Mạng Nương đứng trên cái kén của Huyên Hoàng, cô ta không để tâm đến Chiêu Hoa đang la hét mà chỉ mãi mê ngắm nhìn máy con mồi mà mình săn được.
"Tên này, dung mạo không tệ, đã lâu lắm rồi ta mới gặp được nam nhân anh tuấn như vậy".
" Yô, còn vị cô nương này cơ thể lại thơm như vậy, hahahaha lần đi săn này ta được hời rồi".
Vừa nói cô ta vừa bò sang người Uyển Thanh, ngắm nhìn, ngửi mùi, vuốt ve tự tấm tắt khen thành quả của mình rồi bò về cái mạng nhện to ở giữa nhà mà nằm.
Mặc kệ Chiêu Hoa đang la hét cô ta chẳng hề cảm thấy phiền, đã lâu lắm rồi cô mới được nghe lại tiếng la hét thảm thương như vậy.
Chiêu Hoa giống như đang hát độc tấu cho Mạng Nương nghe, sắc mặt cô ta vô cùng thoải mái thích thú nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình.
Chiêu Hoa hét đến khàn cả giọng, cô chỉ còn thều thào không còn hét nổi nữa.
Cô cứ vừa hét vừa giãy cái kén càng siết chặt làm cho hô hấp của Chiêu Hoa cũng yếu ớt.
Cô không hét nữa mà quay sang nhìn Mạng Nương.
" Tại sao lại bắt chúng tôi".
Cô yếu ớt thều thào như sắp đứt hơi đến nơi.
" Haha ngươi nghĩ ở nơi hoang vắng như thế này ta sống nhờ cái gì chứ, chẳng phải bọn ngươi tự tìm đến hay sao".
" Là cô giết hết tất cả bọn chúng hay sao".
Chiêu Hoa nhìn vào máy cái đống xương bên dưới.
" Phải, không những là bọn chúng mà ta còn ăn luôn cả Đoạ Quỷ, ngươi không thấy ta rất đẹp hay sao".
È, kinh tởm cô ta như vậy mà cũng được gọi là đẹp hay sao, thì ra cô ta ăn luôn cả Đoạ Quỷ.
Chính vì vậy dung mạo của cô ta có chút kì lạ, Yêu không ra Yêu, Ma không ra Ma.
" Mau thả bọn tôi ra!.
nếu không! nếu không".
Chiêu Hoa thực sự không biết nói lý do gì để cô ta thả bọn họ ra, cô còn đang ngập ngừng thì đã nghe tiếng Huyên Hoàng.
" Mau thả bọn ta ra ".
" Yô, mỹ nam của ta tỉnh rồi sao ".
Mạng Nương chồm người dậy, bò đến gần bọn họ, ánh mắt cô ta ánh lên sát khí.
Cô ta dùng tay sờ lên khuôn mặt mỹ nam của Huyên Hoàng, Huyên Hoàng nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét hắn lắc đầu hất cái tay của cô ta ra.
" yô, cũng hung hăng quá chứ ".
Cô ta cười lanh lảnh rồi về lại chỗ cũ nằm.
Cô ta uống rượu hết bình này đến bình khác sau đó lại nhắm mắt hình như là đi ngủ thì phải, cô ta nằm yên ở đó không quan tâm đến bọn người Chiêu Hoa nữa, như chắc nịt bọn họ không thể thoát ra được.
" Chiêu Hoa, Chiêu Hoa ".
Huyên Hoàng gọi Chiêu Hoa một cách thì thào, Chiêu Hoa nhìn sang.
" Mau làm theo ta nói, nếu còn ở trong cái kén này thêm nữa chúng ta sẽ dần mất đi ý thức, thành một cái xác mặc cô ta thích làm gì làm ".
Chiêu Hoa nghe thôi đã cảm thấy sợ, cơ thể cô run lên bần bật.
Cô không thể chết ở đây được, cô còn chưa tìm được Ngân Linh.
Cô còn chưa gặp lại Nguyệt Sinh, mẫu thân còn đang đợi cô ở nhà.
Còn rất rất nhiều thứ cô chưa làm được, cô không thể chết ở đây được.
" Mau, mau triệu hồi Linh Vật đi, mau ".
" Linh Vật? Linh Vật là cái gì ".
Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu Huyên Hoàng đang nói đến cái gì.
" Là ta, ta là Linh Vật của nàng mau, mau triệu hồi ta đi ".
" Triệu hồi, triệu hồi thế nào? ngươi đang ở đây mà".
" Gọi tên ta, gọi to lên, gọi ba lần ".
Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu rốt cuộc làm như vậy để làm gì, rõ ràng hắn đang ở đây cũng bị nhốt như mình, bảo mình gọi tên hắn làm gì chứ.
" Huyên Hoàng, Huyên Hoàng, Huyên Hoàng".
Mặc kệ là chưa hiểu chuyện gì Chiêu Hoa vẫn dùng chút sức lực cuối cùng còn lại của mình mà hét to tên Huyên Hoàng.
Âm thanh vừa dứt, cái kén của Huyên Hoàng liền có thay đổi.
Một ánh sáng chói loá hiện lên, mọi thứ mờ ảo đến khi Chiêu Hoa nhìn thấy lại được mọi thứ.
Thì Huyên Hoàng trước mắt cô đang bị cái kén bao lấy đang có sự biến đổi.
Hắn đang biến thành Rắn, con rắn trắng khổng lồ.
Hắn biến to đến nổi phá nát căn nhà này thành từng mãnh, hắn quật đuôi để Chiêu Hoa trên thân mình, Chiêu Hoa ôm lấy Uyển Thanh vẫn chưa phá được kén còn đang hôn mê trong lòng.
Chiêu Hoa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ôm lấy Uyển Thanh.
" Giữ chặt ".
Chiêu Hoa làm theo lời Huyên Hoàng bám tay vào cái vảy.
Mạng Nương đang ngà ngà say rượu, chợt nghe tiếng động lớn cô ta mở mắt chỉ thấy cảnh tượng trước mắt làm cô ta hoảng hồn.
Một con Bạch xà đang biến mỗi lúc một to, làm máy khúc gỗ trên trần nhà cũng bị nó ép đến gãy vụn.
Cô ta hoảng hốt cố gắng thoát khỏi cái đống đổ nát, căn nhà sụp đổ trong phút chốc, cô ta bị máy cái thanh gỗ đè lên người, đến khi bò ra được khỏi đóng đổ nát đó thì chỉ còn lại một bãi tan hoang.
Cô ta gầm lên giận dữ, ánh mắt hiện lên sát khí, cô ta căm phẫn vô cùng nhìn về hướng con Bạch xà đang bỏ chạy trên lưng còn có hai người phụ nữ.
Chiêu Hoa rút con dao găm sau lưng ra, rạch một nhát cắt bỏ cái kén cho Uyển Thanh.
Cái kén vừa được cắt bỏ, Uyển Thanh hít lên một hơi mạnh như người bị ngộp đột nhiên lấy lại được hơi thở.
.