Thẩm Du nói xong, ngón tay theo bản năng vuốt ve ngón út của Tạ Tân Chiêu
Lồng ngực Tạ Tân Chiêu trở nên ấm áp vì mấy lời của cô, anh cười nhẹ một tiếng.
"Thật sự thích như vậy sao?"
Anh tháo chiếc nhẫn ở ngón út xuống, đeo vào ngón giữa của Thẩm Du.
Thẩm Du nằm ở trên giường, mái tóc đen dài xoã ra trên gối đầu như tơ lụa cẩm tú.
Ánh đèn vàng nhạt nhu hoà chiếu trên mặt cô, sắc mặt dịu dàng an tĩnh.
Cô giơ tay lên trước mặt, cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn
Chiếc nhẫn này rộng hơn ngón giữa của Thẩm Du, đeo vào tay cô không được vừa.
Thẩm Du chớp mắt không nói gì.
Một lát sau, cô kéo lấy ngón út của Tạ Tân Chiêu rồi vuốt ve khớp xương ngón tay.
"Sao lại gãy xương?"
Tạ Tân Chiêu khựng lại, không trả lời cô: "Em hỏi cái này làm gì?"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh, an tĩnh đợi anh đáp.
Tạ Tân Chiêu làm như không có chuyện gì, lấy lại nhẫn rồi đeo vào ngón út của mình.
"Đều qua lâu rồi..."
"...Hôm nay em nhìn thấy cô Hà."
Bỗng nhiên Thẩm Du cắt ngang lời anh.
Tạ Tân Chiêu cứng đờ, tay không tiếng động mà nắm chặt, cơ bắp cả người căng thẳng.
"Em biết rồi?" Anh hỏi.
Thẩm Du gật đầu: "Vâng."
"Lúc trước em hỏi anh, tại sao anh không nói?"
Tạ Tân Chiêu cười tự giễu: "Nói cái gì? Nói anh bị em đá rồi nhưng vẫn muốn trả thù tên quấy rầy em? Nói đã đồng ý với em là không đánh nhau nhưng không thực hiện được??"
Bỗng dưng anh có chút bực bội, tự vò tóc của chính mình.
"Anh không muốn em cảm thấy anh là một kẻ điên có hành vi quá khích."
Thẩm Du im lặng.
Chiều nay cô mới biết được, lúc ấy Từ Cửu chưa làm ra hành vi gì thương tổn thực tế cho cô nên không định tội được hắn.
Sau khi hắn được thả ra, Tạ Tân Chiêu tìm đến rồi đánh hắn một trận.
Cụ thể thế nào thì Hà Ninh Nhàn không nói, nhưng Thẩm Du có thể đoán được, nhất định là anh đánh không nhẹ.
Tóm lại từ nay về sau, Từ Cửu sẽ không xuất hiện nữa.
Hà Ninh Nhàn nói hắn ta vừa tốt nghiệp đã rời khỏi thành phố A, sẽ không về nữa.
"Mẹ anh còn nói gì nữa?" Tạ Tân Chiêu bình tĩnh nhìn Thẩm Du, ánh mắt sâu thẳm đen tối.
Thẩm Du an tĩnh trầm mặc, thanh âm của anh không tự giác trở nên nóng nảy.
"Có phải mẹ anh nói anh không bình thường, muốn em chia tay với anh?"
Thẩm Du sửng sốt, vội chủ động ôm lấy anh để trấn an: "Không đâu, cô không nói vậy."
Tạ Tân Chiêu an tĩnh vài giây, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Du.
"Bé ngoan, đừng rời khỏi anh.
Bây giờ anh rất bình thường..."
Thẩm Du hé môi, thấp giọng đồng ý.
"Sẽ không rời khỏi anh."
Tạ Tân Chiêu ngẩn ra một giây, sau đó càng trở nên kích động hơn.
"Bé ngoan..."
Anh cọ cọ Thẩm Du, như mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân.
"Lại một lần nữa được không?"
Thẩm Du nghĩ, bản thân mình đúng là bó tay với anh.
"...Được rồi."
-
Từ lúc vào tháng 5, thời tiết dần nóng hơn.
Thẩm Du bị một cái bếp lò ôm, ban đêm cảm thấy nóng, không tự giác mà dịch sang bên cạnh một chút.
Trên cơ bản mỗi lần Tạ Tân Chiêu đều phát hiện, anh cũng dịch người theo cô.
Thẩm Du thường thường tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm tới mép giường.
Hai người dính ở bên nhau, một nửa giường trống không chẳng ai nằm.
Hôm nay trong lúc ngủ mơ, Thẩm Du lại theo bản năng dịch về bên cạnh, khi muốn xoay người, nửa người bỗng nhiên hẫng một cái.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, mắt thấy mình gần rớt xuống giường, bên hông xuất hiện một cánh tay vớt cô trở về.
Thẩm Du quay đầu lại, đụng phải đôi mắt đen tối sâu thẳm của Tạ Tân Chiêu.
Cô sửng sốt: "Anh còn chưa ngủ sao?"
Tạ Tân Chiêu gật đầu.
Thẩm Du nhẹ nhàng "à" một tiếng: "Sao anh còn thức?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô mà không nói gì, trên mặt chẳng có cảm xúc, hình dáng trong bóng đêm có chút mơ hồ.
Thẩm Du quan sát sắc mặt của anh, cẩn thận kiến nghị: "Tách ra một chút được không?"
Thật sự cô có hơi nóng.
Mí mắt Tạ Tân Chiêu run rẩy, thấp giọng hỏi: "Tiểu Du ghét bỏ anh sao?"
Ban ngày anh mới tìm được một ít tin tức, đến tối nghĩ lại thì thành ra mất ngủ.
Lẳng lặng nhìn Thẩm Du ngủ rồi mà vẫn dịch sang bên cạnh theo bản năng, giống như muốn chạy trốn khỏi anh vậy.
Thẩm Du ngẩn ra, lắc đầu: "Không phải, em thấy hơi nóng."
Tạ Tân Chiêu im lặng, xuống giường mở điều hoà.
Thẩm Du: "..."
Tạ Tân Chiêu nhướng mày: "Mát rồi đấy."
Thẩm Du:...Thôi bỏ đi.
Lúc này cơn buồn ngủ của Thẩm Du cũng bị cưỡng chế di dời, không ngủ được nữa.
Cô yên lặng nằm nghiêng, cũng không nói gì.
Người phía sau vẫn rất nhạy bén mà nhận ra trạng thái của cô.
Ngón tay Tạ Tân Chiêu vuốt ve đầu vai bóng loáng của Thẩm Du, thấp giọng hỏi: "Em không ngủ được à?"
Thẩm Du gật đầu.
"Vậy chúng ta tâm sự đi." Tạ Tân Chiêu nói.
Thẩm Du ngừng loại, xoay người đối mặt với Tạ Tân Chiêu.
Một đôi mắt an tĩnh thanh khiết nhìn anh: "Nói chuyện gì bây giờ?"
Tạ Tân Chiêu lẳng lặng đối diện với cô vài giây: "Tiểu Du, em còn nhớ đêm chúng ta cùng nhau đi ngắm sao băng, em đã nói gì không?"
Thẩm Du nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu.
"Em không nhớ rõ."
Tạ Tân Chiêu thở dài: "Là về mẹ em."
Thẩm Du sửng sốt, bỗng nhiên biết anh muốn nói gì.
Khi đó cô nói muốn thử xem cuộc sống hiện tại của mẹ mình.
"À..." Thẩm Du nhàn nhạt đáp, nhưng trái tim lại đập điên cuồng.
"Anh tìm được bà ấy rồi à?"
Tạ Tân Chiêu gật đầu: "Em muốn gặp cô không?"
Thẩm Du lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Thời gian dài như vậy, cô đã buông bỏ chấp niệm khi còn nhỏ của mình.
Cô không biết nếu nhìn thấy mẹ rồi, sự an nhàn hiện tại có bị đánh vỡ không.
Tạ Tân Chiêu ôm cô: "Được rồi, vậy không gặp."
Mùi hương của Tạ Tân Chiêu quanh quẩn bên chóp mũi Thẩm Du, khiến cô an tâm một cách khó hiểu.
Cô "ừm" một tiếng, lát sau không nhịn được lại hỏi: "Bây giờ bà ấy thế nào rồi anh?"
Thanh âm của Tạ Tân Chiêu mát lạnh dễ nghe: "Khá tốt, gả cho một người thương nhân làm nghệ thuật, cuộc sống giàu có sung túc.
Không có con, nhìn cũng còn rất trẻ."
Nhịp tim của Thẩm Du cũng trở nên bằng phẳng theo những gì anh nói.
Không biết qua bao lâu, Tạ Tân Chiêu mới nghe thấy cô nhẹ giọng nói:
"Cứ như vậy đi."
Anh không biết đây là câu nói bất đắc dĩ hay là bình tĩnh nữa.
Trái tim anh như bị ai đó nắm lấy, vừa đau vừa chua xót.
Anh im lặng ôm chặt lấy Thẩm Du, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô.
"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Chóp mũi Thẩm Du chua xót, cũng ôm lấy Tạ Tân Chiêu.
*
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Du nóng quá nên tỉnh dậy.
Người phía sau nóng như bếp lò, dính sát vào lưng cô.
Thẩm Du sửng sốt, nhận ra nhiệt độ của Tạ Tân Chiêu hình như không bình thường.
Cô nhíu mày, xoay người đi xuống giường.
Lấy nhiệt kế rồi kẹp cho Tạ Tân Chiêu.
Quả nhiên là sốt rồi.
Anh sốt đến mơ màng, chỉ hé mắt nhìn Thẩm Du rồi nhắm lại.
Thẩm Du thấy anh mệt thành như vậy, không quấy rầy nữa mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô xin nghỉ nửa ngày, rửa mặt xong thì đi mua thuốc.
Vừa muốn ra cửa, cửa phòng ngủ trên tầng hai bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, đập vào trên tường "uỳnh" một tiếng.
Thẩm Du kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Tân Chiêu với mái tóc rối bời, sắc mặt đỏ lên vì sốt cao, mí mắt nặng nề, trong mắt có cả tia máu đỏ tươi.
Anh nhìn Thẩm Du đang đứng ngoài cửa, nhíu mày.
Vài bước đã đi xuống cầu thang, vội vàng chạy tới trước mặt Thẩm Du.
"Em đi đâu?" Giọng nói của Tạ Tân Chiêu khàn khàn.
Thẩm Du sửng sốt: "Em đi mua thuốc cho anh."
Tạ Tân Chiêu không nói hai lời, một tay ôm thân hình mảnh khảnh của Thẩm Du vào lòng, cằm đặt lên vai cô.
Anh ngủ mơ màng, còn mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ Thẩm Du nói anh vẫn giống như trước kia, vốn dĩ chưa hề tốt hơn.
Cô không muốn ở cạnh anh, muốn dựa vào tuần đi diễn mà xách theo vali rồi đi luôn, chỉ để lại cho anh một tin nhắn chia tay.
Tạ Tân Chiêu ở trong mơ gấp không chịu được, gọi điện thế nào cô cũng chẳng bắt máy, gửi đi rất nhiều tin nhắn nhưng đều là đá chìm đáy biển.
Anh muốn mua vé máy bay đến nơi cô diễn, nhưng lại không tìm được tin tức về buổi biểu diễn của cô.
Anh gấp đến nỗi cổ họng bốc lửa, bị lo âu và sợ hãi doạ tỉnh.
Tỉnh lại không thấy cô bên người, trong nháy mắt anh trở nên luống cuống không biết phải làm sao.
Giờ phút này được ôm Thẩm Du, cảm giác kinh hoàng kia mới giảm bớt.
Thẩm Du kề sát với thân người nóng bỏng của người đàn ông, lồng ngực cũng nóng lên.
"Những gì trong mơ đều không thành hiện thực, anh đừng lo."
Cô không ngờ rằng bản thân mình cũng sẽ có ngày dỗ dành anh như một đứa trẻ con.
Tạ Tân Chiêu không trả lời, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.
Thẩm Du thở dài: "Em không đi nữa, để mua ở trên mạng vậy."
Tạ Tân Chiêu ngừng lại, lúc này mới chậm rãi buông tay.
Thẩm Du chỉ vào nhà vệ sinh: "Anh đi rửa mặt trước đã, em mua thuốc."
Tạ Tân Chiêu nghe lời gật đầu, xoay người đi vào toilet.
Thẩm Du kéo ghế ở bàn ăn ra, đặt thuốc trên app.
Sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, định nấu chút cháo cho anh ăn.
Mới vừa vo gạo xong, trong phòng khách đã truyền đến giọng nói của Tạ Tân Chiêu.
"Tiểu Du?"
Thẩm Du buông nồi cháo, đi ra cửa: "Em đây."
Bọt kem đánh răng trên miệng Tạ Tân Chiêu còn chưa lau sạch, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn Thẩm Du.
Thẩm Du có chút bất đắc dĩ, chỉ vào miệng.
Sắc mặt Tạ Tân Chiêu thả lỏng, đi thẳng vào nhà bếp mà súc miệng.
"Em làm gì thế?" Anh đứng bên cạnh Thẩm Du, thấp giọng hỏi.
"Em nấu cháo." Thẩm Du cắm dây điện, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh khó chịu không? Đi nghỉ chút đi."
Tạ Tân Chiêu mím môi nhìn cô, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.
"Vậy em ngủ với anh."
Người đàn ông hôm nay bị bệnh có vẻ dính người hơn thường ngày.
Thẩm Du bó tay với anh rồi.
Tạ Tân Chiêu nằm xuống sofa, đôi mắt không chớp nhìn Thẩm Du.
Cô đắp cho anh một tấm chăn mỏng, nhẹ giọng nói: "Anh nằm đây nghỉ một lát, em phải luyện múa."
Tạ Tân Chiêu gật đầu.
Thẩm Du đi tới vườn hoa, là nơi Tạ Tân Chiêu có thể nhìn thấy rồi bắt đầu luyện tập những động tác cơ bản.
Không mất quá nhiều thời gian, thuốc đã được giao tới.
Thẩm Du ra cửa nhận thuốc, quay lại trông chừng cho anh uống.
Làm xong hết thảy, Thẩm Du quay lại phòng bếp xem cháo đã được chưa.
Đầu Tạ Tân Chiêu dựa vào gối ôm, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng bận rộn của Thẩm Du.
Cô mặc áo cardigan hơi mỏng, vòng eo nhỏ nhắn, tóc buộc lỏng lẻo, nhìn qua có vẻ hưu nhàn khi ở nhà.
Thẩm Du múc cháo xong đặt ở trên bàn cơm, đi đến dùng môi chạm nhẹ vào trán Tạ Tân Chiêu.
"Còn nóng lắm, chắc là anh bị cảm lạnh rồi, hôm nay đừng bật điều hoà nữa."
Tóc mái của cô nhẹ phất qua da Tạ Tân Chiêu, có hơi ngứa.
Giờ phút này Thẩm Du trái ngược hoàn toàn với cảnh trong mơ, đáy lòng Tạ Tân Chiêu nóng lên, giữ cô ngồi xuống ghế sofa.
"Tiểu Du." Anh bình tĩnh nhìn cô, ngón tay ấm áp vuốt ve mu bàn tay của cô.
"Từ sau khi em đi, anh không biết phải chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống với ai nữa."
Mấy năm nay anh có rất nhiều chuyện vui và buồn, quay đầu lại chẳng biết phải chia sẻ chuyện đó với ai.
Ở công ty cố gắng lập thành tích, theo bản năng muốn gọi cho cô.
Cầm lấy điện thoại mới nhớ ra, bản thân vì muốn đập nồi dìm thuyền* nên đã xoá hết tất cả phương thức liên lạc với cô.
(*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
Giọng nói của Tạ Tân Chiêu chua xót, ánh mắt mê mang.
Thẩm Du nhẹ giọng đáp: "Em cũng vậy."
Tạ Tân Chiêu mím môi: "Tiểu Du, em là đồ lừa đảo, anh sẽ không tin em nữa.
Gặp chuyện gì thì em nhất định sẽ bỏ rơi anh trước."
Càng nói về sau, giọng anh càng thấp hơn, mặt cũng quay sang một bên, không nhìn Thẩm Du.
Thẩm Du không so đo với những gì anh nói, kiên nhẫn ôn hoà hỏi: "Vậy em phải chứng minh bản thân thế nào đây?"
Tạ Tân Chiêu chậm rãi quay đầu, đôi mắt che kín tơ máu nhìn Thẩm Du.
"Anh sẽ không tin, trừ khi em phải luôn ở bên anh."
Ánh mắt của anh kiên định, gằn từng chữ một: "Em phải dùng cả đời để chứng minh.
Chờ anh hoặc em nhắm mắt xuôi tay rồi, anh mới tin em."
Anh sốt đến nỗi mặt đỏ lên, khi nói chuyện trên cổ còn xuất hiện gân xanh, râu không cạo, lún phún mọc ở cằm.
Dáng vẻ có chút tiều tuỵ đáng thương.
Ở bên Tạ Tân Chiêu lâu rồi, Thẩm Du nghe được mấy câu như vậy cũng không còn thấy ngoài ý muốn nữa.
Cô thở dài, mềm lòng gật đầu:
"Được rồi, vậy anh cứ chờ xem..."