Editor: Đá bào+NU
Beta: Gió
—
[36.]
Mẹ đi vào nhà bếp để nấu ăn.
Bố tôi thì đang xem TV trong phòng khách.
Cậu bé kéo túi đồ ăn xuống đất, vương vãi ở khắp mọi nơi, bố tôi mất kiên nhẫn gọi tên mẹ.
Mẹ vội vàng ra ngoài dọn dẹp.
Trong khi dọn dẹp, bà hỏi tôi, “Tại sao con không giúp mẹ? Thiếu tay thiếu chân hay sao?”
Khi bà ấy hỏi tôi, tôi phát hiện ra rằng thịt trên bàn tay và bàn chân của bà đã bị khoét rỗng, để lộ những mảnh xương khô.
[37.]
Tôi nghĩ rằng vấn đề vẫn còn với tôi.
Tôi chắc chắn rằng tôi đang quá căng thẳng và bị ảo giác.
Có lẽ chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn.
Tôi chúc bố mẹ ngủ ngon rồi đi vào phòng ngủ.
Bố đã ngăn tôi lại.
“Con định làm gì?”
“Đi ngủ ạ.”
“Đó không phải là phòng của con.”
Tôi đã ngủ trên giường đó 16 năm rồi.
Đó không phải là phòng của tôi, vậy phòng của tôi ở đâu?
Bố tôi giơ tay chỉ vào phòng bếp: “Giường của con đã được chuyển qua đó rồi.”
“Bố có ý gì?”
“Đây không phải là nhà của cô. Cô là người ngoài.”
[38.]
Tôi tìm thấy giường của mình trong phòng trữ đồ trong nhà bếp.
Chiếc giường này được làm bằng ván gỗ và đặt trên một số mảnh vụn.
Giường không có đệm, nhưng có chăn bông.
Ngay cả khi kéo màn xuống, vẫn có thể ngửi thấy mùi khói dầu gần đó.
Mẹ tôi dịu dàng an ủi tôi: “Con đừng lo lắng, chỉ là tạm thời thôi. Chờ sau khi kết hôn, con có thể ngủ ở phòng ngủ chính với chồng rồi.”
Bà ấy còn hỏi tôi với sự mong đợi: “Người đàn ông lái xe có xuất hiện không? Con có giết chết người phụ nữ khác trong nhà ông ta hay không?”
Tôi đột nhiên nhớ lại những trải nghiệm mà tôi nghĩ mình bị cuồng loạn.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, đều là thật?
[39.]
Tôi hỏi mẹ tôi “Chuyện gì đã xảy ra với cậu bé đó?”
Trong ánh mắt của mẹ loé lên sự mong đợi: “Em trai con là niềm hy vọng và tương lai của chúng ta.”
“Không, không phải cái này. Ý con là em trai con xuất hiện từ khi nào vậy?”
Nếu nó đột ngột xuất hiện, chắc tôi điên mất.
Tất cả điều này đều là giả.
Chỉ cần tôi tiếp nhận điều trị thì hết thảy những điều này sẽ biến mất.
Rồi tôi lại có thể ptrở thành cô con gái bảo bối của bố mẹ một lần nữa, có thể ngủ lại trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Mẹ tôi nói, “Vào tháng Mười, lúc con còn đang đi học thì mẹ đã có thai em trai con.”
Câu trả lời này làm sao mà hợp lý được?
Không phải mọi thứ tôi đã trải qua đều là giả sao?
Tôi suy sụp, nói, “Nhưng con còn chẳng biết mẹ đã mang thai.”
Mẹ dở khóc dở cười, phảng phất mọi chuyện vốn là nên như vậy: “Tại sao con lại muốn biết? Chuyện đó cũng không liên quan gì đến con.”
“Sao lại không liên quan? Đây là nhà của con, bố mẹ sinh em trai cho con, chẳng lẽ không nên bàn bạc trước với con sao?”
“Không phải thế đâu con yêu,” mẹ nghiêm túc nói với tôi, “Bố mẹ không sinh cho con một đứa em trai. Mà là để sinh ra đứa em này nên đã vô tình sinh con ra trước.”
[40.]
Tôi lao ra khỏi bếp, liều mạng lắc mạnh cửa phòng ngủ.
Tôi muốn vào trong đó.
Đó là phòng của tôi!
Tôi cũng là con của bố mẹ, không phải là sản phẩm thất bại trong cuộc thử nghiệm sinh con trai!
Cậu bé lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng tôi.
Nó nắm lấy góc áo của tôi, dùng đôi mắt to trắng đen đó nhìn tôi không chớp mắt: “Chị, không chỉ ở đó, tất cả mọi thứ đều là của tôi.”
Nó chỉ vào mắt tôi: “Chị cũng là của tôi. Mẹ tôi là do bà ngoại để lại cho cậu, còn chị là do mẹ để lại cho tôi.”
Đầu của nó to và dị dạng, đồng tử rất nhỏ, hai hốc mắt to và tròn bất thường.
Tôi gạt bàn tay đang chỉ về phía tôi của nó ra, bỗng nhiên phát hiện trong căn phòng đầy những đứa trẻ giống nó.
Họ ngồi trên ghế sofa, trên TV, trên tủ lạnh và trên bể cá, tất cả đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác lành lạnh trên đỉnh đầu, khi tôi nhìn lên, thấy có một người đang ngồi trên chiếc đèn chùm.
“Tránh ra! Cút đi!” Tôi gục xuống đất và gào khóc.
Nhưng không ai quan tâm đến tôi.
Bố, mẹ, còn có mấy đứa em trai ở khắp mọi nơi, tất cả bọn họ chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không biết đã qua bao lâu, một chiếc váy cưới trắng như tuyết xuất hiện trước mặt tôi.