự, cái gì gọi là lớn rồi hãy lập người kế thừa, cái gì gọi là sắc phong quá sớm. Nói cho cùng thì đều là chỉ ngón tay về phía Khương Quý phi độc chiếm thánh sủng, trong mắt không có Hoàng hậu, xuất thân hèn mọn, không xứng dạy Thái tử.
Vệ Cẩn nghe xong chỉ cười trừ, quở trách ra lệnh cho tất cả lui ra.
Nhất định là phía sau màn có người giật dây dẫn đường cho sự mâu thuẫn sắc sảo này, cũng không phải là một sớm một chiều.
Nay xem ra, trong vua và dân, ngoại trừ vây cánh Lăng Bình Vương cần diệt trừ sạch sẽ ra, quyền lợi Tạ gia cũng đến lúc phải thu lại!
Cao Ngôn thấy Hoàng thượng gọi mình lại đây, cho là hạ chiếu thư dẹp yên, ai ngờ Hoàng thượng lại nói, “Khương Quý phi có công sinh hạ Thái tử, tứ phong tên Ý.”
Ý, lâu dài mà xinh đẹp. (3)
(3) chữ “ý” mang nghĩa tốt đẹp (thường chỉ đức hạnh), trong chữ “ý” (懿) có chữ “cửu” (久), nghĩa là lâu dài
Ý tứ vô cùng tốt, ngụ ý nữ tử tốt đẹp hiền thục.
Nhưng chữ này cũng dùng hơi quá, ban cho phi tần thật sự là có chút không thỏa đáng.
Cao Ngôn lau mồ hôi, từ khi Khương thị xuất hiện, đã xảy ra bao nhiêu chuyện vượt ngoài tiêu chuẩn không chịu nổi…
“Ra ý chỉ lần nữa, bất kỳ ai cũng không được bàn luận xằng bậy chuyện hậu cung, nếu không thì theo luật mà xử.”
Cao Ngôn nghẹn họng, vừa mới đáp lời, Hoàng thượng đã gác bút xuống án, “Lập Thái tử ngay, tuyệt đối không sửa.”
Lời nói vừa kết thúc, vừa thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ngoài cửa.
Hoàng hậu bước vào điện, vẻ mặt tất nhiên bình thường không chút kẽ hở, nhưng sắc mặt tái nhợt kia lại dễ dàng làm bại lộ sự kinh hãi của nàng vào lúc này.
“Chuyện quan trọng như thế, Hoàng thượng dù sao vẫn nên báo cho thần thiếp biết, thần thiếp dù sao cũng đứng đầu một cung.”
Vệ Cẩn lúc này đang gió xuân phơi phới, không hề nghiêm mặt, “Hoàng hậu không phải là đã biết rồi sao? Nàng là chủ mẫu một cung, vậy càng phải chuyên tâm hơn thế. Thái tử tuổi còn nhỏ, nàng còn phải trông chừng nhiều hơn, nếu có bất trắc gì, trẫm phải hỏi Hoàng hậu trước.”
Dứt lời, hắn sải bước qua người nàng rời đi.
Vừa đi được mấy bước, lại bị nàng mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau.
“Biểu ca!” Nàng bất chấp dáng vẻ đoan trang, hai tay siết chặt bên hông Vệ Cẩn, bởi vì dùng sức, ngay cả trâm cài tóc cũng tán loạn.
Vệ Cẩn đã vô cùng kiên nhẫn mới không đẩy nàng ra, “Hoàng hậu còn có chuyện gì?”
“Có lẽ biểu ca căn bản là không nhớ rõ… Ngài đã hai tháng chưa từng bước vào cửa Tử Thần Cung nửa bước!” Hoàng hậu rưng rưng, khẽ run rẩy.
“Hoàng hậu vốn nên thông cảm trẫm vất vả, chớ học phi tử khác tranh phong như vậy, trẫm không vui.” Vệ Cẩn cầm tay nàng, nhưng kéo không ra.
Hoàng hậu nhảy lên trước, ngửa đầu nhìn thẳng hắn, hoa lê thấm hạt mưa, “Khương thị làm gì ngài cũng đều vui vẻ, mà thần thiếp bất luận cố gắng thế nào đều không được ngài rủ lòng thương…”
Vệ Cẩn không nói, đã nhiều năm như vậy, nay cô gái trước mặt nói gì đều không dậy nổi cơn sóng nào.
Hoàng hậu cho rằng hắn còn chút tình nghĩa, dứt khoát ổn định tâm tư, kéo hắn từng bước một đến chiếc giường nhỏ trong nội thất.
Nàng xoay người, nhẹ nhàng cởi váy ra, nghiêng đầu tháo trâm cài tóc xuống, tóc đen như suối.
Dáng người xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ.
Vào lúc này, nàng đã buông xuống tất cả tự tôn và kiêu ngạo, muốn xoay chuyển hắn, cho dù chỉ trong khoảnh khắc cũng được.
“Biểu ca, cho Nhu nhi một đứa con được không?” Nàng nắm tay Vệ Cẩn, nhẹ nhàng đặt trên nơi mềm mại, cả người mềm nhũn ngả vào lòng, chôn sâu mặt trong vòng ngực rộng lớn.
Đây đã là lời mời cực hạn, cho dù không phải là người phong tình thì cũng sẽ không thờ ơ.
Kề sát như vậy một lúc lâu, Vệ Cẩn cũng không có động tác gì, nhưng thật ra Hoàng hậu lại không nhịn được.
Cho tới bây giờ nàng đều là danh môn khuê tú, đoan trang tao nhã thận trọng, mà lúc này càng như là bị người ta nhìn thấu đến khó chịu!
Vệ Cẩn giữ đầu vai của nàng, lạnh nhạt kéo ra khoảng cách, “Còn nhiều thời gian, trẫm có việc trong người, sẽ cho người đến hầu hạ Hoàng hậu thay quần áo.”
Hắn đường hoàng rời đi như vậy, chỉ để lại Hoàng hậu quần áo không chỉnh tề một mình ở bên trong.
Toàn Cơ đi vào, lại bị giọng nói lạnh như băng từ bên trong truyền đến trước cửa ngăn lại, “Không có sự cho phép của bổn cung, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào.”
—
Đối với chuyện Khương Nhiêu muốn đích thân nuôi nấng Lâm Y, Vệ Cẩn cũng không thể hiện chút dị nghị, càng cưng chìu nàng coi trời bằng vung.
Chỉ là mỗi đêm, hắn mới dần dần cảm thụ được, Lâm Y ban đêm chậm thì muốn ăn ba hồi, lâu thì không chắc, trẻ mới sinh khóc lóc om sòm, thường khiến hắn đêm không thể chợp mắt.
Nhưng một bên là người con gái mình yêu, một bên là cốt nhục của mình, vì thế cũng đều nhịn.
Nhưng mà khoảng thời gian này, Vệ Cẩn chính vụ bận rộn, vốn ngủ rất muộn, ngày thứ hai lại phải sáng sớm lâm triều, trong lúc vất vả mệt nhọc, mặc dù hắn chưa từng đề cập, vĩnh viễn dùng thái độ bao dung với mình, nhưng Khương Nhiêu lại không đành lòng.
Nàng thường xuyên khuyên hắn đến Hàm Nguyên Điện nghỉ ngơi, Vệ Cẩn chỉ cười gian trá, “Nếu Nhiêu nhi muốn trẫm đến cung các phi tử khác thì hay biết mấy.”
Khương Nhiêu nhất thời sa sầm mặt, “Không được đi.”
Vệ Cẩn cười lanh lảnh, ôm nàng và Lâm Y vào lòng, “Nhìn xem, trẫm lại nuôi được bình dấm chua, lợi hại như vậy.”
Khương Nhiêu cũng không kềm được, cười khúc khích mấy tiếng, “A Cẩn thích bình dấm chua này không?”
“Quen uống vị dấm, mấy cái khác không vào miệng được, nàng phải bồi thường trẫm mới được.” Hắn nói dịu dàng, cúi đầu khẽ cắn một cái bên tai nàng, chọc Khương Nhiêu lui sang một bên đỏ mặt không nói lời nào.
Hoa đào như người ngọc, như lông chim phất qua lòng Vệ Cẩn, rung động khó an.
Hắn chưa bao giờ biết, hóa ra niềm vui cha con và tình yêu nam nữ có thể ngọt ngào như thế, thỏa mãn như thế.
Cam tâm khuynh đảo toàn bộ thiên hạ, đổi lấy sự toàn tâm toàn ý của nàng.
Sinh nhật Thái hậu là mấy ngày sau, Hoàng thượng đã phân công các cung, chuẩn bị thọ yến.
Sau khi sinh Thái tử, Hoàng thượng liền giải trừ sự giam lỏng của Tịnh Thái hậu.
Hậu cung lúc đầu còn xôn xao náo động, nay dần dần lắng lại.
Khương Nhiêu không biết, cũng không muốn biết Vệ Cẩn rốt cuộc đã dùng cách gì, tóm lại kết quả thật khiến người ta vừa lòng, còn lại phi tần ngoại trừ dự tiệc đầy tháng của Thái tử ra thì không tới quấy rầy mẹ con nàng. Hết thảy đều sống yên ổn với nhau vô sự.
Lại nói tiếp, gần đây hậu cung lại không được thái bình cho lắm, thân mình Bạch Phi vốn đã điều dưỡng cẩn thận, nhưng không biết vì sao, sắp tới cuối xuân, bệnh tình bỗng nhiên trở lại.
Nhớ rõ đêm đó vừa dỗ Lâm Y ngủ xong, Vệ Cẩn ôm Khương Nhiêu còn chưa nằm xuống, chợt nghe cung nhân ngoài điện bẩm báo, nói là Dao Hoa Cung xảy ra chuyện, Bạch Phi đột nhiên băng huyết, đã mời thái y chẩn trị cả đêm.
Ầm ĩ như vậy, một đêm này không thể yên ổn.
Vốn tưởng rằng trị liệu mấy ngày sẽ có chuyển biến tốt, nhưng không ngờ, ngày ấy khi Trương Tuấn đến bắt mạch, lại nói thân mình Bạch Phi đã quá suy nhược, chỉ sợ là thời gian không còn nhiều.
Khương Nhiêu nghe xong thì không thể không kinh ngạc. Tuy rằng Bạch Phi trước đây ngang ngược, nhưng dù sao bụng dạ không xấu, từ sau khi sinh hai vị đế cơ thì chuyên tâm nuôi dưỡng dạy dỗ, không tham dự tranh đấu trong hậu cung. Huống chi nay lại là người làm mẹ, nàng ngược lại có mấy phần đồng cảm với Bạch Phi.
Nàng lại thuận miệng hỏi vài câu, Trương Tuấn nói bệnh này đã kéo dài mấy tháng, cũng không phải là sớm chiều, thân thể đã là dầu hết đèn tắt…
Trương Tuấn cẩn thận kiểm tra cho Lâm Y xong, bảo đảm không có gì lo lắng mới rời Sơ Đường Cung.
Ai ngờ, dự cảm này vô cùng linh nghiệm.
Cho đến buổi chiều, Dao Hoa Cung bên kia đã truyền tin ra, Bạch Phi chảy máu không ngừng, đã mất máu đến bất tỉnh nhân sự.
Hoàng thượng còn đang xử lý chính vụ ở Hàm Nguyên Điện, mặc kệ bên này, chỉ hạ chỉ phân công thái y qua chẩn trị.
Một phen giày vò như thế, nghe nói Hoàng hậu cũng qua đó thăm, tỏ vẻ an ủi.
Khương Nhiêu đang muốn thay quần áo, lại thấy Oánh Sương sắc mặt mịt mờ tiến vào, nói là A Ngô bên Dao Hoa Cung cầu kiến cả đêm, nói Bạch Phi muốn gặp nàng.
Xuất phát từ bản năng, Khương Nhiêu rốt cuộc vẫn đi, nhưng hành trình vô cùng bí ẩn, thận trọng cực nghiêm.
Trong điện mờ tối, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh.
Bạch Phi động thân, quỳ gối dưới chân Khương Nhiêu, “Thần thiếp cầu Quý phi nương nương một chuyện.”
Khương Nhiêu đỡ lấy, “Có việc thì đứng lên trước rồi nói sau.”
Bạch Phi ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy, “Mong rằng sau khi thần thiếp chết, Quý phi nương nương hãy chăm sóc cho Ngọc Yên, Văn Yên.”
Khương Nhiêu lẳng lặng nhìn nàng ta, “Thân thể của ngươi là do Liễu Phi làm hại?”
Bạch Phi cười thê lương, “Nàng ta chẳng qua là con chó Hoàng hậu nuôi thôi! Hoàng hậu… Ả ta tuyệt đối không để ta sống.”
“Chỉ sợ bổn cung không thể bảo vệ hai vị đế cơ chu toàn.” Khương Nhiêu thản nhiên nói.
Bạch Phi lại chắc chắn trả lời, “Chỉ cần Quý phi nương nương đáp ứng việc này, thần thiếp nhất định có chuyện cực kỳ bí mật để báo đáp.”
“Vì sao bổn cung phải tin ngươi?”
Bạch Phi đứng lên, “Hoàng hậu sở dĩ không buông tha ta, là vì trong tay ta có chứng cứ Tạ gia mưu nghịch.”