Chỗ này biến một thứ, chỗ kia biến một thứ, bên này biến một thứ.
Dọn dẹp chỗ này, dọn dẹp chỗ kia, dưới đất còn trãi thảm nhìn vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Cái mật thất bụi bậm tối tăm ẩm thấp ban đầu được thay đổi khác lạ đến nhìn không ra nữa.
Chiêu Hoa nhìn sơ một lượt cô khá hài lòng về chỗ này, hơn những gì cô mong đợi, ban đầu còn tưởng sẽ phải sống qua ngày ở nơi đáng sợ này bây giờ thì nhìn nó bớt đáng sợ rồi ở tạm một thời gian cũng tốt.
Ngọc Quyên nhìn Chiêu Hoa như đang đoán ý cô.
" Tiểu Thư người có hài lòng không? Nếu người còn cần thêm gì người cứ nói với em".
" Được được, ngươi sắp xếp rất tốt ta rất hài lòng".
Chiêu Hoa còn đang thích thú với căn phòng này thì tự nhiên có âm thanh làm cô thẹn đến nỗi muốn độn thổ không kịp.
" ộc....ộc...ộccccccccccc".
Cái bụng của Chiêu Hoa kêu to đến nổi Ngọc Quyên đứng bên cạnh còn nghe thấy, quay sang nhìn một cách e ngại.
Vị tiểu thư này đói đến vậy sao? bụng kêu to đến mức người đứng bên cạnh còn nghe được ????.
Ngọc Quyên là người rất biết ý, cô biết cách nhìn sắc mặt của chủ nhân mà làm việc.
Vừa thấy Chiêu Hoa bụng kêu to như vậy đã quay sang nói với người bên dưới.
" Mau chuẩn bị thức ăn đi, Hạ My tiểu thư đói rồi".
Chiêu Hoa đứng bên cạnh ngại không tả nổi, rõ ràng là một tiểu thư gia giáo vậy mà đói bụng kêu cả mật thất còn nghe được.
Cô thầm nghĩ vừa cảm ơn Ngọc Quyên hiểu ý cô không cần nói ra, vừa ngại vô cùng vì hành động thất lễ này của mình.
Bọn họ lui xuống hết chỉ còn lại mỗi Ngọc Quyên đứng nghiêm túc bên cạnh Chiêu Hoa đang ngồi trên giường.
Chiêu Hoa đưa tay sờ lên cái tấm da lông mền mại được trãi trên giường đá.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, bản thân cô ở như này cũng được cho là sung sướng nhưng tâm tư đầu óc của cô không thể ngừng suy nghĩ.
Hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu cô làm cô không thể nào thoải mái được.
Không biết bây giờ Nguyệt Sinh và mọi người như thế nào.
Chắc chắn rằng Nguyệt Sinh đang vô cùng lo lắng cho cô.
Cô còn có một nỗi lo khác chính là thân xác này, rõ ràng ban đầu đạo sĩ chính là tin tưởng mà giao thân xác của Ngân Linh cho cô để cô đi tìm thần hồn của cô ấy.
Vậy mà bây giờ cô lại bị giam ở đây, liệu có thoát ra được nơi này hay không còn chưa biết chứ đừng nói là đi tìm cô ấy.
Chiêu Hoa vẫn luôn thấy ấy náy trong lòng bản thân cô thì đang được sống trong thân xác của Ngân Linh còn cô ấy thì đang phiêu bạt ở một nơi nào đó mà đến cô cũng không biết.
Từ sau cái lần nhìn thấy Ngân Linh đứng bên cái cây khô khóc đó đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy cô ấy thêm lần nữa.
Rõ ràng đạo sĩ nói thân xác này là của cô ấy chỉ cần cô ở trong thân xác này hai người sẽ có sợi dây liên kết.
Vậy mà giống như là Ngân Linh từ chối liên kết với cô vậy, cô không thể cảm nhận được cô ấy.
Đang ngồi suy nghĩ mông lung thì đồ ăn cũng được mang lên.
Ngồi lên bàn nhìn cái bàn thức ăn mà làm Chiêu Hoa hết cả hồn.
Ôi mẹ ơi cho tôi ăn cái gì vậy nè.
Bên dĩa này có cái thứ gì mập núc ních đang còn cọ quậy nhìn không khác nào con sâu.
Bên dĩa này không phải là bò cạp hay sao, nấu nó thành món gì vậy.
Còn bên dĩa này là thứ gì nhầy nhầy có màu xanh lá.
Ôi mẹ ơi nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi chứ đừng nói là ăn.
Cái bụng nhỏ đang đói của Chiêu Hoa nhìn thấy một bàn này tự nhiên no ngang.
Thấy Chiêu Hoa cứ ngồi nhìn mãi mà không động đũa Ngọc Quyên có chút lo lắng hỏi.
" Tiểu thư mấy món này không hợp khẩu vị với người sao ".
" Ta....ta ".
Chiêu Hoa thực sự không biết nói sao cho cô ấy hiểu, người ta là cất công chuẩn bị đồ ăn cho mình, bây giờ lại chê bai thì có chút bất lịch sự nhưng mà thực sự mấy món này nhìn thôi cũng đáng sợ chứ đừng nói là ăn huhu.
Thấy Chiêu Hoa có điều khó nói Ngọc Quyên hơi rụt rè hỏi.
" Tiểu thư, Vương Gia không có căn dặn em bình thường người dùng gì, đây toàn là những món ngon ở Thành Vạn Yêu nếu người không ăn được em đổi món khác cho người, người bình thường thích ăn gì? em....em không biết người thuộc loài gì nên không đoán được gu ăn uống ".
Ngọc Quyên trước giờ làm việc rất biết cách nhìn sắc mặt của chủ nhân, chỉ cần xác định được chủ nhân là vật gì hoá thành Yêu cô sẽ liền dựa theo sở thích thoái quen của loài đó mà chăm sóc, làm việc không sai xót một chút nào.
Ví dụ như biết được Uyển Thanh là bướm hoá thân nên mỗi lần Uyển Thanh đến cô luôn chuẩn bị sắn hương thơm trong bát hương đổi thành mùi mật ngọt của hoa mà Vương Gia mang từ Nhân Tộc về.
Huyên Hoàng mỗi khi đến thì lại thích uống trà lạnh, bởi loài rắn ưa lạnh, thích ăn những món còn sống có mùi hơi tanh nồng.
Nghe câu hỏi của Ngọc Quyên thì Chiêu Hoa mới nhận ra thì ra cô ấy chưa biết cô là Nhân Tộc.
" Ta....!thực ra....!ta hơi khác biệt với những người ở đây, nên em có thể cho ta những món như gà, vịt, hay dê cũng được......!nhưng mà nhớ nấu chín cho ta nhé ".
" Dạ vâng đợi em một chút ".
Nói xong Ngọc Quyên xoay người rời đi trực tiếp xuống bếp chỉ dẫn cho bọn họ nấu.
Dựa theo lời Chiêu Hoa nói Ngọc Quyên cũng phần nào đoán được Chiêu Hoa là loài nào, nhưng phận làm nô tì cô không có quyền tra hỏi chủ nhân của mình chỉ việc im lặng làm theo..