Quỷ Thê

Tần Tiêu không có lập tức trả lời, ngâm mình ở trong nước ấm có nhiệt độ vừa phải, nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn cánh tay, hắn thoạt nhìn giống như đang trầm tư.

Hắn đang suy nghĩ, làm sao trả lời Bích Nhan.

"Ngươi nói, người sẽ bị kiếp trước ảnh hưởng sao?" Suy nghĩ một lúc lâu, Tần Tiêu hỏi lại nàng.

Bích Nhan không có trả lời, tựa hồ không thể hiểu được ý tứ thật sự trong câu nói này của hắn.

"Có lẽ, ta bị kiếp trước ảnh hưởng."

"Kiếp trước của ngươi? Ngôn Hoa. . . ." Thanh âm của Bích Nhan lại trở nên lạnh như băng.

"Đúng vậy. Ngôn Hoa rất yêu Xích Trụ, mà có lẽ ta là hắn chuyển sinh đã bị cảm tình của hắn ảnh hưởng thật sâu, không tự giác, cũng yêu Xích Trụ. . . . . ."

Thanh âm Tần Tiêu trầm thấp, khuôn mặt nghiêm túc trầm ngâm trong bóng đêm, nhìn không tới vẻ mặt của hắn, cũng không biết được khi nói những lời này này hắn mang cảm tình gì.

Thanh âm Tần Tiêu chưa dứt, căn phòng đột nhiên có một trận gió lớn thổi đến, thổi trúng y phục của Bích Nhan đang thất thần, nàng nhìn thẳng Tần Tiêu, trong mắt chứa đầy máu, nàng vươn hai bàn tay của mình, ngay lúc Tần Tiêu tưởng Bích Nhan tưởng nàng dùng móng tay dài đâm thủng người của hắn thì, Bích Nhan lại tức tối buông hai bàn tay thật mạnh.

"Phốc sa!"

Nước trong bồn tắm theo động tác của Bích Nhan không khống chế được rơi xuống trần nhà, nước ấm bị đập vô cùng mạnh, Tần Tiêu chỉ kịp bảo vệ đầu cảm thấy cả người đều bị nước đánh đau nhức, gió lạnh thổi tới, thân không khỏi run run, tầm mắt chuyển qua dưới thân, phát hiện trong bồn tắm không còn một giọt nước .

"Không được nói ngươi yêu hắn . . ." Thanh âm của Bích Nhan giống như tthanh âm của gió thổi qua đống đổ nát trong bóng tối, u trầm thê linh, "Thời gian ngươi yêu hắn không thể dài bằng ta, phân lượng ngươi yêu hắn cũng không nặng bằng ta. . . Ngươi có biết đó là cái dạng yêu gì không? Từ lúc ta mở ra hai mắt nhìn thấy hắn, tất cả của ta đều đã là của hắn, mà ngươi, ngươi lại dễ dàng đoạt đi như vậy. . . ."

Thanh âm thê lương của Bích Nhan không truyền tới nữa, khi Tần Tiêu ngẩng đầu thì trong phòng chỉ còn mình hắn, Bích Nhan không biết từ lúc nào đã không có tung tích.


Vô lực ngã ngồi trong bồn tắm, trong não không ngừng quay về mỗi một câu Bích Nhan nói trước khi rời đi, trong lòng không hiểu sao từ từ trầm trọng.

Bích Nhan đối Xích Trụ chấp nhất như thế, nghe lời nói của nàng, không ai lại hoài nghi tình yêu của nàng với Xích Trụ có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, nhìn nàng si tình, không khỏi khiến người than thở. . .

Lời người trong thôn và Xích Trụ miêu tả Ngôn Hoa cho thấy, hắn là một nam hài thiện lương sáng sủa, một nam hài như vậy khi phát hiện mình là người thứ ba, vô tình ở trong phá hoại hạnh phúc của Bích Nhan thì hắn sẽ làm thế nào?

Có lẽ, lúc đó Ngôn Hoa rời khỏi, có một phần là hắn tự nguyện.

Đang nhắm mắt trầm tư, trong căn phòng truyền tới tiếng cười, mới đầu như là thanh âm hiện lên trong ảo giác, nhưng tiếp theo, thanh âm lục tục càng nhiều hơn, càng lúc càng lớn, càng lúc càng ồn ào, Tần Tiêu không thể không mở mắt ra, hắn nhìn thấy đầu của một tiểu hài tử phiêu nổi bên cạnh bồn tắm, giương miệng cười.

Bên cạnh lại có một đạo tiếng cười, dời đi ánh mắt, là một gương mặt của nữ tử năm tuổi, cũng nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra ánh sáng đen đáng sợ. . . .

Tần Tiêu phát hiện, bên cạnh hắn, những gương mặt trong không trung càng lúc càng nhiều, có nam có nữ, có lão có trẻ, bọn hắn đều ở nhếch miệng phát ra tiếng cười bén nhọn, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ quyệt, tiếng cười càng lúc càng ồn ào, Tần Tiêu bị bao vây ở trong đó, lỗ tai hắn thậm chí bắt đầu đau, cho dù bưng kín hai tai, tiếng cười ở chỗ này vẫn đang không ngừng truyền tới.

Tưởng tượng thử cảm giác đứng ở trong một xưởng lớn đầy âm thanh dao động xem, đó là một loại âm thanh khiến người nổi điên, đúng, hiện tại Tần Tiêu thừa nhận, gần như đã tới cự hạn thính giác của một người có thể thừa nhận, hắn thậm chí cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng, bằng không chính là sắp nổi điên!

Nhưng những thanh âm này vẫn còn vang lên, những gương mặt tụ tập bên cạnh hắn giống như có những con kiến, đôi mắt màu đen của bọn chúng giống như cái động đen, như ác mộng tra tấn hắn.

Hì hì, hì hì, hì hì, hì hì hi. . . . . .

Không ngừng lặp lại, không có một khắc đình chỉ, chịu không nổi chịu không nổi chịu không nổi!

"A ──" rốt cuộc không chịu nổi, Tần Tiêu dùng hết toàn lực che hai tay rống lớn, "Không cần ── cút, biến mất a ──"


Nhưng vô ích, những thanh âm này vẫn đang tồn tại, vẫn đang kéo dài, khiến Tần Tiêu phát cuồng. Nhưng, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ. . . . . .

Ngôn Hoa, gọi tên ta.

Bất luận khi nào, chỗ nào, chỉ cần ngươi có nguy hiểm thì gọi tên ta.

Ta sẽ đi cứu ngươi.

Sẽ không khiến ngươi bị gì thương hại.

"Xích Trụ ──"

Những vật vướng bận trong lòng được bỏ lệnh cấm, theo nước mắt lớn tiếng hô lên thanh âm này, bừng lên.

Ai, chẳng bao lâu sau ở bên tai nhẹ giọng nói nhỏ, những câu nhu tình, mà hắn, lại tin tưởng vững chắc lời hứa của hắn như thế, chỉ vì, hắn nói yêu hắn, hắn cũng dùng sinh mệnh yêu hắn.

Xích Trụ, Ngôn Hoa nhất định sẽ la lên tên của ngươi, ngươi, nhất định phải xuất hiện nga.

"Tần Tiêu?!"

Tần Tiêu trong bồn tắm bị một đôi tay mạnh mẽ bế lên, Tần Tiêu mở ra đôi mắt đang híp lại, thấy rõ được người đến là Xích Trụ một thân hắc y, bộ mặt xấu xí, vươn hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy hắn.

Nếu nói xinh đẹp như Bích Nhan khiến hắn sợ hại thì diện mạo xấu như Xích Trụ lại khiến hắn an tâm dựa vào.


Bề ngoài dữ nội bên trong ngược lại, tựa như trời xanh cố ý châm chọc điều gì.

Tần Tiêu chính là dùng sức ôm lấy Xích Trụ hoàn toàn không nói gì, khi nhìn đến toàn thân hắn đều là nước, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn bình thường, Xích Trụ không nói gì nhiều, lập tức ôm Tần Tiêu đi tới bên giường, đúng lúc hắn muốn đem Tần Tiêu đặt lên giường, thì Tần Tiêu liền kích động chống cự.

"Ta không cần lên giường!"

"Thân thể của ngươi phát lạnh, tốt nhất đắp chăn một chút, bằng không. . ."

"Ta không cần!" Cái giường này cho hắn ấn tượng thật khủng bố, khiến hắn làm sao có thể yên tâm nằm trên đó, nếu nằm trên đó lại bị thứ gì đó không rõ từ đâu đến quấn lấy thì biết làm sao?

"Nhưng . . ."

"Trên giường này có thứ dơ bẩn, ta không muốn lên!"

"Sao lại có?" Xích Trụ đang nói lại lặng yên một trận, rồi hắn khẳng định nói với Tần Tiêu, "Ta vừa mới kiểm tra qua , không có gì cả."

"Tóm lại ta cự tuyệt lên giường!"

Xích Trụ lại một trận lặng yên, bất quá lần này hắn là đang tự hỏi thế nào thuyết phục Tần Tiêu tính tình kiên cường. Mà kết quả tự hỏi là: "Có ta ở đây này, ngươi sẽ không có việc gì, Tần Tiêu."

Lần này, đến phiên Tần Tiêu không nói gì, không cách nào phủ nhận, hắn vô điều kiện tin tưởng Xích Trụ, mà hắn cũng không thể nào nhận sự bảo hộ thật sự của Xích Trụ. . .

Đang lúc hắn lặng yên thì Xích Trụ đem Tần Tiêu nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi trước khi Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, dùng chăn bông mềm mại đắp lên thân thể trần trụi của hắn, hắn ngồi ở mép giường, sau đó bọc lại chăn ôm Tần Tiêu vào ngực mình.

"Ngươi xem, không có việc gì."

Sau khi nói xong, Xích Trụ hôn nhẹ lên trán Tần Tiêu.

"Ta thật sự thấy được." Không nghĩ bị Xích Trụ hiểu lầm chính mình miên man suy nghĩ, Tần Tiêu rúc vào trong ngực Xích Trụ chậm rãi nói


"Uh, ta tin tưởng ngươi."

Một câu nói ngắn ngủn, liền đủ để Tần Tiêu cảm động.

"Còn có lúc nãy ngươi lớn tiếng gào tên ta cũng là thấy được cái gì phải không?"

"Uh."

Xích Trụ ở trong phòng nhìn một vòng, mới nói ︰"Tần Tiêu, trong phòng sao lại xuất hiện bồn tắm, ngươi sao lại ngồi ở bên trong?"

Tần Tiêu sửng sốt một chút, hắn ngẩng đầu hỏi lại︰"Ngươi không phải kêu Bích Nhan đem quần áo tới cho ta sao, còn bảo nàng hầu hạ ta tắm rửa . . ."

"Sao lại có thể?" Giọng nói Xích Trụ mang theo kinh ngạc, "Trừ ra cá tính Bích Nhan kiêu căng không thể làm được việc này, sao ta lại có thể để người khác nhìn thân thể của ngươi. . ."

Tần Tiêu không hề nói chuyện, lâm vào trong suy nghĩ sâu xa.

Không biết hắn suy nghĩ cái gì, Xích Trụ lại ôm chặt hắn, nói ︰"Căn phòng này trừ ta chỉ có Bích Nhan có thể tiến vào . . . Ta đã cảnh cáo nàng vài lần, tuyệt không thể hiện ra ở trước mặt ngươi, không nghĩ đến nàng cư nhiên vi phạm mệnh lệnh của ta. . . ."

Giọng nói Xích Trụ lạnh thấu xương, Tần Tiêu nghe được lời nói quyết tuyệt của hắn, mặc dù cảm động Xích Trụ xem trọng hắn, nhưng là có điểm thất vọng đau khổ hắn vô tình đối với người từng là vị hôn thê của mình.

Càng nghĩ, hắn nhịn không được hỏi: "Xích Trụ, ngươi có thể cho ta biết ngươi và Bích Nhan sao lại có hôn ước không?"

Xích Trụ cũng không yêu Bích Nhan, vậy vì cái gì hắn từng muốn cùng Bích Nhan thành thân đây?

Xích Trụ ôm lấy hắn yên tĩnh thật lâu sau, Tần Tiêu cũng không thúc giục hắn, nếu hắn không muốn nói, thúc giục cũng vô ích a.

Nhưng đợi một lát nữa, Xích Trụ lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận