Quỷ Thê

Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, Tần Tiêu đã ngờ ngợ cảm thấy tay của mình bị ai đó cầm nhẹ nhàng, ấm áp bao quanh tay phải khiến hắn cảm thấy an tâm, những chuyện kinh hải phía trước khiến hắn gần như tuyệt vọng cũng dần dần rời xa. Sau đó liền vội mở mắt ra, nhìn xem người này là ai.

Mở to mắt Tần Tiêu đầu tiên nhìn thấy chính là thân ảnh mà hắn từ từ quen thuộc đang nghiêng người ngồi ở bên giường. Không biết vì cái gì, khi nhìn đến thân ảnh màu đen này thì, giống như là thấy được người khiến hắn an tâm dựa vào. Bởi vì mặt bị tóc dài che nên không thấy, gương mặt xấu xí lúc trước khiến hắn kinh hãi không thôi thậm chí không muốn nhìn thấy, hiện tại xem không thấy lại làm lòng hắn sinh chua xót. . . . . .

Hoặc là hắn cuối cùng cũng hiểu được chân chính đáng sợ không phải bề ngoài, mà là ở trong?

Bề ngoài mặc dù xấu xí đáng sợ, nhưng hắn rõ ràng sẽ không thương hại mình thì dần dần cũng sẽ không còn cảm thấy đáng sợ, thậm chí vì hắn có khuôn mặt như vậy mà cảm thấy đau lòng. . . . . .

Đúng vậy, đau lòng.

Không có ai bắt đầu thì đã có hình dạng này, người trước mắt này chắc chắn đã trải qua khổ nạn gì đó mới trở nên như vậy, nghĩ thế, Tần Tiêu liền cảm thấy khổ sở.

Cảm thụ sự ấm áp từ cánh tay bị hắn cầm chặt truyền lại, Tần Tiêu kìm lòng không dược9 cũng nắm lại đôi bàn tay ấm áp này ──

Cảnh thấy hắn tỉnh lại, Xích Trụ đang trầm tư lập tức rút tay đứng dậy rời khỏi.

Tay vẫn được ấm áp bao quanh nhưng khi Xích Trụ rút tay ra lại đột nhiên hạ nhiệt độ, Tần Tiêu ý thức đứng dậy đưa tay kéo lại vạt áo Xích Trụ.

"Không cần đi ──"

Đã không nghĩ một mình đối mặt cô đơn một lần nữa, còn có mộng cảnh đáng sợ không chân thật kia, thậm chí là một màn đó đã khiến hắn tuyệt vọng.

Ở nơi này không có những người khác, hắn chỉ có thể dựa vào nam nhân luôn một thân cô đơn này.

Tựa hồ là hiểu được Tần Tiêu sợ hãi cái gì, Xích Trụ đầu cũng không quay về, dùng âm thanh trầm ổn khiến người khác an tâm nói với hắn: "Ngươi tựa hồ vừa mới nằm một giấc mộng, cho nên ta mới ngồi ở bên cạnh an ủi ngươi. . . Tỉnh là tốt rồi, chính là một giấc mộng mà thôi. . ."

Nói xong, hắn lại muốn đi, nhưng Tần Tiêu vẫn không có bỏ tay ra, ngược lại nắm càng chặt hơn ──

"Xích Trụ."

Nhẹ nhàng, tựa hồ trải qua một phen vùng vẫy cuối cùng cũng thốt ra tên hắn liền khiến Xích Trụ dừng lại bước chân.

"Ngươi. . ."

"Ta cầu ngươi một sự kiện." Tần Tiêu cúi đầu chậm rãi nói.

"Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi rời khỏi." Xích Trụ nghiêng người, nói như đinh đóng cột.

"Ta cầu ngươi không phải sự kiện này." Tần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Xích Trụ một thân hắc y đắm chìm trong bóng tối, cầu xin nói, "Ta muốn biết tình huống của đồng sự Giang Nham. Hắn và ta cùng nhau đi tới thôn trang nhỏ trong rừng rậm, rồi bời vì những sự tình kia không thể không phân ly, hiện chưa biết hắn sống hay chêt, ta muốn biết tình trạng của hắn. . ."

Tỉnh lại nhìn thấy những thứ này thì quả thật cái kia chỉ là mộng, vậy Giang Nham nhất định không có chuyện gì, nhưng là sau khi chia ra hắn đã trải qua rất nhiều sự kiện đáng sợ thiếu chút nữa chết đi, có lẽ Giang Nham giờ phút này cũng đang gặp phải nguy cơ gì.

Lúc trước vẫn nóng lòng rời khỏi nơi này, một trong những nguyên nhân là vì Giang Nham, nhưng hiện tại biết mình khó có thể rời đi nơi này, vậy chỉ có hướng Xích Trụ dò hỏi .

Mặc dù không biết Xích Trụ có thể trợ giúp hắn hay không, nhưng ở chỗ này, trừ bỏ Xích Trụ ra hắn có thể xin ai giúp đỡ đây?

Nữ tử áo trắng từng gặp qua không biết có còn xuất hiện nữa không, cho dù xuất hiện ── hắn nhớ lại khi gặp nàng, từ biểu tình oán giận của nàng, Tần Tiêu biết chắc chắn nàng sẽ không giúp đỡ mình.

Xích Trụ nghe hắn nói xong liền lặng yên một trận, Tần Tiêu tưởng hắn không chịu trả lời đang thất vọng thì, Xích Trụ lên tiếng: "Giang Nham, chính là nam nhân cùng ngươi đi đến khu rừng này àh?"

"Đúng vậy." Nghe được Xích Trụ nói, cõi lòng Tần Tiêu rất mong nghe được câu trả lời.

"Hắn đã rời khỏi rừng rậm, trở lại nơi cũ."

"Thật sự sao?"

"Ta không cần thiết lừa ngươi." Tưởng Tần Tiêu không tin mình, Xích Trụ bực mình khẽ hừ một tiếng.

Nghe được Xích Trụ nói như thế, Tần Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thật tốt quá, hắn không có việc gì là tốt rồi." Lúc đó là hắn đề nghị muốn tới chỗ này làm phóng sự, nếu liên luỵ đến Giang Nham, hắn sẽ ăn năn.

"Ngươi thực quan tâm hắn?" Mặc dù thanh âm Xích Trụ nghe vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng ẩn ước bên trong tựa hồ hơn cái gì. . .

"Ta cùng hắn không có gì, chúng ta chính là bằng hữu bình thường." Tần Tiêu sau khi nói xong mới kỳ quái mình vì cái gì phải cố ý giải thích cho Xích Trụ nghe.

"Ta mặc kệ các ngươi phía trước là quan hệ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ttừ nay về sau ngươi chỉ có thể ở lại nơi này, chỉ có thể làm vợ của ta, vợ của Quỷ Vương Xích Trụ!"

Từng câu của Xích Trụ đều có khí phách, sau khi nói xong, hắn bỏ lại Tần Tiêu vẫn đang ngây ngốc phất tay áo rời khỏi.

Tần Tiêu nhìn hắn bỏ đi, nghe được hắn nói, đây là lần đầu tiên hắn không có phản bác cũng không biểu lộ sự chống lại, chính là khi thân ảnh Xích Trụ biến mất ở ngoài cửa, thấp đầu, tay trái nhẹ nhàng để lên tay phải, trên cái tay lúc nãy Xích Trụ đã nắm, cảm thụ hơi ấm trên mặt do Xích Trụ để lại. . .

Đã trải qua một giấc mộng như trong Quỷ vực, sau khi tỉnh lại, trong đầu hắn cứ như là đang phóng điện, rất nhiều cảnh tượng đều lục tục hiện lên.

Trong chuyện xưa, một thiếu niên tên là Ngôn Hoa luôn xuất hiện.

Thiếu niên này, hắn tha thiết yêu một nam nhân tên là Xích Trụ.

Vì nam nhân này, thiếu niên thà... chọc giận người nhà của hắn, thậm chí nguyện ý biến thành quỷ cùng hắn vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Tựa hồ là chịu ảnh hưởng bởi tình yêu mãnh liệt của thiếu niên kia, Tần Tiêu phát hiện chính mình đối Xích Trụ, tựa hồ. . . . Cũng sinh sản tình cảm nào đó. . .

Có cái gì ấm áp, đang lặng yên nhập vào.

Tần Tiêu không biết chính mình đến tột cùng ở trong nhà gỗ giữa rừng hoa này bao nhiêu ngày rồi, ở nơi không cảm giác được thời gian trôi qua, trừ bỏ mình dần dần quen ở nơi này, hắn không phát hiện điều gì hơn.

Có lẽ là quá không có việc gì làm đi, Tần Tiêu phát hiện cây nến nhỏ đang cháy trong nhà gỗ đến một đoạn thời gian tự nhiên tắt, rồi không biết qua bao lâu, lại tự động bốc, liền vòng đi vòng lại như vậy, đèn cầy trước sau không có giảm ít đi.

Nhà gỗ nhỏ lấy ánh sáng tốt lắm, mặc dù ngoài phòng không có ánh mặt trời nhưng vẫn rất nắng, bởi vậy cho dù đốt đèn cũng không cái gì ảnh hưởng, Tần Tiêu từ đầu thậm chí không có chú ý tới trong phòng có đốt đèn. Đến khi mỗi ngày nhàm chán đến cực điểm nơi nơi đi dạo thì mới chú ý đến ngọn đèn lẳng lặng cháy này.

Mới đầu hắn kỳ quái phòng ở sáng ngời như thế sao còn đốt nến, sau này mới phát hiện đèn cầy lúc cháy lúc tắt, mới cảm thấy cây đèn này không chỉ đơn thuần dùng để thắp sáng.

Được rồi, có lẽ hắn thật nhàm chán không có việc gì làm, sau khi phát hiện sự kiện này, Tần Tiêu phát huy trái tim của ký giả, bắt đầu chuyên chú tìm hiểu ngọn nến này, muốn tìm ra vì cái gì cây đèn cầy này lúc lại tắt lúc lại sáng.

Nhưng không đợi hắn hắn thành công phát hiện, ngày đó Xích Trụ mang thức ăn tới nhà gỗ nhỏ, chú ý tới hắn mắt nhìn chằm chằm ngọn nến, tựa hồ hiểu được hắn đang làm cái gì, liền hướng hắn giải thích nói: "Ngọn nến này chỉ dùng để tính toàn ngày, mỗi lần dập tắt sáu canh giờ nghĩa là ban ngày, mà sáng lên sáu canh giờ thì đã đến tối. Mỗi một lần tắt rồi sáng lên liền chứng tỏ một ngày đã trôi qua."

Nghe được Xích Trụ nói, Tần Tiêu ngồi ở trên ghế nghiêng người chăm chú nhìn Xích TRỤ, ánh mắt để lộ ra bất mãn

"Thế nào ?" Buông thức ăn xuống, Xích Trụ hỏi.

"Ta thật vất vả mới tìm được một chuyện có thể đuổi đi nhàm chán, ngươi lại dễ dàng tước đoạt như thế!" Ở chỗ này không phải ăn chính là ngủ, nếu không chính là nhìn bóng dáng ngẩn người của ai đó. Nhưng hắn dần dần cảm giác như vậy rất không tốt, có lúc hắn thiếu chút không thể khống chế chính mình muốn chạy đến bên người Xích Trụ, hắn nghĩ muốn ở cạnh Xích Trụ, khiến hắn không cô đơn nữa. . . Thật vất vả cuối cùng tìm được một chuyện khác chuyển đi sự chú ý, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ không có.

Có thể là thanh âm oán giận của Tần Tiêu hàm chứa làm nũng, Xích Trụ nghe đến sau một trận yên lặng đột nhiên ức chế không được được cười nhỏ.

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của Xích Trụ, Tần Tiêu có cảm giác nói không nên lời. Tuy là nhìn không thấy mặt Xích Trụ, nhưng hắn có thể nhìn đến Xích Trụ bởi vì đang cười mà run rẩy thân thể, nghe được hắn tiếng cười trầm thấp khiến người khác thấy an tâm của hắn, trong thân có cái gì ấm áp chảy xuôi, lòng giống như rơi vào hồ nước màu xuân.

Lần đầu tiên a, nhìn đến hắn không bởi vì tưởng niệm chờ đợi mà cô đơn u buồn nữa, lần đầu tiên a, không phải bởi vì ai đó mà cười, mà là chính mình, chính mình ảnh hưởng hắn, khiến hắn mà cười. .

"A, ta biết lỗi, lần sau. . . Lần sau ta sẽ hỏi ngươi trước rồi mới trả lời. . ."

Xích Trụ vẫn như cũ không có đối mặt Tần Tiêu, nhưng trong thanh âm không dấu sủng nịch đối với hắn.

"Nếu thật sự nhàm chán, liền nói với ta, ta sẽ tìm đồ chơi tốt hơn cho ngươi. . ."

Mặc dù nghe được hắn nói như thế, nhưng Tần Tiêu cảm thấy mặc kệ là cái gì đều không có được như người trước mắt này ── không, phải nên nói là quỷ càng khiến hắn để ý.

Phải biết chỗ này hắn sớm chiều ở chung, nhưng đối với hắn mà nói, Xích Trụ trước mắt một thân đều là mê, hắn có rất nhiều sự tình muốn hỏi hắn, cũng rất muốn biết hết thảy của hắn và Ngôn Hoa, hắn biết, nếu hắn hỏi , Xích Trụ nhất định nói. . . Nhưng, hắn đúng là nói không ra miệng.

"Ngôn Hoa?"

Tần Tiêu đột nhiên trầm tư, Xích Trụ thấy không khỏi nhẹ gọi một tiếng.

Nghe được tiếng gọi này, Tần Tiêu bình tĩnh trở lại sắc mặt nhất thời trầm xuống. . .

Không cách nào phủ nhận, hắn càng lúc càng để ý Xích Trụ, nhưng Xích Trụ xem trọng hắn như thế là bởi vì. . . quan hệ với Ngôn Hoa. . .

"Ngôn Hoa. . ."

Tần Tiêu khác thường khiến Xích Trụ không khỏi hướng hắn tiến thêm một bước.

Tần Tiêu dùng sức che thanh âm, tên này giống như kim châm, mỗi lần Xích Trụ gọi là mỗi lần lòng hắn bị đâm. Chẳng bao lâu, Xích Trụ trong lòng hắn đã trọng yếu như thế? Không lẽ ở trong biển hoa, lần đầu tiên thấy bóng dáng cô tịch đánh đàn của Xích Trụ, hắn đã bị bắt lấy sao? Hay là trong thân hắn tồn tại linh hồn của Ngôn Hoa, chịu ảnh hưởng của linh hồn yêu Xích Trụ tha thiết, hắn mới đối Xích Trụ kìm lòng không được?

Đau khổ quá, vì hắn gọi không phải là mình mà thống khổ, vì hắn yêu tha thiết là người khác mà bi thương . . .

"Ngôn. . . ."

Cái lổ tai bị dùng sức bưng kín, vì sao thanh âm vẫn có thể nghe thấy?

"Không thể không gọi tên này được sao?"

Tần Tiêu cuối cùng nhịn không nổi nữa, cúi đầu, vẫn như cũ bịt chặt lỗ tai, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Xích Trụ, không phải bởi vì sợ hãi thấy mặt hắn, mà vì sợ hãi bị cự tuyệt. . .

"Ta ở trước mặt ngươi. . . Không phải Ngôn Hoa. . . Ít nhất hiện tại ta không phải Ngôn Hoa. . . Thỉnh gọi ta, Tần Tiêu được không?"

Xích Trụ không nói, Tần Tiêu đang vô vọng chờ đợi, tựa như Xích Trụ từ đầu đã nhận định hắn là Ngôn Hoa, kiên trì bắt hắn ở lại chỗ này, hắn không nghĩ Xích Trụ sẽ đổi giọng gọi tên hắn.

"Tốt."

Nhưng lại ra ngoài dự kiến của hắn, Xích Trụ cư nhiên đồng ý. Tưởng chính mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên nhìn về phía Xích Trụ thì Tần Tiêu chỉ nhìn thấy hắn đưa lưng về phía mình.

"Nếu gọi ngươi Tần Tiêu, sẽ khiến ngươi vui vẻ một chút, ta liền gọi ngươi như thế, Tần Tiêu."

Chỉ là âm thanh nhẹ, nghe không ra biến hóa trong câu nói, vì cái gì khiến hắn kích động như thế?

Ngơ ngác nhìn thân ảnh Xích Trụ, Tần Tiêu nói không nên lời, nhưng cái mũi lại bị chua, dùng sức khống chế, hắn mới ngăn lại dục vọng muốn ôm Xích Trụ. . .

Dần dần, hắn tựa hồ hiểu được vì sao Ngôn Hoa lại yêu nam nhân trước mặt như thế.

Hắn không phải quỷ khiến người khác sợ hãi, mà là một u hồn trôi giạt phía chân trời chờ đợi được yêu thương, người thấy hắn đều nghị muốn ở bên người hắn, thật quý trọng hắn, khiến hắn không tịch mịch cô đơn, khiến trong mắt hắn chỉ chứa mỗi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui