Editor: NU + Gió
Beta: Gió
—
20.
“Chuyện gì vậy? Dao Dao không phải cậu nói là đã cài hai phút rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không thấy gì lạ cả, sao màn hình điện thoại lại tắt được chứ, chẳng lẽ trùng hợp đúng lúc hết pin ư?!”
Mấy người chúng tôi bị tình huống trước mắt làm cho ngây ra.
Vốn còn hy vọng có thể phát hiện ra được chút manh mối, sao điện thoại lại tắt màn hình được chứ?
Nhưng chúng tôi còn chưa đoán ra được là chuyện gì thì đột nhiên ngoài hành lang truyền đến rất nhiều tiếng động.
Giống như vô số căn phòng mở cửa ra cùng một lúc, tiếng kẽo kẹt vang lên thật dài.
Tuyệt đối đây không phải là trùng hợp.
Tôi vội phi đến cửa, ‘cạch’ một tiếng, khoá cửa lại.
Mấy người họ vừa định hỏi tôi gì đó thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân không ngừng.
Hỗn loạn, nhưng âm thanh ấy ngày càng gần, tất cả đều hướng về phòng của chúng tôi.
Bây giờ tôi đã đoán được đại khái rồi, có lẽ là những học sinh đeo khẩu trang đen, bởi học sinh bình thường chắc chắn sẽ không dám đi lại lung tung lúc nửa đêm như vậy.
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng bị một lực thật mạnh gõ vào, người bên ngoài dùng sức gõ từng cái một, thậm chí còn có cả tiếng cào.
Nghe thôi đã khiến người ra rợn người.
“Bên ngoài ầm ĩ như vậy!? Chúng ta phải làm sao đây?!”
Trương Lâm cuống cuồng lên, thậm chí còn cầm cả đèn trên bàn lên, bộ dáng như có thể liều mạng bất kỳ lúc nào.
“Mở cửa, mau mở cửa ra!”
“Sao mấy người vẫn không ra mở cửa?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói vừa chói tai vừa cứng nhắc, nhưng nghe lại vô cùng u ám, mang theo sự lạnh lẽo, trong đêm tối âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ cũng truyền đến tiếng động, Vu Sảng hét lớn: “Mẹ nó, cửa sổ, cửa sổ kìa!”
Chúng tôi bị giọng Vu Sảng thu hút mà hình về phía bên giường, thứ mặt người thân nhện kia đến rồi, động tác của nó rất chậm rãi, nhưng lại hướng thẳng về phía chúng tôi.
Lúc này, Vu Sảng nhìn bốn chung quanh rồi nhảy vụt đến bên cạnh chiếc bàn.
“Vu Sảng, cẩn thận!”
Chỉ thấy cô ấy cầm lọ nước hoa mới mua lên, mở nắp rồi ném về phía con nhện đen xì.
Điều khiến người ta ngạc nhiên đó chính là nó bắt đầu tránh khỏi những chỗ bị dính nước hoa, còn khổ sở lắc chiếc chân khổng lồ kia.
Quái vật bị thương rồi, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng dừng lại.
Quả nhiên cái thứ xấu xí này chính là đại boss, giống như con mắt ác độc trong [Chúa tể của những chiếc nhẫn] vậy.
Chẳng lâu sau, quái vật nhện không giằng co với chúng tôi nữa, nó bò đi rồi.
Nhưng nó vừa đi, mấy thứ bên ngoài lại bắt đầu rồi.
Họ bắt đầu dùng sức đạp cửa, cánh cửa bắt đầu lung lay, giống như một giây sau sẽ bị bật mở ra.
“Phải làm sao đây?”
“Con nhện kia không tấn công chúng ta, nhưng đám đeo khẩu trang đen kia chắc chắn có.”
Chúng tôi dùng sức lực yếu ớt để chống lại cánh cửa kia, “Lục Dao cậu mau nghĩ cách đi!”
“Đúng vậy, cậu là người thông minh nhất, tớ sắp không trụ nổi nữa rồi!”
Tôi cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Không đúng, có gì đó sai sai ở đây.
Rõ ràng sau 11 giờ 59 màn hình điện thoại đã tự tắt rồi, tại sau đám người này vẫn xuất hiện?
Cho dù có phải là qua gương hay không, đều không được tính là sử dụng thiết bị điện tử.
Nếu đã không làm trái quy tắc, theo lý mà nói sẽ không phải chịu trừng phạt.
Trái tim tôi căng lên, dứt khoát cầm điện thoại lên bật sáng màn hình.
12 giờ 02.
Từ lúc đám người kia xuất hiện đến bây giờ tuyệt đối không thể đã qua ba phút được!
“Tớ biết rồi, không phải thời gian điện thoại tắt màn hình không đúng, cũng không phải là điện thoại hết pin.”
“Là vấn đề thời gian, ở đây không có 12 giờ, qua 11 giờ 59 sẽ biến thành 12 giờ 01 luôn, bởi đã được hai phút nên màn hình điện thoại mới tắt đi.”
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao thời gian vào học cũng như thời gian tắt đèn lại ít hơn quy định một phút.
“Nơi này căn bản không phải trường của chúng ta, có lẽ đây chỉ là một không gian song song, nhưng hiển nhiên ở đây ít hơn thế giới thực của chúng ta một phút!”
Đây là dự đoán của tôi, nhưng tôi cho rằng dự đoán này sát với đáp án thực sự nhất rồi.
Tuy hoang đường, nhưng giải thích được mọi thứ.
“Hi hi hi, bị phát hiện rồi.”
“Vậy hãy ở lại đây với chúng tôi đi, món thịt kho tàu rất ngon đó.”
“Mau mở cửa ra, còn không mở cửa thì bọn tôi tức giận thật đấy.”
Đám bên ngoài bắt đầu điên cuồng đập cửa, trên tay chúng cầm rất nhiều vũ khí, thứ đó giống như búa phòng cháy chữa cháy.
Chẳng bao lâu nữa họ sẽ mở được cửa ra.
“Đừng quản chuyện không gian hay gì nữa, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Cửa! Cửa mở rồi!”
Cùng với ánh mắt hoảng sợ của Trịnh Hinh Nguyệt, tôi nhìn qua, thấy cửa sắt đã bị đâm thủng một lỗ.
Vô số đôi mắt dán vào cái lỗ kia để nhìn chằm chằm vào trong phòng, cảnh tượng ấy khủng bố vô cùng.
“Hi hi hi, nhìn thấy rồi nè, chúng mày không thoát được đâu.”
[Xin lưu ý rằng nhà trường sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thời gian trong sổ tay sinh viên, nếu phát hiện bất thường, xin vui lòng lập tức quay…..]
Quay cái gì?
Theo logic bình thường, chẳng lẽ là quay số điện thoại?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị tôi gạt bỏ.
Ở đây không có sóng, cho dù có gọi điện thoại cũng không gọi được, chắc chắn không phải vậy.
Vậy thì quay gì chứ?
Đầu óc tôi suy nghĩ liên tục, Trương Lâm và Vu Sảng gan dạ cố gắng phản kích để kéo dài chút thời gian cho tôi.
Vu Sảng chộp lấy chiếc đồng hồ điện tử trên bàn lên, mạnh mẽ ném qua chiếc lỗ trên cửa.
Ném trúng vào một đôi mắt bên ngoài, tiếng kêu đau lập tức vang lên.
Đồng hồ?
Thời gian?
Giản lược lại câu này thì đó chính là: Nếu phát hiện bất thường, xin vui lòng lập tức quay…
Quay lại?! Xin vui lòng lập tức quay lại thời gian?!
Tôi vội vàng tìm một chiếc đồng hồ trên bàn bên cạnh, nhấn nút điều chỉnh thời gian, nhanh chóng chỉnh về một phút trước.
Vào giây phút đồng hồ điện tử bắt đầu chạy lại.
Trời đất quay cuồng một trận, thế giới yên tĩnh lại rồi.
21.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường trong ký túc xá.
Mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, trước mắt là một mảng trắng xóa.
Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể nhìn rõ được.
Kí túc xá vẫn như cũ, các bạn cùng phòng đều đang nằm trên giường của họ, phát ra tiếng hít thở đều đều, giống như là đang ngủ say.
Chỉ là một giấc mơ thôi ư?
Tiếng kẽo kẹt từ giường trên vang lên, có lẽ là do Vu Sảng trở mình.
“Chúng ta… đã trở lại rồi sao?
Không phải mơ.
Tôi không thể mơ một giấc mơ giống với Vu Sảng được.
Trương Lâm và Trịnh Hinh Nguyệt cũng lần lượt tỉnh dậy, ngồi trên giường bình tĩnh lại.
Loa phát thanh vang lên hai tiếng, mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
“Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại ngôi trường thân thuộc. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, ánh mặt trời ban mai chiếu rọi lên những gương mặt đầy nghị lực của các bạn…”
Ngay sau đó là phần ngâm thơ.
Trương Lâm giơ ngón tay giữa thẳng về phía loa phát thanh, giận đến mức chửi móa nó.
Trịnh Hinh Nguyệt chạm vào chiếc đồng hồ báo thức điện tử bên cạnh gối, nó vẫn còn ở đó.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Có phải đã kết thúc rồi không?”
“Ừm, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”
Ký túc xá của chúng tôi đã trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, nhưng cũng có một số chuyện bất thường.
Ví dụ như, sinh viên ở một số ký túc xá tầng lầu này đã chuyển trường tập thể.
Lại một ví dụ khác, không biết từ lúc nào căn tin đã mở một quầy thịt kho tàu mới toanh, hương vị rất là thơm ngon nhưng lại chẳng có người quan tâm, không được mấy ngày đã đóng cửa, thay vào đó là một quầy cá kho cải chua.
Ngoài ra…không còn ai dám đi học muộn hay ngủ gật trong lớp nữa.
Ai cũng trở thành sinh viên tốt, sau khi lãnh đạo kiểm tra thì trường chúng tôi còn được đánh giá là trường đạt tiêu chuẩn hạng nhất.
Đây cũng có thể coi như là trong họa có phúc.
Một học kỳ trôi qua trong nháy mắt, vài người trong chúng tôi đã thu dọn hành lý để nghỉ đông và chuẩn bị về quê ăn Tết.
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh lạ thường, vì là cao điểm nghỉ lễ, mọi người di chuyển bằng phương tiện công cộng đều phải đeo khẩu trang.
Tôi xách theo hành lý, thật vất vả mới chen được lên xe lửa, ngồi đối diện tôi là một cô gái trạc tuổi, đầu gục xuống bàn, tay ôm bụng, trông rất khó chịu.
Có lẽ là do kỳ sinh lý đến.
Tôi có lòng tốt cúi người lại gần vỗ vai cô ấy, nhỏ giọng hỏi:
“Bạn học này, cậu không thoải mái chỗ nào sao? Tôi có thể giúp cậu đi lấy chút nước ấm.”
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang màu đen giống như tôi đã gặp qua vô số lần trong mơ.
Cô ấy cười, ngọt ngào mở miệng, nhưng giọng nói chói tai.
“Tôi chỉ đói thôi.”
“Xin lỗi, bạn có thể mua cho tôi một phần thịt kho tàu được không?”
[HẾT]