90.
Những gì tôi nói khiến Diệu Vấn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, thực ra anh ấy rất hiểu tôi, trừ khi đạt được mục tiêu của mình, nếu không tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tôi có thể thấy sự đấu tranh trong mắt anh ấy.
Tôi muốn nói thêm, nhưng Diệu Vấn đã cắt ngang.
“Tôi sẽ ở bên cạnh cô!” Diệu Vấn kiên quyết nhìn tôi.
Tôi mừng rỡ vỗ mạnh vào cánh tay của Diệu Vấn: "Vậy mới là bạn tốt của tôi!”
"Này, nhẹ tay một chút."
"Mặc dù tôi là người chết không sợ đau, nhưng nếu cô mạnh tay hơn chút nữa, cánh tay bị thương của tôi sẽ gãy mất.”
Cả hai cùng cười hì hì, kế hoạch tiếp theo là tìm thầy tôi ở đâu và tìm như thế nào.
Tôi chợt nhớ đến giọng nói trong thang máy lúc trước.
Ý anh ta là thầy tôi ở tầng 28?
Tôi nói với Diệu Vấn về phỏng đoán của mình và nhận được sự ủng hộ của anh ấy.
"Lần này, tôi sẽ đi cùng cô. Dù sao thì tôi cũng đã chết rồi, nên không có gì phải sợ. Cô cũng không sợ bị quy tắc ảnh hưởng, sau này gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nhớ kỹ trốn sau lưng tôi."
Đang nói thì ngoài cửa lại có tiếng dây xích.
Nhưng khi nghĩ đến âm thanh đó là do ruột của con quỷ ma sát với sàn nhà.
Toàn thân tôi không khỏi nổi da gà.
Tôi giơ tay lên để kiểm tra thời gian trên đồng hồ đeo tay.
“Đây là tầng 18, cầm thẻ đỏ!” Tôi và Diệu Vấn đồng thanh nói.
Chúng tôi chuẩn bị lên tầng 28, nên việc đầu tiên là ra khỏi đây một cách suôn sẻ.
Tôi cầm tấm thẻ đỏ trên tay vừa định ra ngoài thì Diệu Vấn đã kéo tôi lại phía sau.
Anh ấy cầm tấm thẻ đỏ lên, từ từ mở cửa bước ra.
Có lẽ nó đã nghe thấy tiếng mở cửa, thứ đó nhanh chóng tiếp cận chúng tôi...
91.
Do trước đó tôi đã chọc giận nó, nên khi gặp lại tôi, mắt nó đỏ bừng.
Thứ đó hung dữ lao về phía tôi, như thể nó sắp ăn thịt tôi.
Lúc này nó đã thoát khỏi cánh cửa nên không còn trở ngại gì nữa, nó trở nên cực kỳ nhanh nhẹn.
Diệu Vấn giơ cao tấm thẻ đỏ trên tay.
Nhìn thấy thẻ đỏ, nó sửng sốt một lúc. Ánh mắt mờ mịt và không tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng chỉ trong 5 giây, đôi mắt của nó đã khôi phục lại như cũ.
Dường như nó đang bị kiểm soát, ruột và đầu bất động như dính chặt vào mặt đất.
Nhưng mặt nó lại đang dùng sức, trông rất dữ tợn.
"Có gì đó không ổn! Hình như nó muốn phá vỡ quy tắc!”
"Đi thôi!"
Diệu Vấn một bên đẩy tôi đi, một bên cảnh giác nhìn con quái vật.
Không ngừng lui về phía sau.
Tôi đang xem xét hai phương án, chọn lối thoát hiểm hay thang máy.
"Chúng ta nên chọn cái nào đây! Đi thang máy hay thang bộ?" Tôi vội vàng hỏi Diệu Vấn.
Tôi biết chuyện gì đang xảy ra trong thang máy, nhưng tôi không muốn chọn đi thang bộ.
Không biết có bao nhiêu quy tắc và nguy hiểm ở đó.
Nhưng nếu đi thang máy, nó có gây ra nguy hiểm gì cho Diệu Vấn hay không?
Diệu Vấn nhìn chằm chằm phía sau, sợ thứ đó sẽ tiếp tục đuổi theo.
“Đi thang máy!” Diệu Vấn trả lời mà không quay đầu lại.
Tôi vội bấm nút thang máy.
Thực ra trước khi vào đây tôi đã xây dựng tâm lý rất tốt.
Chẳng hạn bên trong thang máy, nữ quỷ đã biến dị hoặc tồn tại một thứ khác.
Nhưng khi cửa mở ra, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tiếng xiềng xích từ từ vang lên sau lưng tôi.
Mặc dù âm thanh rất chậm chạp, nhưng có thể nhận ra thứ đó đang liên tục phá vỡ các quy tắc!
92.
Không chút do dự, tôi bước vào thang máy.
Tôi vội vàng bảo Diệu Vấn nhanh chóng đi vào.
Diệu Vấn ném tấm thẻ đỏ trên tay xuống đất, lập tức bước vào.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, ngay khi chúng tôi vừa thả lỏng được một chút.
Một đoạn ruột chui qua khe cửa.
Trong ruột có đinh sắt, cọ sát vào cửa thang.
Nó đang tìm kiếm chúng tôi, cái ruột không ngừng lắc lư.
Có tiếng ma sát chói tai giữa đinh sắt và cánh cửa.
Lúc này, tôi nhìn kỹ lại... Nó đang đứng bên ngoài thang máy và nhìn chằm chằm vào tôi, không ngừng liếm đầu lưỡi và phát ra tiếng cười lớn.
Tôi có lý do để tin rằng nó không có tay, nếu không thì nó đã vào từ lâu rồi.
Hiện tại, lá bùa cuối cùng cũng đã sử dụng hết.
Hơn nữa, bùa chú dường như không có ảnh hưởng tới nó.
"Phải làm gì đây! Không còn lá bùa nào nữa!”
"Còn cái gì trong túi của cô!" Diệu Vấn nhắc nhở.
Tôi mở túi, lấy quả bầu hồ lô bằng đồng ném vào ruột con quái vật, không có chuyện gì xảy ra.
Tôi lại lấy ra mấy cái móng lừa, nhưng vẫn vô dụng.
Diệu Vấn nhìn thấy thanh kiếm bằng đồng trong túi, liền cầm lấy nó.
Khi anh ấy vừa chạm vào, bàn tay phát ra âm thanh xèo xèo như bị bỏ vào chảo dầu nóng.
Diệu Vấn đau đớn lùi lại, yếu ớt nói: "Dùng cái này..."
Hiện tại, tôi không có thời gian để quan sát Diệu Vấn đang làm gì, nhanh chóng nhặt thanh kiếm đồng lên.
Hướng ruột của con quái vật mà bổ tới.
Quả nhiên ruột của nó đã bị xẻ đôi.
Những cái ruột rơi xuống đất tỏa ra khói đen cho đến khi thối rữa thành nước và bốc mùi hôi thối.
Sau đó, ngoài thang máy có tiếng hét chói tai, cánh cửa nhanh chóng đóng lại và đi lên tầng 28.
93.
Tôi lập tức ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương của Diệu Vấn.
Bàn tay chạm vào thanh kiếm đã chuyển sang màu đen.
Nhiều mụn nước nổi lên, thậm chí còn mưng mủ nhẹ.
“Làm sao đây!” Tôi lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra.
Thấy tôi như vậy, Diệu Vấn yếu ớt an ủi: “Không sao đâu, tôi đã là người chết, cùng lắm là chết lần nữa thôi.”
Nhưng Diệu Vấn càng an ủi, tôi càng hối hận và tự trách mình, lẽ ra tôi không nên để anh ấy đến đây.
Diệu vấn đã làm việc liên tục trong mấy tháng qua, lần này đến lượt anh ấy nghỉ phép. Nhưng vì nghe tôi nói sẽ đến tòa nhà tử thần tìm manh mối của thầy tôi. Anh ấy xin đi theo mà không có chút do dự.
Giờ đây Diệu Vấn đã vĩnh viễn ở lại nơi này, không thể rời khỏi đây được nữa…
Dù anh ấy đã chết, vẫn luôn nghĩ cách giúp tôi thoát khỏi nơi đây.
Nước mắt không kìm nén được nữa trào ra.
Diệu Vấn chưa bao giờ thấy tôi khóc, tôi cũng chưa từng thấy khía cạnh dễ bị tổn thương như vậy của mình.
Anh ấy định lên tiếng, thì thang máy đã đến tầng 18.
Cửa từ từ mở ra!
"Có...có chuyện gì đang xảy ra vậy!"
“Không phải chúng ta vừa rời khỏi tầng 18 sao?” Tôi lau nước mắt, lo lắng nhìn hành lang tối đen.
"Tôi hiểu rồi... tầng 17 và 18 bị hoán đổi! Khi chúng ta vào thang máy, thang máy đang ở tầng 17!"
Lời giải thích của Diệu Vấn khiến da đầu tôi tê rần.
Trước mặt có một hơi thở lạnh như băng từ hành lang không ngừng truyền đến, làm cho tôi không tự chủ được rùng mình một cái.
Giống như chúng tôi đang mở cửa bước vào một hang động làm bằng băng.
Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.
Vô số đầu người từ trong bóng tối hiện ra, kéo theo những cái ruột đầy đinh sắt, hướng cửa thang máy lao đến với tốc độ cực nhanh.
"Sao chuyện này có thể xảy ra! Bọn chúng đang làm trái quy tắc…" Diệu Vấn bị sốc.
Không kịp suy nghĩ lý do, tôi vội lục tung ba lô.
Muốn xem có còn gì không.
Về phần những thứ đó, con quái vật gần nhất cách cửa thang máy không quá một mét.
Ngay khi tôi quyết tâm liều chết, Diệu Vấn xé quần áo và băng bó bàn tay bị thương.
Anh ấy giật lấy thanh kiếm bằng đồng từ tay tôi rồi lao về phía cửa.
94.
Mắt tôi rưng rưng, muốn nắm lấy Diệu Vấn.
Lúc này, tay anh ấy tiếp tục phát ra những âm thanh cháy khét và khói đen bắt đầu tỏa ra.
Diệu Vấn đau đớn quay đầu nhìn tôi:
"Chạy đi! Đừng để tôi hy sinh vô ích. Cô phải tìm được thầy của mình! Ông ta sẽ giúp cô rời khỏi đây!"
Giây tiếp theo, con quái vật đầu người đã lao tới.
Diệu Vấn cầm thanh kiếm bằng đồng trong tay liên tục chém vào nó.
Cơn đau trong lòng bàn tay khiến Diệu Vấn suýt chút nữa vứt bỏ thanh kiếm.
Sau đó, anh ấy dùng vải buộc chặt thanh kiếm vào tay.
Cơn đau dữ dội làm cho Diệu Vấn kêu lên một tiếng, anh ấy quay đầu lại thấy tôi vẫn đứng ở chỗ cũ.
Diệu Vấn hét lớn, "Đi mau!"
Mắt tôi nhòe đi, quyết định đóng cửa thang máy lại.
Dường như biết được tôi sẽ rời đi, những cái đầu đó càng trở nên bồn chồn hơn, muốn tiến về phía tôi.
Nhưng nó liên tục bị thanh kiếm của Diệu Vấn làm cho bị thương.
Những con quái vật đó bắt đầu nổi giận, chúng từ bỏ việc đuổi theo tôi, từng con một không sợ chết lao về phía Diệu Vấn.
Cắn vào mặt, cổ, cánh tay của anh ấy...
“Diệu Vấn!” Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Nhưng Diệu Vấn không bao giờ quay đầu lại...
Tôi đã tận mắt chứng kiến khuôn mặt của Diệu Vấn bị cắn nát.
Anh ấy không quay lại vì không muốn tôi mềm lòng.
Cũng không muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy lúc này…
Diệu Vấn sợ nó sẽ hù dọa tôi...
Những kỷ niệm ngày xưa cùng hợp tác với nhau lần lượt hiện ra trước mắt tôi.
Giờ phút này đối với tôi mà nói, việc đi tìm thầy tôi còn ý nghĩa gì không? Còn sống thì có ý nghĩa gì chứ?
Tôi đã sẵn sàng chết với Diệu Vấn......
Vừa định mở cửa, tiếng loa trong thang máy lại vang lên:
"Cô không cứu được hắn, hắn đã chết rồi."
"Nhưng cô vẫn còn cơ hội cứu thầy mình, ông ấy còn sống.”
Lúc này, tôi không thể chịu nổi cái quy tắc chết tiệt này nữa, vội hỏi:
"Ông là ai! Ông đã làm gì thầy của tôi!"
Giọng nói từ trong loa cười trầm thấp: “Chỉ cần cô đến tầng 28 sẽ rõ. Đừng lãng phí thời gian cho những người đã chết. Nếu cô không tới, người thầy đang nửa sống nửa chết của cô thực sự sẽ biến thành xác chết…”
95.
"Ông là ai! Tại sao thầy của tôi lại ở trong tay ông!" Tôi tức giận hét lên.
Nhưng giọng nói trên loa không trả lời tôi nữa.
Có tiếng dòng điện xèn xẹt.
Sự trì hoãn này, đã bỏ lỡ cơ hội mở cửa thang máy.
Thang máy tiếp tục đi lên tầng 28...
Tôi ngã xuống đất, bắt đầu nhớ lại mọi thứ tôi đã trải qua.
Ông ta nói thầy tôi vẫn còn sống, và ông ấy đang nửa sống nửa chết.
Vậy thầy tôi có khả năng đang bị thương hoặc bất tỉnh.
Nhưng Diệu Vấn từng nói đã nhìn thấy thầy trong hình dáng là bóng đen, vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Chẳng lẽ thầy gặp nguy hiểm sau khi rời khỏi thế giới gương?
Tại sao thầy lại ở tầng 28?
Điều quan trọng nhất, những bóng đen tôi gặp phải trước đó đang nuốt chửng những ác quỷ trong tòa nhà tử thần này.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra nữ quỷ trong thang máy đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ cô ta đã bị bóng đen nuốt chửng?
Tại sao những bóng đen đó lại nuốt những ác quỷ trong tòa nhà tử thần này?
Ngoài ra, khi lần đầu tiên bước vào tòa nhà tử thần, cả thầy tôi và những gì chúng tôi gặp đều nhắc nhở phải tuân thủ quy tắc mới có thể an toàn.
Chỉ những người vi phạm quy tắc mới gặp nguy hiểm.
Nhưng tại sao thứ đó lại di chuyển khi chúng tôi đã đưa ra chiếc thẻ đỏ?
Diệu Vấn nói nó đang phá vỡ các quy tắc, vậy chuyện gì đang xảy ra?
Lầu Thần gặp chuyện gì sao?
Mặc dù tôi cảnh giác với Lầu Thần.
Nhưng những lời ông ta nói khiến tôi không ngừng suy nghĩ.
Tôi phải tìm ra điều đó càng sớm càng tốt, không chỉ để cứu thầy mà còn giúp Trần Nhiễu và Mã Đại Lưu có thời gian rời khỏi đây trước khi quy tắc bị phá vỡ.
Nếu những lời của Lầu Thần là thật, một khi ông ta xảy ra chuyện, các quy tắc sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Những ác quỷ từ tòa nhà tử thần sẽ thoát ra ngoài...
Tôi không dám tưởng tượng nữa...
96.
Thang máy chậm chạp đi lên.
Đoạn đường này cũng không bình yên cho lắm.
Đi được vài tầng, tôi nghe thấy những tiếng động khác nhau.
Những thứ bên ngoài đều muốn vào thang máy.
Cứ như thể họ đang bị ác quỷ truy đuổi và thang máy là nơi duy nhất an toàn.
Dần dần, càng lên cao, tòa nhà càng vắng lặng.
Bên trong thang máy thậm chí còn có khói đen từ các tầng bay vào.
Nó giống như vật sống, và tôi phát hiện mình đang từ từ thu nhỏ lại.
Tình trạng này đã trải qua hơn chục lần.
Tôi chắc chắn các tầng khác... hầu hết đều bị những bóng đen này nuốt chửng.
Giả sử không có những bóng đen.
Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, cho dù tôi có mấy vạn mạng sống cũng chưa chắc có thể sống sót.
Mặc dù bóng đen đã giải quyết những rắc rối này giúp tôi.
Nhưng tôi cũng không biết bóng đen mạnh đến mức nào.
Những thứ tôi đang có trong tay, có thể làm tổn thương bóng đen hay không?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, thang máy đã lên đến tầng 28 trên cùng của tòa nhà.
Khoảnh khắc thang máy mở ra, tôi có chút hoảng hốt.
Bởi vì ngoài cửa là đường phố nhộn nhịp.
Mặc dù tôi chưa bao giờ đến con phố này, nhưng nó cũng giống như các con phố khác trong trí nhớ của tôi.
Có người bán hàng rong, có người già và trẻ em, tiếng cười nói rôm rả, có những cuộc cãi vã vì mâu thuẫn nhỏ.
Ánh chiều tà rơi xuống mặt đất, vàng óng ánh.
Mỗi một người đều rất sống động!
Trong một lúc, tôi không biết đó là ảo giác hay là cái gì?
"Cô bé, mua dây buộc tóc không, chúng rất đẹp, mỗi cái năm mươi xu."
Một dì chào tôi niềm nở, thấy tôi không đáp lại, bà tiếp tục bán hàng.
Tôi xua tay một cách máy móc.
Thầy đang ở đâu?
Tôi mò mẫm tìm chiếc điện thoại di động trong túi, hy vọng nó có thể bật lên, tôi nghĩ sẽ lấy ảnh của thầy và hỏi những người trên đường này.
Nhưng hiện tại điều làm tôi khiếp sợ là tôi không mặc quần áo của chính mình, thay vào đó là bộ đồng phục học sinh. Chiếc ba lô của Lão Ngô cũng biến mất, thứ tôi đang cầm trên tay là chiếc cặp học sinh, nhìn nó bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
97.
Tôi vội vàng mở ba lô và tìm kiếm đồ vật bên trong.
Tôi đến được đây, chính là dựa vào những thứ Lão Ngô để lại.
Nếu những vật trừ tà này không còn nữa, chẳng khác nào cừu vào miệng cọp.
Nhưng tôi cũng yên tâm hơn vì những thứ bên trong ba lô vẫn còn đó.
Dường như bóng đen chỉ có thể ảnh hưởng đến trang phục và những gì tôi nhìn thấy.
Nó không ảnh hưởng đến những vật phẩm trừ tà này.
Ngay lập tức, sự tự tin của tôi tăng lên một chút.
"Cô bé, mua ít táo đi, táo to chính hiệu của Tân Cương! Thơm và ngọt!" Một người bán hàng bất ngờ chạy đến kéo cánh tay tôi.
Tôi vô cùng hốt hoảng, theo bản năng lấy từ trong túi ra một cái tháp trừ tà và ném vào người đối phương.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là bà ta không những không bị thương mà còn cúi xuống nhặt tháp trừ tà lên.
"Cô bé, cô không cần cái này nữa sao?” Người bán hàng rong ước lượng cái tháp trong tay, "Xem ra nó làm bằng đồng nguyên chất, bán cho người thu mua đồng cũng được một ít tiền."
Tôi rất kinh ngạc, những người này không phải là ảo cảnh sao, nếu là do bóng đen tạo thành, tháp trừ tà kia sao lại vô dụng như vậy?
“Con làm cho cô bé sợ kìa, mau trả đồ cho cô ấy đi!”Một bà lão mặc tạp dề từ trong quầy hàng đi ra.
Bà ta nhặt tháp trừ tà và đưa lại cho tôi.
Tay tôi chạm vào tay bà ta, có hơi ấm?
Họ còn sống?
“Haizz, thật đáng thương, hóa ra là một đứa ngốc.” Bà ta xoa đầu tôi.
Tôi chết lặng tại chỗ.
Dì vừa rồi... cúi xuống sờ đầu tôi?
Tôi cao 1,72 mét mà dì cúi xuống chạm vào tôi, chẳng lẽ dì cao hơn 2 mét sao?
Tôi đột nhiên phản ứng lại, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi tìm được một tấm gương.
Nhìn mình trong gương.
Tôi... thực sự biến thành một đứa trẻ mười tuổi...
Chuyện gì đang xảy ra!
98.
Hơn nữa, đứa trẻ này không giống tôi khi còn nhỏ.
Chỉ là dáng vẻ của một đứa trẻ bình thường.
Không có gì đặc biệt.
Tại sao bóng đen lại biến tôi thành một đứa trẻ?
“Con gái, ba tìm con lâu rồi, con trốn ở chỗ này làm gì.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng.
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu lại.
Nhìn người trước mặt, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
"Thầy! Cuối cùng con đã tìm được thầy rồi..." Tôi lao vào vòng tay của thầy rồi bật khóc.
Người đàn ông tỏ ra lúng túng, không thể di chuyển với hai cây kem trên tay.
Để mặc cho tôi khóc.
“Huệ Huệ, sao con lại khóc? Chẳng phải ba hứa sẽ không cho mẹ con biết điểm thi của con sao? Con cũng vất vả rồi, điểm thi thấp cũng không sao, lần sau cố gắng hơn nhé.”
"Về phần mẹ con, ba sẽ tìm cách nói cho mẹ con biết, đừng sợ.”
Tôi nghe thấy thầy xưng hô với tôi là ba? Trong ảo cảnh này, ông ấy trở thành ba tôi?
Với kinh nghiệm trước đó khi bước vào phòng 504, tôi hiểu, có thể thầy cũng đang rơi vào ảo cảnh này.
Chỉ là, tại sao lần này, tôi có trí nhớ?
Bóng đen không thể xóa trí nhớ của tôi?
"Nào! Ăn kem đi!" Thầy cười đưa kem cho tôi.
Khuôn mặt hiền hòa, giống như cách thầy đối xử với tôi khi tôi mới bước chân vào học viện cảnh sát.
Tôi lặng lẽ cầm cây kem trong tay và cắn một miếng dưới ánh mắt của thầy.
Quá chân thật, thật sự có mùi vị như kem.
Nhưng tôi nên làm gì đây?
Làm sao để nhắc thầy nhớ lại mình là ai?