Sau bữa tối hôm đó, Thẩm Du cũng không gặp Chương Giang một thời gian.
Tháng 6, bắt đầu một vòng tuần diễn mới.
Thẩm Du bận đến nỗi chân không chạm đất, liên tục bay qua mấy thành phố khác để biểu diễn.
Trong lúc này, bạn hồi đại học của cô đang nhiệt tình thảo luận muốn tổ chức họp lớp ở trong nhóm chat.
Tốt nghiệp bốn năm, bạn học của cô đa số đều tham gia vào giới khiêu vũ.
Có người vào đoàn múa giống Thẩm Du, có người về quê làm giáo viên dạy múa, có người thi vào công chức, cũng có người vào giới giải trí làm công việc liên quan...
Nghề nghiệp của mọi người không giống nhau, trời nam biển bắc, ngày thường rất khó gặp mặt.
Cũng vì lẽ đó nên thời gian rảnh của mọi người cũng khó khớp nhau.
Sau khi náo nhiệt thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định sẽ tổ chức họp lớp vào Tết Trung Thu.
[Có được mang theo người nhà không?]
Một người hỏi.
Lớp trưởng lập tức trả lời: [Được chứ, đưa người nhà đến đi, càng đông càng vui.]
[Chắc không phải ai cũng đưa người nhà đi theo, mỗi mình tôi là cẩu độc thân đấy chứ?]
[Yên tâm đi, còn có tôi mà.]
[Sợ gì, còn ba tháng nữa mới họp lớp, khéo lúc đó cậu cũng có người nhà thì sao?]
[Hahaha]
...
Bầu không khí trong group chat rất náo nhiệt.
Lúc nhìn thấy những tin nhắn này, Thẩm Du mới vừa xuống máy bay, đang định bắt xe đến khách sạn nghỉ ngơi.
Trong nhóm lớp đang thảo luận, Thẩm Du không thích lên tiếng.
Nhưng lúc này đây lại có người tag cô, hỏi cô có đến họp lớp không.
Thẩm Du còn chưa trả lời, các bạn học đã mồm năm miệng mười nói.
[Chắc là Thẩm Du bận lắm nhỉ?]
[Tôi thấy Kỷ Hành đăng lên vòng bạn bè, nói bọn họ đang đi tuần diễn mà.]
[Đi họp lớp đi, đã lâu mọi người không gặp nhau rồi! @Thẩm Du]
[Cái gì mà lâu không gặp! Mới hôm nọ tôi thấy cậu ấy trên TV xong, xinh đẹp xuất sắc luôn.]
[Không lẽ sau này chúng ta chỉ được nhìn Thẩm Du qua TV thôi sao...]
[Hahaha.]
-
Trong lúc cô nghỉ ngơi, thông báo group chat đã lên tới 99+.
Thẩm Du quay đầu lại, Kỷ Hành đang đeo bịt mắt ngủ, giống như hoàn toàn không biết chuyện họp lớp đại học.
Cô nhanh chóng nhìn qua tin nhắn nhắc đến mình rồi trả lời.
[Tết Trung Thu mình phải tham gia tiệc tối của thành phố, nếu không trùng thời gian thì mình sẽ tới.]
Tin nhắn cô vừa gửi xong, group chat như nổ tung.
[Vậy nhất định không được trùng giờ!]
[Cậu có biết tiệc tối thành phố tổ chức lúc mấy giờ không để tôi còn tránh?]
......
Ý kiến của mọi người thống nhất ngoài ý muốn, kiên quyết muốn đổi giờ để chờ Kỷ Hành và Thẩm Du tham gia.
Vì thế Thẩm Du cũng đồng ý, đến lúc đó sẽ tham gia.
Sau khi đến khách sạn, cô gọi video cho Tạ Tân Chiêu.
Từ lúc hẹn hò với anh, anh luôn cố gắng hết sức để chen vào cuộc sống thường ngày của cô.
Mới đầu Thẩm Du đi nơi khác cũng chỉ biết nhắn tin báo cho anh một tiếng.
Nhưng Tạ Tân Chiêu cảm thấy không đủ, mỗi lần đều gọi video cho cô.
Gọi rồi còn muốn lên án cô một câu: "Tiểu Du, em qua loa quá."
Hoặc là: "Có phải em chẳng nhớ anh chút nào không? Thế sao không cho anh nhìn em?"
Nhiều lần như vậy, bất tri bất giác cũng ảnh hưởng đến thói quen của Thẩm Du.
Sau đó, mỗi lần đến thành phố khác, cô đều gọi video cho Tạ Tân Chiêu, cho dù chỉ nói với nhau được hai câu.
Bên kia, Tạ tân Chiêu lập tức ấn nghe máy, gương mặt đẹp trai xuất hiện ở trong màn hình điện thoại.
"Em đến rồi à?"
Thẩm Du "vâng" một tiếng, hơi nhíu mày.
"Anh vẫn còn ở công ty?"
Lúc này đã là 10 giờ đêm, anh mặc áo sơmi không chút cẩu thả, sau lưng là ghế làm việc tối màu, vừa nhìn là biết đang tăng ca.
Tạ Tân Chiêu thấp giọng đáp, thế nhưng còn bày ra dáng vẻ ấm ức.
"Em không ở nhà, anh về cũng chẳng làm gì."
Thẩm Du: "..."
Tạ Tân Chiêu nhìn cô chằm chằm, cổ họng cũng co chặt lại.
"Em đi lâu quá."
Từ lúc hai người quay lại với nhau, đây đúng là lần Thẩm Du rời khỏi thành phố A lâu nhất.
Gần đây công việc của Tạ Tân Chiêu cũng rất bận rộn, có rất nhiều kế hoạch phải nghiệm thu.
Anh không rời khỏi thành phố A, hai người đã không được gặp nhau rất nhiều ngày rồi.
Thẩm Du nghĩ nghĩ: "Cũng chưa lâu lắm, mới được 10 ngày thôi."
Lúc trước cô còn bận đến nỗi mấy tháng chẳng về thành phố A.
Tạ Tâm Chiêu nhíu mày, môi cũng mím lại tỏ vẻ không vui.
"10 ngày còn không nhiều à?"
Anh sắp nhớ cô đến phát điên rồi, mấy hôm nay liều mạng tăng ca, mong sớm xong việc để đến chỗ cô.
Thẩm Du bị chọc cười, vội nói xong tuần diễn này thì sẽ trở về một chuyến.
Lúc này sắc mặt của Tạ Tân Chiêu mới khá hơn.
"Em còn không về là anh đến tìm em đấy." Anh rầu rĩ nói.
"Ừm, em về mà."
Thẩm Du đổi đề tài, kể chuyện họp lớp đại học của cô cho anh nghe.
Tạ Tân Chiêu lập tức hỏi: "Anh đi cùng em được không?"
"Được chứ." Thẩm Du cười cười: "Anh có muốn đi không?"
Tạ Tân Chiêu gật đầu, đúng lý hợp tình.
"Đương nhiên rồi.
Nếu không lần sau muốn gặp thì có lẽ là hôn lễ của chúng ta."
Thẩm Du: "..."
Tạ Tân Chiêu: "Anh nói không đúng à?"
Thẩm Du: "...Đúng."
*
Ngày hôm sau, Thẩm Du và mọi người trong đoàn hoàn thành buổi biểu diễn.
Khi xuống sân khấu, Kỷ Hành cũng nhắc đến chuyện họp lớp với Thẩm Du.
Thẩm Du hỏi cậu ta có đi hay không.
Kỷ Hành nhún vai: "Xem tình huống thế nào đã rồi nói sau."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào hậu trường.
Sau cánh gà có nhiều người đang vây quanh một lãng hoa xinh đẹp, là một lãng hoa bách hợp được đặt ở vị trí chính giữa, bắt mắt nhất.
Thẩm Du đi đến cạnh lãng hoa bách hợp, cầm lấy tấm card.
Lại là cái tên quen thuộc - Sơn Thủy.
đã biểu diễn được một thời gian, dạo gần đây có mấy người rất nhiệt tình tặng hoa tới.
Trong đó có người tên "Sơn Thủy" lúc nào cũng chỉ tặng hoa bách hợp cho một mình Thẩm Du.
"Thẩm Du, lại là fans của cô đấy." Đồng nghiệp đứng cạnh nói giỡn.
Sau khi tiết mục Thẩm Du biểu diễn được công chiếu trên TV, cô đã thu về rất nhiều fans.
Cô không có tài khoản weibo, rất nhiều người theo manh mối tìm được weibo của đoàn múa, sau đó tìm tòi những thông tin của Thẩm Du trên đó.
Phàm là nick weibo của đoàn có nhắc đến hay đăng ảnh của cô, thì lượt thích, bình luận và share lại đều nhiều hơn bình thường.
Tuy có nhiều người thúc giục, nhưng Thẩm Du vẫn không tạo tài khoản mạng xã hội.
Từ Chu tổng ngày trước đến Sơn Thủy hiện tại, còn có ngày thường hay nhận được hoa của nhiều người khác, Thẩm Du và các đồng nghiệp đều đã coi nó thành thói quen, cũng ngẫu nhiên lấy cô ra trêu ghẹo.
Thẩm Du cười cười, để tấm card sang một bên.
Người Sơn Thủy này mới xuất hiện, từ ngày đi tuần diễn, lần nào cô cũng nhận được hoa bách hợp mà người này gửi.
Không giống với Chu tổng, người này chưa từng có ý đồ liên lạc với Thẩm Du, cũng chẳng để lộ chút thông tin cá nhân nào.
Ngay cả việc người đó là nam hay nữ cô cũng không biết.
Lúc rời khỏi kịch trường, Thẩm Du đi ở phía sau.
Cô ngồi trên xe, ánh mắt vô ý thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh phố xá xa lạ, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt.
— Là Chương Giang.
Ông ta đứng ở ven đường, thỉnh thoảng nhìn xung quanh giống như đang đợi ai đó.
Thẩm Du sửng sốt, nhịp tim đập cũng nhanh hơn.
Từ phương hướng mà Chương Giang nhìn, một bóng người phụ nữ nhỏ xinh thon gầy xuất hiện.
Bà ta mặc một bộ váy rất đẹp, tóc búi cao, buổi tối còn đeo kính râm.
Nhìn qua không còn trẻ nhưng dáng người gìn giữ rất tốt, trang điểm cũng hợp thời trẻ trung.
Thẩm Du nhìn hai người đó không chớp mắt, ánh mắt cũng ngơ ngẩn.
Đến khi nhìn thấy Chương Giang sửa lại làn váy cho bà ta, Thẩm Du mới nhanh chóng quay đầu đi.
Cô kéo rèm cửa lại, tim đập không ngừng.
-
Ngày hôm sau khi lên máy bay, Thẩm Du nhìn quanh cabin theo bản năng, nhưng không nhìn thấy hai người tối qua.
Tâm trạng của cô có hơi phức tạp, nói không lên lời đó là cảm giác gì.
Sau khi về thành phố A, Tạ Tân Chiêu đến đón cô như thường lệ.
Hôm nay tài xế lái xe, Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu ngồi ở ghế sau.
Khác với bình thường, xe này có tấm ngăn giữa hai hàng ghế, cho nên tài xế không thể nhìn thấy.
Lần đầu tiên Thẩm Du nhìn thấy cái này nên cảm thấy có chút mới lạ.
Cô hơi nhổm người về phía trước, còn chưa kịp hỏi gì thì một bóng người đã nhào tới.
Tạ Tân Chiêu duỗi tay cài đai an toàn cho cô, sau đó xoay mặt cô về phía mình, môi cũng vội dán lên môi cô.
Hai người đã không gặp nhau một thời gian, anh sắp nghẹn hỏng rồi.
Đầu Thẩm Du bị bắt ngửa lên, sau đầu và cằm đều có tay anh đỡ.
Đầu lưỡi và cánh môi bị anh nhẹ nhàng mút vào, sau đó dùng răng khẽ cắn.
Cô duỗi tay ôm cổ Tạ Tân Chiêu, bởi vì sợ tài xế ở phía trước nghe được mà thẹn tới nỗi đỏ mặt.
"Anh rất nhớ em."
"Anh không thích xa em lâu như vậy đâu."
Tạ Tân Chiêu không thấy phiền mà liên tục hôn cô, trắng trợn thổ lộ bản thân nhớ cô nhiều đến mức nào.
Lồng ngực Thẩm Du mềm mại, lòng bàn tay không tự giác vuốt ve sau gáy Tạ Tân Chiêu.
Tóc của anh rất mềm, cho dù sau gáy cạo rất ngắn nhưng sợi tóc cũng không làm đau tay cô.
Bây giờ chỉ ôm hôn thôi là không đủ để thỏa mãn Tạ Tân Chiêu.
Anh vừa hôn, ngón tay cũng tận dụng mọi thứ để vói vào trong áo cô.
Thẩm Du kêu lên một tiếng, đè tay anh lại.
"Đừng ở chỗ này." Cô nhỏ giọng nói.
Tạ Tân Chiêu không động nữa, thành thật hôn cô.
Nhưng vẫn không thỏa mãn.
Đôi mắt cũng đỏ lên.
"Bé ngoan, em có nhớ anh không?"
Bây giờ anh rất tham lam, rất muốn được Thẩm Du đáp lại.
Tốt nhất là nhiều hơn một chút, càng nhiều càng tốt.
Đôi mắt của Thẩm Du ngập nước mê ly, ngơ ngẩn nhìn anh rồi gật đầu.
"Ừm, em nhớ anh."
Thanh âm của cô nhẹ như mây, âm cuối còn khẽ run.
Tạ Tân Chiêu im lặng vài giây, sau đó nụ hôn càng thêm hung ác mạnh bạo hơn.
Đầu lưỡi len qua hàm răng, làm Thẩm Du chủ động quấn lấy anh.
Nhưng chỉ cần Thẩm Du hơi động một chút, anh sẽ lập tức đuổi theo.
Môi cô bị anh hôn đến tê dại, khi tách ra, môi hai người cũng phiếm ánh nước.
Về đến trong nhà, nụ hôn từ trên xe tự nhiên phát triển thành giao lưu thân mật đậm sâu hơn.
Quần áo rơi rụng từ phòng khách đến phòng tắm.
Lúc đi ra từ phòng tắm, mặt Thẩm Du đã đỏ lên, hai chân cũng run rẩy.
Tạ Tân Chiêu không cho cô có cơ hội nghỉ ngơi, lập tức nhào vào cô.
Chờ Thẩm Du mặc xong quần áo, đã là là chuyện của hơn ba giờ sau.
Cô mặc một bộ váy hai dây, dù đã xong chuyện nhưng lại chẳng thấy buồn ngủ.
Nằm trong lòng Tạ Tân Chiêu, nhàm chán nghịch ngón tay của anh.
Tạ Tân Chiêu rũ mắt, trực giác mách bảo hôm nay Thẩm Du có chút không thích hợp.
"Tiểu Du, em sao vậy?"
Thẩm Du hơi ngừng lại, ngửa đầu nhìn anh.
Đôi mắt trong trẻo khẽ chớp, thanh âm có hơi buồn.
"Hình như em nhìn thấy mẹ em."
Tạ Tân Chiêu khựng lại kinh ngạc: "Khi nào?"
Thẩm Du: "Lúc kết thúc buổi biểu diễn ngày hôm qua, lên xe rồi mới nhìn thấy."
Cô kể cho anh nghe những chuyện xảy ra gần đây, đặc biệt là người "Sơn Thủy" chỉ tặng hoa bách hợp cho mình.
"Em nghi ngờ số hoa đó là bà ấy tặng?" Tạ Tân Chiêu hơi nhíu mày, cũng bắt đầu suy tư.
Thẩm Du khẽ "vâng" một tiếng.
Tạ Tân Chiêu im lặng một lát, sau đó ôm cô chặt hơn.
"Tiểu Du." Anh lẳng lặng nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh.
"Giống em lúc trước cũng muốn lén nhìn thấy bà ấy, bây giờ bà ấy cũng muốn lặng lẽ nhìn em."
Thẩm Du khẽ gật đầu.
Nếu không có Tạ Tân Chiêu, đúng là cô sẽ không liên tưởng đến Chương Giang và mẹ.
Lúc trước cô muốn nhìn thấy bà, là muốn biết bà sống thế nào.
Vậy còn bà ấy thì sao?
Bà ấy nhìn thấy cô rồi, sau đó thì thế nào?
Thẩm Du giật mình, bỗng nhiên nhìn Tạ Tân Chiêu.
"Tạ Tân Chiêu, anh thích em từ khi nào thế?"
Anh cười nhẹ một tiếng, không hề suy nghĩ mà đáp: "Từ nhỏ đã thích rồi."
"Nhưng mà..." Thẩm Du nhíu mày: "Em hồi nhỏ với bây giờ cũng không giống nhau lắm."
Cô nhớ rõ ba cô từng nói rằng, hồi nhỏ cô là một cô bé rất hoạt bát còn nhiệt tình.
Tạ Tân Chiêu sửng sốt vài giây, sau đó đổi thành tư thế mặt đối mặt với cô.
Ngón tay thon dài lướt qua cái trán, đôi mắt, gương mặt rồi dừng lại ở khóe môi khẽ nhếch của cô.
"Em chính là em." Giọng nói của anh khàn khàn: "Em đang nghi ngờ cái gì thế?"
Dứt lời, ngón tay bên khóe môi hơi dùng sức ấn một cái, môi Thẩm Dụ thuận thế bị mở ra.
Anh cúi người hôn cô, giống như hôn thế nào cũng chẳng đủ.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Tạ Tân Chiêu hơi rụt người lại.
Nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Thẩm Du, biểu tình của anh thành kính lại nghiêm túc.
"Cho dù em trở thành dáng vẻ thế nào, anh cũng chỉ yêu mình em mà thôi."