[ Bắt đầu theo số thứ tự!]
Khuôn mặt của Trương Ái Ái ngay lập tức trở nên khó coi, bở vì cô ấy là người đầu tiên trong danh sách học sinh.
Trái tim mọi người đều treo trên cổ họng.
Mọi người đều biết hình phạt đó có nghĩa là gì, đó là cái chết!
Trương Ái Ái run rẩy đứng dậy, [ Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là: Nói ra một bí mật khó nói, người được chọn là Tiểu Như..]
Tôi nắm chặt tay Tiểu Như và ra hiệu cho cô ấy lúc này cố gắng nói sự thật.
Suy cho cùng sinh mạng so với mặt mũi càng quan trọng hơn.
Tiểu Như nhanh chóng đứng dậy và im lặng một lúc: [ Tôi mỗi lần hạng mục dự thi đều tìm người làm hộ..]
Mặc dù giọng nói của Tiểu Như rất bình tĩnh nhưng khuôn mặt vô cùng đổ của cô ấy đủ để thấy cô ấy đã can đảm thế nào khi dám công khai bí mật này.
Rốt cuộc, Tiểu Như luôn là học sinh giỏi nhất lớp.
Không ai có thể nghĩ rằng một học sinh giỏi như vậy sẽ gian lận.
Sau khi Tiểu Như ngồi xuống, cô ấy tiếp tục cúi đầu xuống.
Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Ngay sau đó tôi nghe thấy Châu Đình gọi tên mình.
[ Nhiệm vụ của tôi là để cậu hát một bài.]
Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ những gì tôi phải làm lại đơn giản như thé.
Tôi không do dự liền ngân nga một giai điệu.
Tôi hát không quá nhập tâm, bởi vì tôi biết không ai quan tâm đến những gì tôi hát lúc này.
Mà thật sự là mọi người đều đang thấp thỏm, họ sợ sẽ bị lôi vào những nhiệm vụ khó mà hoàn thành được.
Ngay sau tôi là Tiểu Cửu, nhiệm vụ của cô ấy là để Châu Đình thực hiện chống đẩy hai mươi lần, thật dễ dàng đối với cán bộ thể dục.
Nhiệm vụ được thực hiện một cách có trật tự như thế, không có một sai sót nào.
Mãi cho đến khi tới lượt Vương Bằng, cậu ta ngồi trên bục giảng, vẻ mặt khó coi, bộ dáng giống như muốn nói lại ngưng.
[ Vương Bằng, cậu nói đi! Nhiệm vụ của cậu là gì? Ai là người thực hiện? ]
[ Nói nhanh lên!]
Mọi người tiếp tục thúc giục, Châu Đình - người vốn đã nghi ngờ Vương Bằng, nói đầy giận dữ:
[ Vương Bằng, cậu cứ lề mề không nói rõ, có phải hay không muốn hại chết mọi người? ]
[ TÔi nghĩ cậu chính là quỷ!]
Nghe những lời của Châu Đình, Vương Bằng cuống lên, nức nở mà nói: [ Nhiệm vụ của tôi là bước ra khỏi phòng tự học và ở bên ngoài một phút.
Người được chọn là Đường Dĩnh!]
Uỳnh một tiếng!
Sắc mặt Đường Dĩnh trắng bệnh thành mảng!
Tất cả mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì?
Quy tắc 5: Phòng tự học an toàn, nhưng bạn không thể rời khỏi phòng tự học trong giờ tự học!].