Quy Tắc Rời Trường Ngày Cuối Tuần

Editor: NU

Beta: Gió



[41.]

Tôi ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt rất giống tôi.

Cô ta mặc một chiếc váy cưới thanh khiết, hoa tai và vòng cổ đều được tạo bởi những chuỗi vàng ròng.

Bó hoa của cô ta là một bó hoa hồng đẫm máu, dải ruy băng trên bó hoa đã giữ chặt hai tay cô ta trước người.

Cô ta rất đẹp.

Chỉ là hai cánh tay và hai chân chỉ còn lại xương.

Cô ta cười hỏi tôi với giọng giống hệt giọng của tôi: “Muốn chạy trốn à? Tìm một người có xe hơi và gả cho người đó, sau đó mua một chiếc xe hơi cho em trai tôi đi.”

Tôi bị dọa sợ đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất, tay và chân lùi lại phía sau.

[42.]

“Không phải sợ, chúng ta giống nhau.”

Cô dâu ngồi xổm xuống, cầm bó hoa đẫm máu nhìn tôi.

“Ngay cả nhân viên giao hàng cũng có thể gây nguy hiểm cho chúng ta. Không làm việc nhà thì không thể yên tâm ngồi trên bàn ăn cơm. Ban đêm ra ngoài thì lo lắng có thể bị giết bất cứ lúc nào. Vì người chồng giàu có ổn định mà từ chối một người mình yêu chân thành hoặc tài giỏi. Vì tiền mà vứt bỏ lương tâm. Bán tất cả những gì mình có để nuôi đứa em có cùng dòng máu.”

“Đó là cách chúng ta sống cuộc sống của mình.”

“Mọi người đều sống như thế này đó.”

“Cô không thể làm trái được. Bởi vì tất cả mọi người đều làm như vậy, cho nên như vậy mới là đúng.”

[43.]

“Cái gì mà mọi người? Không phải mọi người!”

Tôi muốn trốn chạy, nhưng bố mẹ đã chặn đường lui của tôi.

Cô dâu xương xẩu thoát ra khỏi băng vải hoa, nhét bó hoa vào vòng tay tôi: “Được rồi, đến lượt cô đó.”

KHÔNG.

Không thể đến lượt tôi được!

Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, đẩy mạnh cô ta ra.

Cô ta so với vẻ bề ngoài thì khoẻ hơn rất nhiều, thân thể chỉ hơi hơi lắc lư một chút: “Sao lại thế này? Cô chống cự sao?”

Tôi không rảnh bận tâm.

Tôi đẩy cô ta ra, liều mạng chạy ra cửa nhanh nhất có thể.

Cô ta sóng vai đứng chung một chỗ cùng bố mẹ tôi, hòa thuận như một gia đình.

Tôi liều mạng mở cửa chống trộm lao ra ngoài.

Người giao hàng đứng ở hành lang quay lại nhìn tôi, đầu của anh ta được cầm trong tay, trên cổ đeo một đống đơn đặt hàng.

Xe của tài xế taxi đậu dưới nhà, thấy tôi đến, anh ta sợ tới mức lập tức chui vào trong xe.

Không biết sương mù bắt đầu từ lúc nào, trong sương mù trắng xóa, ô tô của những người đàn ông đang đứng ở đó.

Bọn họ có người nghèo khó, có người giàu có, nhưng đều có một điểm chung là đều dùng con mắt như đang lựa chọn kỹ món hàng mà nhìn vào tôi.

Tôi đi bộ qua họ. Tim đập như loạn nhịp.

Kỳ lạ thay, không có ai ngăn cản tôi cả.

Chỉ có bố mẹ đang ở phía sau điên cuồng chạy theo tôi.

[44.]

Không biết đã chạy bao lâu, trái tim tôi như suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Cuối cùng tôi chạy về trường học.

Đèn trong trường sáng trưng, ​​có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh.

“Tôi sinh ra để làm núi chứ không phải làm suối. Tôi muốn ở trên đỉnh núi nhìn xuống những khe rãnh tầm thường.”

“Tôi sinh ra để làm người tài chứ không phải cỏ rác, tôi đứng trên vai những vĩ nhân và coi thường những kẻ hèn mọn nhu nhược.”

Tôi lao vào trường, có một cô giáo gầy gò đang đứng ở cổng trường. Khoảnh khắc tôi lao theo sau cô ấy, mọi thứ xung quanh tôi như bong bóng vỡ tung, tất cả tan thành từng mảnh.

Sách vở xếp thành từng lũy tường cao tạo thành một mái vòm sâu kiểu Gothic trên đầu, tôi ngoảnh lại, những bức tường sách trải rộng bốn phía xung quanh, không thấy bố mẹ đuổi theo tôi nữa.

Bọn họ bị bức tường chặn lại.

Cô giáo ở trước mặt tôi mở ra hai mảnh giấy, đó là những nội quy kỳ lạ trong nhà và trên xe taxi.

Tôi hỏi cô ấy, “Những quy tắc này rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

“Kiêu ngạo, định kiến, ngu dốt, áp bức. Và một số cặn bã không đáng kể khác.”

Cô xé các quy tắc thành từng mảnh nhỏ:

“Kết thúc rồi.”

[Phiên ngoại]

[Nhật ký của nữ nhân viên giao hàng]

Đây là lần thứ hai mươi bốn trong năm nay tôi giao bữa ăn cho cô bé ở tòa nhà số 3, khu 7 vào ban đêm.

Cô bé dường như là một học sinh nội trú, chỉ có thể về nhà vào cuối tuần.

Mỗi lần giao đồ ăn cho cô bé, cô bé đều rất thận trọng, phải nhìn qua mắt mèo rất lâu.

Tôi nghĩ chắc hẳn cô bé ấy đang rất sợ hãi.

Khi tôi còn là một cô bé, tôi cũng thường sợ ở một mình vì sợ bị người xấu làm tổn thương.

Tôi cho cô bé xem chiếc vòng cổ mới của tôi, nhưng cô bé có vẻ càng sợ hãi hơn.

Chao ôi, cuộc sống sao mà vất vả quá.

[Lịch sử trò chuyện Wechat của một nam tài xế taxi]

Con dâu, để bố nói cho con biết, vừa rồi thật sự rất kỳ lạ.

Nửa đêm, một cô bé bắt taxi đến trường một mình.

Không phải hôm qua có một người phụ nữ bị tài xế taxi sát hại sao? Đài phát thanh giao thông đúng lúc đang nói đến vụ đó.

Khuôn mặt của cô bé giống như thể bố là một kẻ giết người vậy.

Càng kỳ quái hơn là gì con có biết không?

Khi bố ra khỏi xe, cô bé ấy lại hỏi có thể về nhà với bố không.

Bố không nói khoác nhé, việc này không thể khoác lác được. Lúc ấy bố đã sợ chết khiếp.

Thật đáng sợ. Buổi tối mà xõa tóc dài, đeo khăn xếp nếp, còn mặc thêm cái váy trắng.

Ơn trời là bố không làm gì trái với lương tâm cả.

Ai không biết cứ tưởng là ma.

Bố nghĩ kỹ rồi, sau này buổi tối sẽ không chở hành khách nữ nữa.

Mặc kệ việc bọn họ về nhà bằng cách nào, lỡ có chuyện gì xảy ra với bố thì sao?

Nguy hiểm bên ngoài thì cũng là cô ta phải đối mặt, còn hơn bố mất tiền oan.

[Nhật ký của mẹ]

Lúc trước tôi đã nói con gái không cần đi học, con gái đã đi học là sẽ không nghe lời, không tin được.

Trường học miễn phí thì có gì tốt chứ?

Giờ thì hay rồi, đến lúc lấy chồng thì không lấy chồng, lại quay lại đi học.

Thiếu gia kia điều kiện cũng thật tốt.

Vừa có tiền, hơn nữa lại thích con bé.

Còn không phải chỉ là đánh vợ thôi sao? Trên đời này có được bao nhiêu đàn ông không đánh vợ kia chứ.

Đáng tiếc thi đại học xong thì nó không về nhà nữa, giấy báo nhập học cũng không gửi về nhà.

Nếu không, sẽ phải để nó lấy ai đó để đổi lại giấy nhập học.

[Nhật ký của tôi]

Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi!

Trước đây, tôi luôn nói với người bạn cùng bàn của mình rằng việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học đã giúp tôi chữa lành khỏi những thương tổn về mặt tinh thần.

Kỳ thật không chỉ như vậy.

Nó còn chữa khỏi bệnh thần kinh của tôi nữa.

Sau khi có một lịch trình tốt và lên kế hoạch cho cuộc sống tự do, tôi không bao giờ gặp lại những điều kỳ lạ đó nữa.

Khi ở nhà một mình, tôi vẫn không dám mở cửa lấy cơm hộp.

Ban đêm một mình ngồi trên xe taxi vẫn lo lắng tài xế đang âm mưu làm điều gì đó sai trái.

Sau khi em trai tôi ra đời, rõ ràng tôi chẳng làm cái gì, nhưng lại trở thành ác ma bị bạn bè lên án, và là đứa con gái bất hiếu bị họ hàng chỉ trích.

Nghe đồn một người sẽ chết ba lần trong đời.

Đầu tiên là chết não, nghĩa là cơ thể đã chết.

Lần thứ hai là lễ tang, nghĩa là đã chết ngoài xã hội.

Lần thứ ba là lãng quên, trên đời này không còn ai quan tâm đến người này nữa, tức là chết hẳn.

Khi còn nhỏ, tôi thường mơ về đám tang trong trí tưởng tượng của mình.

Lúc đó tôi bị ốm, nhưng tôi không nghĩ mình bị điên.

Tôi chỉ thấy rất cụ thể rằng trong khi cơ thể tôi vẫn còn đang sống, tôi đã bị những người xung quanh kết án tử hình.

Khoác một chiếc áo ngoài ôn hòa sống văn minh, cố gắng biến tôi thành một xác sống không hồn.

Tôi vượt qua cây cầu độc mộc kỳ thi tuyển sinh đại học kia, cố gắng hết sức để tự cứu lấy chính mình.

Bây giờ khi ở nhà, tôi vẫn không có giường để ngủ.

Mà tôi hình như không còn cần đến nó nữa.

[Hết]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui