Cơ thể Tạ Tân Chiêu cứng đờ, giọng hơi nghẹn ngào.
"Anh không khóc"
Vậy nước trong mắt anh là cái quỷ gì?
Thẩm Du nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh, gật đầu.
"Được rồi, không khóc thì không khóc."
Tạ Tân Chiêu chậm chạp rút ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của Thẩm Du.
"Anh hối hận." Anh bỗng nhiên nói.
Thẩm Du không phản ứng: "Hối hận cái gì?"
Ngón cái Tạ Tân Chiêu vuốt ve môi cô, thấp giọng nói: "Hối hận vì không làm trước khi chia tay."
Thẩm Du nghẹn họng, ánh mắt lướt qua, rơi vào ngọc Phật trên ngực anh.
Vừa nãy mặt dây chuyền ngọc mang theo nhiệt độ của anh cứ đung đưa trước mắt, làm người ta có cảm giác hổ thẹn vì làm chuyện ô uế trước mặt Phật Tổ.
Sau đó mặt dây chuyền ngọc luôn đánh lên người cô theo chuyện động của anh, Tạ Tân Chiêu dứt khoát cắn sợi dây, khi nào hôn mới buông ra.
Mặt mày Thẩm Du nóng lên, quay đi chỗ khác.
"Lúc đó do anh không muốn."
Tạ Tân Chiêu đơ người, xoay người nằm cạnh Thẩm Du, đối mặt với cô.
Anh câu lấy mái tóc dài của Thẩm Du, sờ lên vành tai nóng đỏ của cô.
"Lúc đó anh tưởng em muốn đền bù cho anh." Giọng anh trầm thấp, nghe có vẻ xen lẫn uất ức.
Thẩm Du chớp chớp mắt, phủ nhận: "Không phải."
Tạ Tân Chiêu: "Không phải?"
Trước kia không phải vẫn luôn không muốn sao?
Thẩm Du mím môi, nhẹ giọng nói: "Hồi nghỉ hè anh có hỏi em, em nói không muốn là thật.
Sau đó...."
Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ngực Tạ Tân Chiêu: "Em nói đồng ý cũng là sự thật, chuyện đền bù không có liên quan gì cả."
Tạ Tân Chiêu chép miệng: "Em nói vậy anh càng thấy hối hận hơn."
Thẩm Du cười khẽ: "Việc này quan trọng lắm sao?"
Tạ Tân Chiêu hung ác đẩy lên phía trước một chút, hôn cổ Thẩm Du.
"Còn đau không em?"
Thẩm Du đè tay anh lại, nhỏ giọng đáp: "Hơi hơi."
"Cho anh xem." Tạ Tân Chiêu nói xong liền xốc chăn lên.
Thẩm Du thẹn thùng, vội ngăn cản: "Này, đừng."
Tạ Tân Chiêu đã trườn xuống phía dưới.
Thẩm Du xấu hổ muốn khép chân lại, lại không thể làm được.
Qua một hồi lâu, Tạ Tân Chiêu nhíu mày bò lên, vẻ mặt hơi đau lòng.
"Bị sưng rồi."
Thẩm Du trầm mặc.
Ngay sau đó Tạ Tân Chiêu đã xuống giường.
"Anh đi tắm."
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh.
Vai rộng, eo hẹp, giữa lưng còn có một rãnh sâu.
Anh nhìn trông có vẻ gầy nhưng thực tế cơ bắp trên người lại săn chắc, đường cong mượt mà, dáng người mặc quần áo rất có phong cách.
Nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Thẩm Du im lặng đứng dậy, lấy chăn che ngực đi tới cuối giường lấy khăn tắm.
Tạ Tân Chiêu ra ngoài liền nhìn thấy cảnh này, trong lòng buồn cười.
"Trong phòng này không có ai lạ, che kín vậy làm gì?"
Thẩm Du liếc xéo không thèm để ý tới anh.
Ngón tay móc một góc khăn tắm rồi kéo nó lại.
Tạ Tân Chiêu nhìn cô quay lưng về phía mình, mái tóc đen dài xõa xuống một bên, lưng gầy trắng tuyết lộ ra, vai cổ thẳng tắp.
Cô rất nhanh đã quấn khăn tắm lên, cánh tay nâng lên hạ xuống điều chỉnh lại khăn tắm.
Cổ họng Tạ Tân Chiêu lăn lộn, đi tới nhét một sợi dây chun cho Thẩm Du.
Thẩm Du cầm lấy nói cảm ơn.
Động tác cô lưu loát hai lần đã vấn xong tóc.
Ngay sau đó, Tạ Tân Chiêu duỗi tay bế người đi vào phòng tắm.
Sau màn lăn lộn như thế, khi Thẩm Du lần nữa nằm bẹp trên giường thì trời đã khuya.
Cô buồn ngủ tới nỗi chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ thiếp đi.
Tạ Tân Chiêu vốn định trò chuyện với cô cũng chỉ có thể từ bỏ, ôm Thẩm Du cùng ngủ.
*
Sau một vòng trình diễn, lễ trao giải Bách Hợp đã tổ chức lễ bế mạc và lễ trao giải.
Thẩm Du với tư cách là vũ công diễn chính, cùng với Kỷ Hành còn có các đồng nghiệp cùng tham dự lễ bế mạc.
Lần này lễ bế mạc sử dụng phát dụng trực tiếp trên Internet, còn có mục đi trên thảm đỏ.
Thẩm Du mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt trễ vai, tóc quấn lên, cổ thon dài cùng vai bả vai lộ ra.
Cô cùng Kỷ Hành đi về phía trước, tiếp nhận một cuộc phỏng vấn đơn giản.
Sau khi lời tuyên bố chính thức, lễ trao giải được bắt đầu.
Giải đầu tiên chính là vở kịch múa về đề tài cách mạng.
Giải thứ hai thuộc về một vở kịch múa dựa trên cuộc đời của một nhân vật trong lịch sử.
Liên tục hai giải kịch múa mình đều không giành được, lòng Thẩm Du không khỏi khẩn trương.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tham dự lễ trao giải Bách Hợp.
Lễ trao giải Bách Hợp lần trước cô vẫn chỉ là một tân binh trong đoàn, tham dự một lễ trao giải khác với tư cách là một trong những vũ công chính.
Nhưng lần đó bọn cô thậm chí còn chẳng vượt qua được vòng loại.
Sau lại tiếp xúc với《 Bình Minh 》, Thẩm Du vẫn rất quý trọng cơ hội lần này, đối với lễ trao giải Bách Hợp cực kỳ mong chờ.
"Yên tâm, chúng ta sẽ giành được." Kỷ Hành dường như nhìn ra được cảm xúc của cô, nghiêng đầu thấp giọng an ủi.
Thẩm Du liếc nhìn anh ta một cái, nhếch miệng cười cười.
"Cuối cùng là một giải thưởng cho kịch múa—" Người dẫn chương trình dừng lại một chút, cao giọng nói: "Xin chúc mừng《 Bình Minh 》của vũ đoàn thành phố A!"
Được những màn vỗ tay nhiệt liệt nhắc nhở, trên màn hình lớn đồng thời chiếu trích đoạn của《 Bình Minh 》.
Thẩm Du và những vũ công khác cùng nhau đứng dậy, ôm chầm nhau.
"Chúc mừng." Kỷ Hành lịch sự ôm Thẩm Du chúc mừng, "Tâm tưởng sự thành, ước nguyện đã thành thật rồi."
Thẩm Du mỉm cười: "Cảm ơn."
Mọi người cùng nhau lên khán đài, chuẩn bị nhận thưởng.
Người trao giải cho Thẩm Du là một người đàn ông trung niên, dáng người mảnh khảnh, đeo một cặp kính, trông phong độ tri thức.
Khi người dẫn chương trình đọc diễn văn trao giải, Thẩm Du không nghe rõ tên của ông ấy, chỉ biết ông ấy có chỗ đứng trong giới nghệ thuật.
Thẩm Du lấy chiếc cúp từ tay ông ấy, bất ngờ chạm mắt với vị khách mời.Vị khách mời dừng động tác lại một chút, khóe miệng nhìn phía trước cười cười.
Không biết có phải Thẩm Du gặp ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt đối phương mang theo mấy phần đánh giá.
Nhận cúp xong, Thẩm Du nhìn qua phía bên cạnh.
Vị khách mời bắt đầu bắt tay trao giải cho Kỷ Hành, mặt mang nét cười, phong thái nho nhã.
Nhìn lầm rồi chăng?
Thẩm Du quay đầu đi, trong lòng thầm nghĩ.
*
Sau khi đoạt giải Bách Hợp, công việc của Thẩm Du trở nên bận rộn hơn.
Ngoài việc tiếp tục tập《 Bình Minh 》, vở kịch múa đoàn chuẩn bị ba năm là 《Dịch Tả》cũng đem vai chính cho Thẩm Du đảm nhiệm.
Trong tình huống này mà cô lại nhận được điện thoại của mẹ Tạ Tân Chiêu.
Hà Ninh Nhàn gọi điện trò chuyện khách khí với Thẩm Du một lúc, mong cô ra ngoài gặp nhau.
Thẩm Du không do dự liền đồng ý.
Lần này, Hà Ninh Nhàn trực tiếp hẹn Thẩm Du trong nhà.
Thẩm Du cũng không báo cho Tạ Tân Chiêu, một mình mang quà tới cửa.
Nơi Hà Ninh Nhàn ở nằm dưới chân núi ở thành phố A, đối diện là cây xanh núi rừng, môi trường tốt nhất, biệt thự theo phong cách kiến trúc Trung Quốc, có một sân vườn riêng, không khí tao nhã yên tĩnh.
Diện tích trong nhà rất lớn, trang hoàng cũng theo kiểu Trung cổ kính lại phong phú, phù hợp với sân vườn tư nhân bên ngoài.
Thời điểm Thẩm Du tới, trong nhà chỉ có Hà Ninh Nhàn cùng dì giúp việc.
Dì giúp việc rót trà cho hai người rồi nhanh chóng rời đi.
Hà Ninh Nhàn so với bảy năm trước có hơi đẫy đà chút, nhưng vẫn trông trẻ đẹp như xưa.
"Cô đã xem tin con đoạt giải.
chúc mừng con." Hà Ninh Nhàn nói chúc mừng Thẩm Du.
Thẩm Du lễ phép cảm ơn.
Hà Ninh Nhàn cẩn thận nhìn Thẩm Du, chậm rãi nhấp ngụm trà.
"Hai đứa ở bên nhau rồi?"
Bà hỏi trực tiếp như thế, Thẩm Du cũng đơn giản gật đầu thừa nhận.
"Đúng vậy thưa cô, chúng cháu đã ở bên nhau."
Trên mặt Hà Ninh Nhàn thật ra chẳng có vẻ ngạc nhiên gì.
"Ừ, cũng đoán được vậy."
Bà nhìn chằm chằm chằm Thẩm Du, nhướng mày.
"Con nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi ạ." Thẩm Du chắc nịch nói.
Hà Ninh Nhàn trầm mặc không nói gì.
Làn khói trắng từ tách trà bay lên ngăn giữa hai người, làm gương mặt cô mờ đi.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có cây cối ở ngoài sân vang lên tiếng xào xạc trong gió.
Thẩm Du do dự một hồi, thấp giọng hỏi: "Cô ơi, Tạ Tân Chiêu....!Anh ấy đã khỏi chưa?"
Hà Ninh Nhàn lắc đầu: "Thành thực mà nói, cô cũng không biết nữa."
"Hồi chia tay với con nó không ăn không uống một thời gian, ai nói cũng không thèm nghe.
Sau đó ông nội mắng cho nó tỉnh ra, cũng chịu đi bệnh viện.
Con biết đó, nhìn bên ngoài nó trông không có vấn đề gì cả."
Hà Ninh Nhàn giật giật khóe miệng: "Nó hiện giờ thành thục hơn so với trước kia, cô cũng không thể nhìn nhật ký như trước nữa."
"Vậy nên — con mới hỏi cô đã khỏi hay không."
Thẩm Du mím môi, ánh mắt kiên định nhìn Hà Ninh Nhàn: "Thưa, lúc này đây, con không muốn từ bỏ."
Cô suy nghĩ kỹ, mặc kệ ở trong trường hợp nào, Tạ Tân Chiêu trước giờ đều không tự tổn thương bản thân quá đáng.
Anh chỉ giống như thiếu chút cảm giác an toàn.
Nếu bản thân mình có thể mang lại cho anh ấy đủ cảm giác an toàn, hẳn anh sẽ không làm mấy hành động tự tổn thương nữa.
Hà Ninh Nhàn ngạc nhiên đánh giá Thẩm Du.
Cô gái trước mặt mềm mại xinh đẹp nhưng tâm lý lại mạnh mẽ khác xa so với tưởng tượng.
Bảy năm qua đi, cô gái này đã bớt đi vẻ ngây ngô, suy nghĩ cũng trở nên chín chắn hơn.
"Cô ơi, cô cũng không cần lo lắng cho tương lai vì con.
Nhu cầu xã giao của con không lớn, trừ lúc múa ra hứng thú với những thứ khác rất ít.
Tính chiếm hữu của anh ấy với con mà nói cũng không quá khó chịu." Thẩm Du hiếm khi mà bật cười, "Cẩn thận nghĩ lại, tụi con rất hợp nhau đúng không?"
Hà Ninh Nhàn ngẩn người, giật giật khóe miệng.
"Nếu con đã nghĩ như vậy rồi cô cũng không còn lời nào để nói nữa."
Trong đầu bà bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ: "Đúng rồi, không biết nó đã nói với con chưa, ngón út của nó...."
Thẩm Du sửng sốt: "Ngón út không phải bị gãy do ngoài ý muốn sao?"
*
Buổi tối, ánh đèn lờ mờ trong phòng, bóng người đong đưa.
Thẩm Du nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Tân Chiêu, không thể lý giải nổi những lời Hà Ninh Nhàn nói lúc chiều.
Cô dùng ngón tay sờ soạng tìm được tay trái đè trên hông mình, nhẹ nhàng vuốt ve đốt xương ngón út.
Tạ Tân Chiêu thuận thế nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt nhau ấn xuống gối.
"Làm gì vậy?"
Giọng anh khàn khàn.
Thẩm Du nghiêng đầu, nhắm vào đốt tay ngón út.
"Em muốn nhìn chiếc nhẫn kia một chút."
Tạ Tân Chiêu đối với việc cô phân tâm có hơi bất mãn, trực tiếp đỉnh lên phía trước thay lời muốn nói.
Thẩm Du rên lên một tiếng, muốn anh nhẹ lại.
Nhưng mà rất nhanh cô không thể nói lên lời nào nữa, tâm trí cũng không thể nghĩ được gì khác.
Sau khi ngừng lại, Tạ Tân Chiêu ở sau lưng ôm chầm Thẩm Du, vòng tay ôm cô vào lồng ngực.
Thẩm Du thở hổn hển, kiềm không được nhéo nhéo ngón út anh chơi đùa.
Tạ Tân Chiêu để cô tùy ý, nhưng bốn ngón tay còn lại thì không an phận.
Thẩm Du giật mình, nhịn không được co rụt lại.
Như vậy ngược lại làm lưng mình càng dán lên người anh hơn.
Tạ Tân Chiêu bật cười nhẹ, cả bàn tay bị Thẩm Du đè lại.
"Đừng nhéo." Bên tai cô ửng đỏ, nhỏ giọng nói.
Tạ Tân Chiêu trầm tĩnh vài giây, môi cọ nhẹ sau gáy Thẩm Du.
"Em yêu...."
Thẩm Du cảm giác người phía sau lại có phản ứng, hơi bất đắc dĩ mà quay đầu, biến thành tư thế đối mặt nhau.
Lòng bàn tay ấm áp của Tạ Tân Chiêu vỗ về mặt Thẩm Du, mím môi than thở: "Ở bên cạnh em, anh giống như quái vật có thể động dục bất cứ lúc nào."
Thẩm Du ngẩn người, chủ động ôm lấy người đối diện.
Cô vùi vào lồng ngực ấm áp của Tạ Tân Chiêu, nhẹ nhàng cất lời.
"Vậy anh chắc chắn là quái vật dịu dàng nhất thế giới."