4 giờ rưỡi, một chiếc xe buýt màu vàng tấp vào bên cạnh một đám đông người đang chờ ở bên đường.
“Đến rồi đến rồi, chính là cái này phải không?” Một ổ người ùn ùn ùa đến, chen chúc đến mức một con kiến cũng chui không lọt cánh cửa, gần như không làm sao mở cửa được.
“Xếp hàng lên xe, mọi người xếp hàng đi nào!” Hướng dẫn viên từ trên xe bước xuống cầm máy trợ giảng[1] rát hết cả họng để duy trì trật tự: “Tôi gọi tên, ai chưa gọi đến tên thì chờ, ai đã gọi tên rồi thì lên trước nhé!”
Ở đây cũng chẳng trách sao mà mọi người nôn nóng như thế, xe buýt đã hẹn đâu ra đó là 4 giờ đến, kết quả bắt một đám người chờ đến 4 giờ rưỡi.
Chuyến du lịch ba ngày lần này là phúc lợi trong năm của công ty, điểm đến là một ngọn núi ở vùng khác, không mấy thu hút, vì vậy, số người đăng ký tham gia chỉ có 28 người.
Đinh Mục đang nằm trong số 28 người này, bị đám người chen đến chen đi, dáng người cao gầy gần như bị ép cong queo quèo quèo.
Vốn dĩ anh không muốn tham gia hoạt động lần này, kết quả người trong đơn vị bọn họ giới thiệu cho anh một cô gái trong công ty, du lịch là giả, xem mặt là thật, thực ra thoái thác không được nên anh mới tham gia hoạt động du lịch lần này.
Cô gái ấy đang ở phía trước đám người, còn anh thì bị chen đến bên mép ổ người này.
“Trương Hải Phong!”
“Đây!”
“Chu Lệ! Chu Lệ đâu?”
***
Chờ cho một đám người ồn ào ầm ĩ lên xe thì đã 4 giờ 43 phút rồi.
Sau khi cùng hướng dẫn viên trên xe kiểm kê số người một lần cuối cùng thì hướng dẫn viên mới nãy gật đầu rồi xuống xe, đổi một hướng dẫn viên người địa phương lên, tiếp sau đây hướng dẫn viên này sẽ đồng hành cùng với bọn họ ba ngày.
Đinh Mục vừa khéo sao lại đang ngồi cùng một hàng với đối tượng xem mặt kia, vị trí liền kề, hai người đối mặt cười ngượng, không biết nói gì cả.
“Chào cô.”
Đinh Mục cảm thấy cho dù bản thân không có hứng thú với người ta thì cũng không thể biểu hiện ra quá lộ liễu, nếu trực tiếp cho một khuôn mặt lạnh thì không phải là quá tổn thương người ta rồi hay sao?
Thật ra anh của hiện tại không có cái thứ gọi là tâm trạng nói chuyện yêu đương, nhưng còn cách nào nữa sao, anh không tiện từ chối người giới thiệu đối tượng cho anh.
Cũng khéo trong lần này công ty sắp xếp đi du lịch, chỉ cần anh lạnh nhạt một chút, mối quan hệ với người ta cũng sẽ không quá cứng nhắc.
Cô gái ấy tên là Nhan Minh Nguyệt, ngoại hình thường thường không có gì nổi bật, miễn cưỡng thừa nhận cũng có thể nói một câu có chút nhan sắc.
Cô ta vừa nhìn anh là lập tức như máy scan quét toàn thân Đinh Mục từ đầu đến chân một lượt.
Đinh Mục ấy à, cao cao gầy gầy, trắng trẻo sạch sẽ, mày dài mà thanh tú, mặt hẹp mà có góc có cạnh.
Quai hàm thanh thoát, cằm hơi nhọn, mắt không tính là quá lớn nhưng có tinh thần, đôi mắt long lanh sáng ngời, sống mũi cao ngất.
Mặc một chiếc áo gió màu trắng, đường lưng được tôn lên tinh tế, thon gầy mà dài, đứng ở nơi đó giống như từ trong tranh bước ra, khiến người khác không sao dời mắt đi được.
“Chào, chào anh, em tên là Nhan Minh Nguyệt, Nhan trong Nhan sắc (màu sắc), Minh Nguyệt là Minh Nguyệt trong Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao[2].” Hai má Nhan Minh Nguyệt đỏ ửng, lắp ba lắp bắp, căng thẳng đến độ không ngừng gảy đường may quần.
Đinh Mục mỉm cười với cô, lịch sự trả lời lại: “Tôi tên là Đinh Mục, Đinh trong Giáp Ất Bính Đinh, Mục trong Hòa mục (hòa thuận).”
Ở cái công ty xây dựng công trình dân dụng dương thịnh âm suy này, nữ giới gần như không có, thế nên Nhan Minh Nguyệt cũng có thể tính là xứng với một câu “không xấu”; ngược lại nam giới thì quơ tay vớ được cả nắm, đàn ông ngoại hình ưa nhìn nhiều, nhưng đàn ông sạch sẽ tươm tất nét nào ra nét đấy giống Đinh Mục lại rất ít.
Cô ta còn nghe nói Đinh Mục có ô dù trong công ty, đã thế không phải cái vị trí không thể ra mặt, còn có vài tin đồn bảo rằng công ty chuẩn bị cho anh đi thi kỹ sư giám sát[3], một khi vượt qua bài thi này, anh sẽ không còn là một nhân viên ghi chép số liệu nhỏ bé một tháng lương bốn ngàn nữa, lúc ấy chẳng những có lương cơ bản, còn có thể kiếm được chút khoản thu ngoài luồng.
Điều này đối với một Nhan Minh Nguyệt chỉ muốn tìm ông chồng có bát cơm sắt[4] mà nói, vẫn có thể xem là một đối tượng tốt.
“À ờ… Em có thể ngồi ở bên trong được không? Em có hơi say xe.”
Nhan Minh Nguyệt mỉm cười với anh, trong lòng lại có tính toán nho nhỏ của riêng mình: Đinh Mục cao 1m8 nên chắc chắn không tiện đi ra đi vào, cô ta chủ động đề xuất ngồi bên trong cũng tính là săn sóc chu đáo; vả lại, ngồi ở phía trong, chắc chắn có cái gì bất tiện cô ta sẽ cần Đinh Mục giúp đỡ, đến lúc đó trở thành tiếp xúc nhiều lên, quan hệ của hai người tự nhiên là gần gũi thôi.
“À, được.” Đinh Mục đứng dậy khỏi chỗ ngồi, theo bản năng cách Nhan Minh Nguyệt xa ra một chút để đảm bảo bản thân và Nhan Minh Nguyệt không tiếp xúc cơ thể, sẽ không xúc phạm cô ta.
Nào ngờ là, anh bật dậy một cách vội vàng, cơ thể lại khẽ lách qua, thoáng cái đã cách cô gái này chừng đâu nửa mét.
Nhan Minh Nguyệt: “…”
Không sao cả, cô ta an ủi bản thân mà nghĩ, người này vẫn xem như lịch sự, không khiến người khác nghẹt thở giống anh trai cô ta.
Hướng dẫn viên đếm số người xong là xe liền lăn bánh.
Hai người ngồi cùng nhau, lúng túng cực kỳ.
Đinh Mục không biết nên nói cái gì mới ổn, cũng không muốn để cô ta hiểu lầm, càng không muốn để người muốn tìm đối tượng giúp anh khó xử, chỉ đành lấy di động ra để che giấu sự khó xử của bản thân, mở máy lên nhìn thoáng qua, vừa đúng 4 giờ 44 phút.
Con số này nhìn kiểu nào là thấy không may mắn kiểu đấy, anh thoáng cau mày, mở Anipop lên, ngược lại cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Xe vừa chạy được một lúc, di động liền tiếp tục nhắc nhở anh có ứng dụng đã được tải xuống, cài đặt hay không.
“Thập Dạ Âm Sơn?” Đinh Mục nhìn biểu tượng toát ra một mùi rẻ tiền này mà toàn thân tràn ngập sự kháng cự.
Biểu tượng có nền màu đỏ, ở chính giữa biểu tượng là một ngọn núi màu đen, sườn núi lượn quanh đường cái màu xám tro, trên đỉnh núi có một cái cây, ngay phía trước là tên của nó: “Thập Dạ Âm Sơn” chữ đỏ viền trắng.
Thoạt nghe hết sức giống một website hook-up[5].
Không biết là thứ đó tải xuống khi nào, đã vậy còn không thể bỏ qua, anh đã nhấp “Không” mấy lần đều không tài nào đóng được khung nhắc nhở, thế là đành phải khởi động máy một lần nữa.
Nhan Minh Nguyệt ở bên cạnh quan sát trong bóng tối nhân lúc anh khởi động lại di động bèn tận dụng cơ hội để bắt chuyện: “Thường xuyên chơi điện thoại trên xe là dễ say xe đấy.”
“A, tôi biết rồi, cảm ơn.” Đinh Mục nhìn thoáng qua cô ta, không biết nên trả lời lại thế nào nên chỉ đành gật gật đầu rồi tiếp tục dán mắt vào di động, trong lòng cảm thấy thời gian có chút dài đằng đẵng.
Làm ơn để anh vượt qua hết ngày hôm nay rồi ngày mai đi tìm người đổi chỗ thôi, anh không có hứng thú với cô gái này, càng không muốn làm chậm trễ người ta, chỉ cần ngồi ở chỗ này một lát là có thể đối phó với cái “nhiệm vụ” này rồi.
Một nam một nữ, không có ý định bàn chuyện yêu đương thì tốt hơn hết là đừng ngồi cùng một chỗ với nhau, dễ để cho người ta lời ong tiếng ve, đặc biệt là đối với người nữ.
“Anh vào công ty bao lâu rồi?” Nhan Minh Nguyệt theo đuổi đến cùng không nỡ buông tay, nỗ lực khơi gợi cuộc trò chuyện, cố hết sức tạo ra đề tài chung.
“Hơn một năm.” Lúc vào công ty anh có dựa vào một ít quan hệ.
Anh nói xong lại cảm thấy thái độ này của mình có phần quá lạnh nhạt, nhưng không biết nên nói gì tiếp, chỉ đành mím môi, cười cười.
“Em mới vào khoảng nửa năm, vừa hay theo sát giai đoạn hai.” Nhan Minh Nguyệt xấu hổ mỉm cười: “Tài liệu của giai đoạn một là anh làm phải không?”
“Sao cơ? Đúng, là tôi.” Đinh Mục gật đầu, ánh mắt đảo quanh bốn phương tám hướng, tìm không ra chỗ đặt tầm nhìn nên căng thẳng muốn chết.
“Á? Có thật không? Em đã nói trên căn nhà của giai đoạn một từng nhìn thấy tên của anh, hóa ra là anh thật này.” Nhan Minh Nguyệt bày ra vẻ kinh ngạc, gắng sức để đối phương cảm nhận cảm giác được ngưỡng mộ, nhưng lại cứ thấy bản thân có lẽ đã vồn vã quá đà khiến cô ta cảm thấy có chút thất bại.
Bầu không khí này thật sự không phải là thứ mà con người có thể gánh vác, cô ta sắp gánh không nổi rồi!
“Bình thường thôi, tôi vẫn là nhân viên an toàn kỹ thuật của giai đoạn một.” Đinh Mục dường như hoàn toàn không cảm nhận được ý đồ của đối phương, chỉ lịch sự đối mắt với người ta, qua được một lúc thì bị đánh cho thua trận, không biết nên nhìn vào đâu, chỉ đành nhìn di động tiếp.
Nhan Minh Nguyệt thầm nghiến răng, không hé môi.
Cô ta có muốn tiến đến gần một bước trò chuyện một xíu với người ta thêm nữa thì cũng không mò ra nổi đề tài nào để nói.
Đinh Mục thở phào nhẹ nhõm, vẫn tiếp tục nhìn chòng chọc di động để che đậy cảm xúc.
Vừa khởi động máy xong, lại là nhắc nhở của cái ứng dụng đó: “Đã tải xuống thành công ‘Thập Dạ Âm Sơn’, cài đặt hay không?”
Anh nhấp chọn “Không”, không có phản ứng, nhấp chọn lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Mẹ, cái lỗi quái gì vậy.
—————
Lời tác giả:
【Nhắc nhở nè! Ban đầu thụ có hơi thẳng nam sắt thép, bởi vì tôi viết không được tốt nên nói chuyện có tính thẳng nam và khó nghe, tôi đã bỏ đi rồi, còn như những phần đọc xong thấy không thoải mái thì làm kiểu gì tôi cũng không biết sửa sao hết trơn Orz, xem ra một phần góc nhìn nam giới là do một vài kiến thức sai lầm trước đó, thành thật xin lỗi vì điều này, làm cho cả nhà khó chịu rồi ꒦ິ^꒦ິ, tôi đang rất là cố gắng để chỉnh sửa đây, thật đó QAQ, bởi vì là lần đầu viết truyện cho nên rất nhiều chỗ có thiếu sót cực lớn cực lớn cực kỳ lớn, suy nghĩ cũng không phải chu đáo lắm, cảm ơn các vị đã lướt xem! Không đọc tiếp nữa cũng không sao! Cảm ơn! Đừng cãi nhau với các bạn nhỏ khác đó nhaaaa mọi người đều là bạn bè thân thiết trong lớp Hoa Hướng Dương không thể cãi nhau được (○´・д・)ノ】
Đã sửa rồi, có hai hướng dẫn viên, hướng dẫn viên du lịch người địa phương không biết tên bọn họ, hướng dẫn viên đầu tiên đến cùng với xe chỉ dẫn đoàn đến chỗ nhận khách du lịch, bàn giao xong là đi ngay.Chú thích:
1.
Máy trợ giảng:img
Trong raw viết hướng dẫn viên dùng cái này khi cần thu hút sự chú ý của đoàn du lịch.
Mình search thì thấy ở các website bán hàng của Việt Nam gọi cái này là máy trợ giảng, cũng không biết gọi vậy đã chính xác chưa.
Nếu có tên gọi chính xác hơn thì mọi người góp ý giúp mình nha. ↑
2.
Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao là tác phẩm nằm trong hệ liệt Tiểu Lý Phi Đao (có chung các nhân vật: Lý Tầm Hoan, Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết…) của nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng Cổ Long (Wikipedia). ↑
3.
Kỳ thi kiểm tra năng lực kỹ sư giám sát của Trung Quốc được tổ chức mỗi năm một lần vào giữa tháng Năm do Bộ Xây dựng và Bộ Cán bộ phối hợp tổ chức, phối hợp, giám sát và quản lý. ↑
4.
Hình tượng bát cơm được dùng để ẩn dụ cho công việc, vị trí tốt.
Còn sắt là một vật liệu cứng và khó vỡ.
Bát cơm sắt dùng để chỉ một bộ phận hoặc đơn vị tốt, có công việc ổn định và thu nhập không cần phải lo lắng. ↑
5.
Hook-up hiện là một cụm từ được sử dụng với tần suất dày đặc trong các ứng dụng hẹn hò.
Nói đơn giản thì hook-up mang ý nghĩa về một cuộc gặp gỡ giữa những người xa lạ với nhau, nhưng mục đích chính lại không phải là tình cảm chân thực mà là tình dục.
Trong raw tác giả viết là website hẹn X tức là web hẹn ch!ch, thấy tác giả viết lái đi nên mình dùng một từ nói tránh đi:)))) ↑.