“Xem ra bổn cung vẫn rất mềm lòng, bằng không, ngươi sao dám vi phạm thánh chỉ vào kinh, bắt cóc Hoàng tử, uy hiếp Hoàng hậu?” Khương Nhiêu cũng không phản kháng quá mức, chỉ lạnh lùng gằn từng tiếng.
Vệ Ly cúi người ra trước, trong mắt ẩn chứa u ám, hắn nhìn chằm chằm gương mặt cô gái trước mặt diễm lệ như hoa, chợt đưa tay chộp lấy bình rượu trên bàn, mạnh mẽ đặt bên môi Khương Nhiêu, “Thế thì để bổn vương nếm thử tư vị Hoàng hậu tôn quý xem nào! Uống rượu ngon trước rồi chúng ta sẽ ôn chuyện cũ.”
Khương Nhiêu không há miệng, Vệ Ly liền vặn tách môi nàng ra, quyết liệt đổ vào, nhưng Khương Nhiêu đều phun hết ra ngoài, khóe môi Vệ Ly nở nụ cười lạnh lẽo, “Nghe lời, sau này cũng ít chịu khổ.”
“Ngươi luôn miệng nói quan tâm ta, nhưng từ đầu đến cuối, ngươi chưa bao giờ nghĩ chút gì cho ta. Vệ Ly, ngươi chỉ yêu chính ngươi.”
Vệ Ly chậm rãi buông tay ra, liên tục lắc đầu, “Bổn vương yêu nàng nhất, cho dù chết cũng không quên được nàng.”
Đôi mắt thâm tình như vậy khiến Khương Nhiêu không rét mà run, nay Vệ Ly đã trở nên điên dại…
“Bổn vương uống cái này với nàng…” Nói xong hắn ngửa đầu, ực mạnh vào miệng, sau đó cả người đè xuống, hung hăng phủ lấy môi nàng.
Bởi vì Khương Nhiêu phản kháng, hắn dùng tay cố định gáy nàng, xâm nhập đầu lưỡi để mở khớp hàm, toàn bộ rượu đặc đều truyền qua.
Khương Nhiêu lúc này cũng hiểu ra, trước đây Vệ Ly rất dung túng với mình, bởi vì nếu một nam nhân trở nên tàn nhẫn thì nàng căn bản không hề có lực phản kích.
Rượu vào miệng cay độc vô cùng, Vệ Ly lại hớp từng ngụm, mãi đến khi đôi môi Khương Nhiêu đã hoàn toàn chết lặng, không còn cảm giác.
Bị đặt nằm trên giường, tựa hồ nghe hắn nói ở bên tai, “Hoàng hậu thất trinh với ca ca của Hoàng thượng, nếu truyền ra ngoài, nàng còn có thể đối diện với người trong thiên hạ sao?”
Khương Nhiêu chỉ nhẹ giọng cười nhạo, “Chỉ cần chàng ấy tin ta, cho dù khắp thiên hạ đều phản đối thì đã làm sao?”
Giọng nói vừa vang lên, cung trang liền bị xé rách, Vệ Ly đã đánh mất toàn bộ lý trí, một chân tàn tật vẫn buông xuống, nhưng cả người đã đè lên, “Nàng đừa có mơ… Nhanh thôi, nàng cũng chỉ thuộc về một mình ta…”
Thân thể co quắp lại, ngay lúc sắp xâm phạm tới lớp cuối cùng, ngoài phòng truyền đến tiếng vang binh mã.
“Nhanh như vậy đã tới rồi?” Vệ Ly chậm rãi thẳng người dậy, nở nụ cười độc ác, hắn cúi người vỗ về mặt Khương Nhiêu, “Vốn định cho nàng sống thêm chút nữa, nay là bọn chúng không cho nàng cơ hội.”
“Lăng Bình Vương điện hạ, xin hãy giao con tin ra, tránh phạm phải sai lầm lớn.”
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo kia vào lúc này lại như tiếng trời cứu thế, vô cùng ngân vang, vang vọng dưới ánh hoàng hôn.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy đáy mắt đau xót, chưa bao giờ nàng mong đợi Liên Giác như lúc này.
Vệ Ly cười, cũng không nhúc nhích, nói vọng ra bên ngoài, “Bảo bệ hạ của các ngươi tới gặp bổn vương.”
Giọng Liên Giác dần dần tới gần, “Nếu muốn gặp bệ hạ thì phải thả Hoàng hậu trước.”
Đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.
Ngay lúc im lặng, cửa gỗ nặng nề chợt bị đẩy ra.
Quang ảnh quần áo trắng lờ mờ chiếu vào, hắn cầm kiếm đứng thẳng, cũng không vội tới gần.
Lúc này, hắn có thể nhìn thấy người nọ y phục tán loạn bị một nam nhân khác trói lại, nhưng vừa động đậy thì trong lòng liền nảy sinh thù hận.
Nhưng hắn che giấu cảm xúc thật tốt, mặc dù trong lòng sóng lớn muôn trượng nhưng trên mặt vẫn không sợ hãi, hắn giơ kiếm nói lần nữa, “Vương gia dừng tay thì còn có đường lui.”
Vệ Ly xoay mặt qua, mang theo vẻ khinh thường, “Vũ An Hầu, thế nào mà ngay cả ngươi cũng mơ ước nữ nhân này? Chỉ tiếc ngươi muộn rồi, cái mạng này của nàng là của ta.”
Nhưng thấy Vệ Ly tung người nhảy một cái, tuy chỉ dựa vào một chân nhưng vẫn chính xác nhảy ra ngoài qua khung cửa sở mở phân nửa, ngay cả Khương Nhiêu cũng bị kéo ra ngoài.
Cổ họng Liên Giác giật giật, hắn nhanh chóng phân phó, “Tất cả cung thủ đợi lệnh, nhắm thẳng vào Lăng Bình Vương, không được tổn thương Hoàng hậu.”
Vệ Ly đi không xa liền đứng ở trên đài cao, hóa ra nơi này ẩn trong vùng núi nam trong khu vườn săn dưới Kim Qua Thai.
Lúc này, Trịnh Thu đã bị trói chặt lại, cột trên cây. Lâm Trạch đã được Trịnh Thu đưa về cung.
Liên Giác liếc Trịnh Thu một cái, “Ngươi hà cớ gì lại làm như thế?”
Hắn quả thật không thể lý giải, nếu Trịnh Thu muốn thay Lăng Bình Vương vẽ đường cho hươu chạy, vậy còn giúp Khương Nhiêu thoát nguy, thật sự là mâu thuẫn cực kỳ!
“Các ngươi huy động nhân lực đối phó hắn như vậy, kỳ thật, hắn căn bản chỉ muốn một mình Khương Nhiêu mà thôi, giang sơn thiên hạ hắn đã sớm chắp tay nhường cho…” Trịnh Thu khẽ khóc, lẳng lặng nhìn hai người đằng xa.
Thật xin lỗi, muội muội, cuộc đời này sẽ không có ai yêu hắn như ta. Ta chỉ có thể phụ muội…
Vệ Ly bóp cổ Khương Nhiêu, giữ nàng ở đằng trước, vung tay ra dấu, “Cung thủ đều thấy rõ, bổn vương đứng ở đây, các ngươi cứ việc bắn tên, tốt nhất là một mũi xuyên tim!”
“Ngươi là đồ điên.” Khương Nhiêu khó khăn thốt lên những từ này.
Vệ Ly lơ đễnh, thiết tha dán bên tai nàng, “Nếu không thể cùng sinh, như vậy chúng ta cùng chết…”
Trịnh Thu đột nhiên nhắm hai mắt lại, Liên Giác cảm thấy tình thế không tốt, thầm kêu không ổn.
Tất cả quân thần tôn ti đã sớm không quên được, hắn chỉ biết, Khương Nhiêu không thể xảy ra chuyện!
Trong nháy mắt, mưa tên khắp trời bắn tới, vạn mũi tên cùng bắn.
Ngay lúc bắn xuyên người Vệ Ly, lại thấy mũi nhọn trong tay áo lộ ra, Vệ Ly dùng sức vung xuống, đâm thật mạnh vào bụng mình.
Từ góc nhìn của Liên Giác, Vệ Ly trước sau vẫn ôm nàng không buông tay.
Mưa tên đều bắn lên người Vệ Ly, nhưng Khương Nhiêu lại không hề nhúc nhích.
Gương mặt xanh tím trước mặt phóng đại, trong lúc đau đớn, Khương Nhiêu nhìn thấy nụ cười cuối cùng trên gương mặt hắn vĩnh viễn cứng ở bên môi.
Liên Giác đi từng bước lên bậc thang, vững vàng đón lấy thân ngọc của Khương Nhiêu, chỉ là vừa nhìn xuống dưới đã thấy ghê người!
Dưới lớp cung trang kia nhuộm thành màu đen, thanh đoản kiếm kia cắm ở bên hông nàng!
Hóa ra, lần này Lăng Bình Vương thật sự muốn chết, quyết tâm muốn Khương Nhiêu cùng theo…
Thanh đoản kiếm có hai lưỡi, Lăng Bình Vương căn bản là không hề phản kháng.
Đầy đất đỏ thẫm, nhiễm thấu thềm ngọc Kim Qua Thai.
—
Khi tin tức truyền tới tay Hoàng thượng, ngự giá đang khải hoàn trên đường về triều.
Trinh sát cấp báo, nửa đêm đã đến nơi.
Nhóm binh lính không rõ nguyên nhân trong đó, chỉ biết là, xa mã Hoàng thượng đột nhiên nửa đêm khởi hành, bỏ lại toàn bộ hàng ngũ ở phía sau.
Vốn hành trình còn năm ngày, nhưng bình minh ngày thứ ba đã tới.
Từ cửa thành nhìn về nơi xa, con ngựa kia tựa như tia chớp, phá vỡ thành Tử Vi yên tĩnh.
Tất cả cung nhân đều chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng thường ngày anh vũ lại mang vẻ sa sút tang thương như thế.
Nhung trang đã bị gió cát quấn lấy, hắn giục ngựa chạy thẳng đến Sơ Đường Cung.
Vệ Cẩn bước dài vào điện, lúc này trong đầu hắn trống rỗng, trong thư báo lại, Hoàng hậu gặp nạn, thân trọng đao thương, tình huống nguy cấp… Mấy chữ này đập vào mắt tựa như từng mũi đao khoét vào tim hắn.
Cho dù đối mặt với kẻ địch trên chiến trường, hắn cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Nhiêu nhi của hắn không thể xảy ra chuyện… Hứa hẹn tuổi già còn chưa thực hiện, hắn còn nợ nàng rất nhiều!
Tất cả suy nghĩ đều tắc nghẽn trong lồng ngực, như muốn nổ tung.
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, Oánh Sương thấy bệ hạ đột nhiên xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu, trên cằm lổm chổm, vừa thấy suýt nữa đã nhận không ra.
“Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương…” Oánh Sương còn chưa nói xong, Vệ Cẩn đã chạy nhanh vào nội thất.
Từng bước đến bên giường, hắn run rẩy xốc rèm che lên.
Tất cả đều không như trong dự đoán.
Cô gái trước mặt tóc xõa xuống trước ngực, áo ngủ màu vàng nhạt, trên gương mặt trắng trong kia còn nở một nụ cười dịu dàng…
Vệ Cẩn chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng chợt rơi xuống, hắn dừng lại, muốn nở nụ cười, nhưng thế nào cũng không nghe theo sai bảo, trong lúc môi mỏng khép mở, một câu cũng nói không nên lời.
Khương Nhiêu nhẹ nhàng vươn tay, ôn nhu nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, “A Cẩn, chàng đã trở lại.”
Vệ Cẩn chợt cúi người, nặng nề ôm nàng vào trong lòng, lực đạo lớn đến mức như sợ nàng sẽ biến mất trong nháy mắt.
Khương Nhiêu đẩy hắn một cái quở trách, “Vết thương của ta còn chưa ổn đâu, chàng đè nặng…”
Lực đạo dần dần nới lỏng, nhưng hắn cũng không rời khỏi người nàng, lại giữ nàng ở trước người vuốt tóc, “Trẫm thề, sau này sẽ không rời khỏi nàng nửa bước.”
Một đêm này, ngay cả bữa tối Vệ Cẩn cũng không dùng, đơn giản tắm rửa xong liền ngủ ở bên cạnh Khương Nhiêu.
Liên tục ba ngày chưa từng chợp mắt, trái tim treo cao rốt cuộc cũng buông xuống, hắn ngủ một giấc đến mê man.
Ngày thứ hai mở mắt ra, liền thấy cô gái trong lòng ngủ rất bình thản.
Không biết vì sao, hắn luôn lo sợ, sợ hết thảy trước mắt đều là ảo tưởng.
Nhưng Khương Nhiêu thật sự nằm trong ngực hắn, im lặng mà mềm mại.
—
Chuyện Lăng Bình Vương âm mưu bắt cóc Hoàng hậu bức vua thoái vị bị giấu kín không kẽ hở. Bộ hạ của Vũ An Hầu đúng là không để lộ chút tin tức nào. Có thể thấy được hắn trị quân rất nghiêm khắc.
Lăng Bình Vương mưu nghịch bị giết, sau khi chết không thể chôn cất trong hoàng lăng.
Dưới sự đả kích này, Mộ Thái phi ngã bệnh không dậy nổi, không lâu sau liền buông tay nhân gian.
Hoàng hậu bị thương vẫn luôn dưỡng bệnh, không tiếp khách.
Vệ Cẩn mỗi ngày đều ngủ lại Sơ Đường Cung, một tấc cũng không rời.
Nhất thời chuyên sủng không hề kiêng kỵ, hậu cung sớm đã thùng rỗng kêu to.
Bữa tối Khương Nhiêu lại ăn một chút thì không thấy khẩu vị, Vệ Cẩn kéo nàng vào, cúi người xuống liền ngửi thấy mùi thuốc xa lạ, “Thân thể vẫn không thoải mái? Trẫm thấy nàng gần đây gầy đi không ít.”
Khương Nhiêu cười quyến rũ, “Miệng vết thương quá sâu, thường xuyên đau nhức, là Trương thái y kê thuốc điều dưỡng.”
Vệ Cẩn không hỏi thêm nữa.
Kể từ sau chuyện đó, Khương Nhiêu bận rộn hơn bình thường rất nhiều, khi nhàn rỗi thì thu dọn lại thư phòng của Thái tử, có khi lại đích thân dạy Thái tử. Ban đêm thì ở trong tẩm cung tự tay thêu thùa, may áo ngủ cho Nhiên Yên và Lâm Trạch.
Vệ Cẩn không đành lòng thấy nàng lao lực, liền nói, “Nhân lực Lục thượng đầy đủ, cần gì tự mình động tay vào? Nghe Thái phó nói, nàng thường xuyên giáo huấn Thái tử, cần gì nóng lòng nhất thời, ngày còn dài, Lâm Y dù sao còn nhỏ.”
Khương Nhiêu dừng tay một chút, “Ngày còn dài, cũng sẽ có ngày hết, ta không thể theo bọn nó cả đời.”
Vệ Cẩn hôn lên chu sa đuôi mắt nàng, “Tuổi nàng cũng không lớn, sao lại nói mấy lời như người già thế này, càng khiến trẫm thấy mình già rồi.”
Khương Nhiêu ôm cổ hắn, khẽ lắc đầu, “Làm sao mà già? Trong mắt ta, A Cẩn vĩnh viễn vẫn giữ bộ dáng quân tử như trước kia.”
—
Theo thời gian trôi qua, Trương thái y cứ hai ngày đến bắt mạch một lần, dần dần tăng thành mỗi ngày một lần, có khi còn tăng thêm số lần.
Dược phòng bưng thuốc tới hình như cũng nhiều lên.
Tuy rằng nhìn Hoàng hậu nương nương gầy đi không ít, nhưng tinh thần rất tốt, cười còn nhiều hơn trước.
Mới tản bộ cùng Hoàng thượng, Thái tử, đế cơ ở ngự hoa viên trở về, Oánh Sương đỡ Khương Nhiêu vào nội thất.
Cửa từ từ đóng lại, ý cười ban đầu trên mặt dần dần biến mất, huyết sắc hoàn toàn không có, nàng chậm rãi tựa vào giường, chỉ cảm thấy cả người không còn chút khí lực.
Lần này đúng là ngủ đến nửa đêm.
Nàng đưa tay đắp chăn lên một đoạn cánh tay Vệ Cẩn lộ ở bên ngoài, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, nàng lại vô tâm ngủ say.
—
Trong Thái y viện, Trương Tuấn vẫn thẩn thờ nhìn toa thuốc kia, trước mắt vẫn là một màn mấy tháng trước…
Trịnh Thu cắn lưỡi tự sát trong Thận Hình Ti, trước khi chết, hắn có hỏi qua, Trịnh Thu chỉ lắc đầu, “Độc trong rượu kia là kịch độc mãn tính lấy từ đuôi cú, trên đời không cách nào giải… Lăng Bình Vương lúc trước vốn không có ý định còn sống đi ra ngoài…”
Ngực Trương Tuấn chua xót, đuôi cú quả thật không có giải dược…
“Lâu thì một năm, chậm thì ba tháng, nhất định khí huyết luân phiên, độc phát thì chết…”
Đây là lời nói cuối cùng của Trịnh Thu.
“Trương thái y, thuốc của ngài sắc xong rồi.”
Trương Tuấn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đau thương, đưa đến Sơ Đường Cung.
Khi vào điện, vừa gặp phải Hoàng thượng đã ở đây.
“Bệnh tình Hoàng hậu có gì đáng ngại không?” Hoàng thượng mở miệng hỏi.
Trương Tuấn ngẩng đầu, nhưng thấy Khương Nhiêu bên cạnh hơi hơi lắc đầu, ánh mắt kia càng khiến Trương Tuấn đau thắt lòng.
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng vùi đầu xuống, cố gắng duy trì ngữ khí như cũ, “Cũng không đáng ngại, cần phải điều dưỡng lâu dài.”
Lúc gần đi, Trương Tuấn nghe thấy Khương Nhiêu dịu dàng nói, “Đã nói là không sao, A Cẩn đã bớt buồn chưa?”
Không biết là ánh mặt trời quá chói chang hay sao, Trương Tuấn cảm thấy hai mắt chua xót, không biết nước mắt đã chảy xuống từ lúc nào.
Sắp tới ngày xuân, trăm hoa nở rộ.
Nhưng gần đây Khương Nhiêu lại càng ít di chuyển, một ngày đã có đến nửa ngày nằm nghỉ ở trên giường. Chỉ khi ba đứa trẻ lại đây, sắc mặt nàng mới hồng hào trở lại.
Hoàng thượng mới nói cho Thái sử lệnh, chuẩn bị soạn sách sử.
Buổi chiều, Lâm Y bưng bản sơ thảo ngồi ở trước giường đọc ẫu hậu nghe.
Khi đọc đến phần của Hoàng hậu, Lâm Y đột nhiên nở nụ cười, Khương Nhiêu nhìn bộ dáng của nó liền hỏi, Lâm Y trịnh trọng để sách xuống, “Mẫu hậu, Phụ hoàng quả nhiên là thật lòng với người.”
Khương Nhiêu nói, “Sao lại nói như vậy?”
Lâm Y liền chỉ vào mấy câu trên cuốn sách, “Năm Chiêu Hòa đầu tiên, đêm nọ Chiêu Ý Hoàng hậu đến Hải Đường Uyển ngắm hồng mai. Lần đầu gặp gỡ, ái mộ không thôi. Trước hoa dưới trăng, chiết mai cài tóc…”
Khương Nhiêu nghe xong, chuyện cũ này như ở trước mắt, hai má bất giác đỏ lên.
“Mẫu hậu con mệt rồi, đi xuống trước đi.” Hai người quay đầu lại, Vệ Cẩn mặc cẩm bào kim long bước tới, nay đã bốn mươi lăm tuổi nhưng chưa thấy già, phong độ hiên ngang.
Lâm Y cười láu lỉnh, cung kính lui ra.
Vệ Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Ngủ đi, trẫm ở đây với nàng.”
Khương Nhiêu thiêm thiếp, liền nhắm mắt lại, “A Cẩn nói thật đi, phần viết về Hoàng hậu là thật sao? Đêm đó ở Hải Đường Uyển, chàng cũng đã động tâm sao?”
Vệ Cẩn chỉ cười không nói.
Mí mắt nặng trĩu, Khương Nhiêu dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Một câu cuối cùng, hắn làm như nói, “Cũng không hẳn là bắt đầu ở Hải Đường Uyển, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Tử Thần Cung, trẫm cũng đã động tâm…”
Ngủ đến lúc chập tối, Vệ Cẩn sợ nàng giật mình, liền đưa tay để nàng nằm thẳng.
Tóc mai bên tai trợt xuống từng lọn, hắn chăm chú nhìn, gương mặt kia bình thản yên ả, không hề có chút khó chịu.
Hắn kìm lòng không đậu đưa tay ra, phác hoạ dọc theo hai má, lại cảm thấy lạnh ngắt.
Không biết vì sao, như tia sét đột ngột xẹt xuống, một cảm giác sợ hãi thật sâu từ đáy lòng điên cuồng đánh tới.
Động tác hắn cứng ngắc, khổ sở chuyển qua chóp mũi.
Lúc Oánh Sương tiến vào hầu hạ, chỉ thấy Hoàng thượng ngồi cứng đờ tại chỗ, không hề nhúc nhích. Nàng thỉnh an, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, vì thế đành phải rón rén lại đắp chăn cho Hoàng hậu, vừa mới chạm được góc chăn.
Hoàng thượng bên cạnh chợt gập người lại, máu tươi thấm đầy giường.
Oánh Sương sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, Hoàng thượng lại hình như không hề hay biết, ánh mắt dời qua, đáy mắt không còn ánh sáng gì, “Truyền Trương Tuấn lại đây…”