Tuy Thẩm Du đã nói mình thích anh nhiều hơn những gì anh nghĩ.
Nhưng lúc đó Tạ Tân Chiêu chỉ coi đây là những lời dỗ dành vì anh còn đang bận đắm chìm trong chuyện cô cùng đứng dưới mưa với anh.
Mãi đến vài ngày sau trong lúc vô ý phát hiện chuyện này, khi đó anh mới biết Thẩm Du thật sự không "lừa" mình.
Chuyện này xảy ra một cách tình cờ.
Điện thoại hiện tại của Thẩm Du đã được sử dụng khá lâu nên gần đây thường xuyên nhắc nhở bộ nhớ không đủ.
Tạ Tân Chiêu đã mua cho cô một cái mới.
Thẩm Du bình thường không chơi điện thoại nhiều nên cô không thông thạo lắm.
Cô đưa chiếc điện thoại di động cũ cho Tạ Tân Chiêu và nhờ anh giúp sao chép dữ liệu sang máy mới, sau đó cô lấy quần áo, đi vào phòng tắm để tắm.
Tạ Tân Chiêu sao lưu dữ liệu điện thoại cũ của Thẩm Du.
Lúc anh đang sao lưu thông tin, mắt anh vội vàng liếc nhìn, mí mắt đột nhiên giật giật.
Trong thời đại này, hầu như không còn ai dùng tin nhắn để liên lạc, tin nhắn giữa Thẩm Du và anh chiếm rất nhiều dung lượng.
Tim của Tạ Tân Chiêu đập nhanh hơn, thận trọng, mong đợi mở lại những đoạn tin nhắn trên điện thoại.
Hô hấp như ngừng lại.
Tin nhắn mới nhất là ngày 1 tháng 12 năm ngoái.
—— "Chúc mừng sinh nhật anh."
Chỉ có một câu chúc mừng đơn giản, bên dưới có một dòng chữ nhỏ "gửi không thành công".
Lướt lên trên, đó là vào tháng hai năm ngoái, cô chúc anh năm mới vui vẻ.
Trên nữa là lời chúc mừng sinh nhật từ năm trước.
Ngón tay của Tạ Tân Chiêu vô thức mà run lên, những đầu ngón tay đang ấn trên màn hình trở nên trắng bệch, từ từ trượt xuống từng chút một.
So với lời chào lịch sự và đơn giản sau này, những tin nhắn phía trước phong phú hơn nhiều.
Có niềm vui khi lần đầu 《 Bình Minh 》được diễn thành công, có niềm vui sướng khi được bầu làm trưởng ban, có cả sự ngậm ngùi, tiếc nuối khi mất giải thưởng Bách Hợp...
Càng quay về nhiều năm trước, Thẩm Du càng gửi nhiều tin nhắn.
Cô coi nơi đây là nơi ghi lại những cảm xúc của mình, thỉnh thoảng sẽ kể cho anh nghe về cuộc đời mình.
Tạ Tân Chiêu đọc kỹ từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng.
Chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi, anh dường như đã thoáng thấy bảy năm của Thẩm Du khi không có sự tham gia của mình.
Khi Thẩm Du ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Tạ Tân Chiêu đang ngồi trước giường, mắt đang nhìn vào điện thoại của mình.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Tân Chiêu ngẩng đầu sững sờ nhìn cô, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt thâm trầm như thung lũng.
Thẩm Du sửng sốt vài giây: "Anh làm sao vậy?"
Tạ Tân Chiêu không nói lời nào, móc lấy tay cô.
Thẩm Du không rõ nguyên nhân mà đi tới.
Ngay khi cô bước đến bên Tạ Tân Chiêu, cổ tay cô đã bị kéo rồi ngã vào trong vòng tay của anh.
Điện thoại bị Tạ Tân Chiêu ném sang một bên, anh bóp eo của Thẩm Du để cô ngồi trên đùi mình mà hôn.
Thẩm Du mới vừa tắm xong, toàn thân nóng bừng, gò má phiếm hồng, đôi mắt lấp lánh nước, làn da trong suốt như pha lê, cả người đều tỏa ra mùi thơm.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa hai dây, mái tóc còn ướt, những giọt nước đã nhuộm màu váy sẫm hơn một chút, đường nét gợi cảm hiện rõ.
Nụ hôn của Tạ Tân Chiêu từ môi nhẹ đặt xuống, hôn vào những nơi nhạy cảm của cô qua chiếc váy ngủ.
Thẩm Du run lên, không tự giác cắn môi.
Đôi môi ấm áp của Tạ Tân Chiêu xuyên qua váy ngủ mà trêu chọc cô, Thẩm Du run rẩy gọi tên anh.
Anh ngước lên, ánh mắt đỏ hoe đầy si mê.
"Bảo bối của anh có thích không?"
Mặt cô nóng như lửa đốt, nói không nên lời.
Tạ Tân Chiêu cũng không cần cô trả lời, ngón tay thon dài trực tiếp luồn vào váy kiểm tra.
Thẩm Du bất đắc dĩ nhìn ngón tay của anh đang lau dưới xương quai xanh của cô, sau đó cúi đầu hôn cô.
Cô ngoảnh mặt đi, đến cả cổ cũng ửng hồng.
Quá nóng.
Thẩm Du không biết làm thế nào anh lại giỏi loại chuyện này như vậy.
Mỗi khi đối mặt với loại chuyện này, cô luôn thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
Trước khi ở bên Tạ Tân Chiêu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ như thế này, bị đặt vào nhiều tư thế khác nhau để đón ý vui vẻ cùng một người.
Nhưng khi gặp anh, cô dường như chấp nhận điều đó.
"Em yêu." Tạ Tân Chiêu hôn lên đôi mắt lơ đãng của cô, thanh âm khàn khàn.
"Hóa ra em đã chúc anh sinh nhật vui vẻ suốt tám năm."
Thẩm Du nhìn vào đôi mắt anh, cuối cùng cũng hiểu ra.
Cô vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của Tạ Tân Chiêu, khóe môi cong lên.
"Ừm, năm nay em sẽ nói ở trước mặt anh."
Sự vui mừng trên khuôn mặt của Tạ Tân Chiêu lan tỏa từng chút một, anh cúi đầu hôn cô.
"Được."
*
Vào cuối tháng 9, Thẩm Du nhận được lời mời gặp mặt từ Dư Thanh.
Cô chần chừ một lát rồi đồng ý.
Lần gặp mặt này, Thẩm Du cố ý trang điểm thật cẩn thận.
Chiếc váy màu trà sữa dài đến đầu gối, thân trên ôm vừa vặn, chân váy dát những sợi chỉ vàng như dòng sông lấp lánh khi bước đi.
Phần thân trên của cô mặc một chiếc áo đan len màu nâu, rộng thùng thình, nhìn trông ấm áp và mềm mại.
Tóc được cô uốn xoăn một lần, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, đeo hoa tai và dây chuyền ngọc trai, nhìn cực kỳ tinh xảo lóa mắt.
Nhìn thấy Thẩm Du như vậy, trong mắt Dư Thanh ánh lên không biết là vui mừng hay là kinh diễm.
Hai người ngồi ở hai đầu bàn, một lúc lâu đều không nói chuyện.
Sau khi người phục vụ rót trà cho hai người, Dư Thanh mở lời nói.
"Mẹ cùng Chương Giang sắp đi sang Thụy Sĩ để định cư."
Thẩm Du gật đầu và nói "Chúc mừng." một cách bình tĩnh.
Dư Thanh nhìn Thẩm Du với ánh mắt lập loè, giọng nói nhẹ nhàng.
"Hôm nay ngoại trừ nói lời từ biệt, mẹ còn nợ con một lời xin lỗi."
Bà ấy mím môi, khó khăn nói: "Thật xin lỗi, nhiều năm nay mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Vì vậy nhiều năm qua mẹ luôn sợ hãi, trốn tránh khi đối mặt với con và ba con.
Thời gian xa cách quá lâu khiến mẹ càng không dám trở về tìm con..."
Thẩm Du nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.
Bà ấy mặc một bộ đồ màu xanh, với làn da trắng và dáng người mảnh khảnh nhìn trông trẻ trung và xinh đẹp giữa những người bạn cùng tuổi.
Có thể nhìn ra cuộc sống của bà quả không tồi.
Sau bao nhiêu năm chờ đợi một lời xin lỗi muộn màng, tâm trạng của Thẩm Du bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Trên thực tế, cô luôn biết rằng Dư Thanh là một người theo chủ nghĩa tình yêu.
Bà ấy xinh đẹp yếu đuối như bông hồng sống nhờ sự nuôi dưỡng của tình yêu.
Con gái không phải là quan trọng với bà.
Bà ấy có thể sống mà không có con gái, nhưng không thể thiếu tình yêu.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà." Thẩm Du suy nghĩ rồi nói đúng sự thật: "Nhưng muốn tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì tôi không làm được."
Hốc mắt Dư Thanh đỏ hoe, giọng bà có chút nghẹn ngào.
"Mẹ biết."
Bà hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Mẹ vốn không muốn quấy rầy cuộc sống của con.
Nhưng sau khi nghe Chương Giang nói con đã biết chuyện, mẹ nghĩ phải gặp mặt xin lỗi con trước khi rời đi......"
Thẩm Du mím môi, đưa khăn giấy qua.
"Cảm ơn con." Dư Thanh nhận lấy lau khóe mắt.
Bà siết chặt khăn giấy trong lòng bàn tay, cố gắng làm dịu đi nét mặt của mình.
"Ngày đó lúc mẹ nhìn thấy bạn trai của con ở bệnh viện, cậu ấy đối xử với con rất tốt."
Thẩm Du gật đầu nói phải.
"Vậy thì tốt rồi." Dư Thanh nhẹ nhõm thở ra.
Đã nhiều năm không gặp, hai mẹ con cũng không có nhiều chuyện để nói.
Sau khi Dư Thanh rời đi, Thẩm Du một mình ngồi ở chỗ này chậm rãi uống trà.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhiều cảnh tượng trước đây cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Ban đầu, Thẩm Du còn nghĩ rằng nếu cô càng ngày càng ưu tú, mẹ cô sẽ không bỏ rơi cô.
Vì vậy, cô đã không ngừng làm việc chăm chỉ và có một nỗi ám ảnh khác về "sự xuất sắc".
Sau này, khi ba cô và mẹ kế quen nhau, Thẩm Du tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Đứa nhỏ này cũng không thèm gọi em." Cô nghe thấy giọng nói nửa làm nũng nửa hờn dỗi của Trần Ương.
Cô đã gọi.
Thẩm Du ở trong lòng nói.
Cô gọi dì mà bà ta không nghe thấy.
Không biết có phải vì lấy lòng hay không, Thẩm Lãng lập tức nói hùa theo.
"Nó cứ như vậy, dạy mãi vẫn không thay đổi."
Thẩm Du lập tức sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Một cánh cửa mỏng ngăn cách cô với bên ngoài.
Kể từ đó, Thẩm Du vốn đã trầm tính lại càng trở nên kín tiếng hơn, như thể cô đã xa cách với chính gia đình mình.
Sau này, chuyện của Từ Cửu ở trường cấp ba càng khiến Thẩm Du quấn mình chặt hơn.
Cô từ chối sự thân mật với người khác và không muốn bước vào những mối quan hệ đó.
Cô nghĩ mình sẽ sống một mình đến hết đời, cho đến khi Tạ Tân Chiêu xuất hiện.
Ở bên Tạ Tân Chiêu, cô có thể cảm nhận được mình đang được yêu say đắm.
Chính anh đã nói với cô rằng bất kể cô có như thế nào, anh vẫn sẽ mãi yêu cô.
Yêu và được yêu cùng một lúc thực sự là một điều hạnh phúc và đáng trân trọng.
Đến nỗi mỗi khi nghĩ lại những chuyện không vui trong quá khứ, cảm xúc của cô cũng đã nguôi ngoai hơn rất nhiều.
Khi cô sắp uống xong, Thẩm Du liền nhận được điện thoại của Tạ Tân Chiêu, anh nói muốn đưa cô đến một nơi.
Anh không nói muốn đi đâu, Thẩm Du cũng chẳng hỏi.
Cho đến khi chiếc xe chạy càng lúc càng xa, một tòa nhà nguy nga lộng lẫy cùng những khu vui chơi đầy màu sắc hiện ra trong tầm mắt.
Thẩm Du sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra đây là công viên giải trí mà Tạ gia sắp khai trương.
"Chúng ta đi vào sao?" Cô có chút ngạc nhiên.
Gần đây, thông tin về việc khai trương công viên đã được lan truyền khắp những trang mạng, và Thẩm Du biết rằng vẫn chưa đến lúc khai trương.
Hôm nay Tạ Tân Chiêu ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi quần tây, như thể ông chủ ra ngoài thị sát.
Anh liếc xéo cô, cong môi.
"Đúng vậy.
Em là vị khách đầu tiên."
Sau khi rời khỏi xe, cô mới thấy khu vui chơi trống trải nhưng thật ra vẫn có các nhân viên công tác đang làm công việc của mình.
Thẩm Du không khỏi mở to hai mắt, khẽ hít một hơi.
"Chỉ hai chúng ta thôi sao?"
Tạ Tân Chiêu bị dáng vẻ của cô chọc cười, sửa mái tóc đang bị gió thổi loạn của cô.
"Hôm nay chỉ mở cửa cho em." Anh trịnh trọng nói.
Mặt trời đang lặn, ánh hào quang tràn ngập bầu trời, đường nét của Tạ Tân Chiêu được phủ một lớp vàng mềm mại, như thể nó đang tỏa sáng dịu dàng.
Trái tim của Thẩm Du đập mạnh, lúng túng nói.
"Anh cố ý muốn làm em vui vẻ sao?"
Anh biết cô và mẹ cô gặp nhau, anh luôn lo lắng cô sẽ không vui.
Tạ Tân Chiêu nhếch khóe môi: "Không hẳn."
Không đợi Thẩm Du nói chuyện, anh tiếp tục hỏi: "Tiểu Du, em muốn chơi cái gì?"
Hốc mắt Thẩm Du bỗng dưng đỏ lên, nhìn quanh một vòng.
"Hình như em chưa từng chơi qua trò nào cả."
Tuổi thơ của cô quá cằn cỗi, không được hưởng nhiều niềm vui.
Thẩm Du dứt lời, lòng bàn tay nắm chắt lại.
Tạ Tân Chiêu có chút đau lòng.
"Anh biết." Anh thấp giọng nói.
Tạ Tân Chiêu nắm tay cô đi về phía trước: "Đi đi, anh trai dẫn em đi chơi."
Thẩm Du sửng sốt vài giây, bị anh kéo về phía trước.
"Anh trai Tân Chiêu" là cách cô gọi anh hồi nhỏ.
Giống như hai người chưa từng xa nhau.
Thẩm Du ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêng của anh dưới ánh chiều tà, khoang mũi đột nhiên chua xót.
Có thế giới nào đó mà họ chưa bao giờ thực sự chia tay?
Nếu vậy, tuổi trẻ của họ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
Đi đến đâu Tạ Tân Chiêu cũng chỉ giải thích đơn giản về cách chơi để Thẩm Du lựa chọn.
Ngoại trừ những trò không thể chơi hai người, Thẩm Du đã chơi tất cả những trò mình thích.
Khi trò chơi kết thúc, trời cũng đã sớm tối.
Tạ Tân Chiêu đưa Thẩm Du đến nhà hàng ngoài trời của khách sạn để ăn tối.
Nhà hàng nằm trên tầng cao, có tầm nhìn bao quát toàn bộ công viên.
Đèn nhiều màu sắc, cảnh đêm đẹp hơn ban ngày.
Trong bữa ăn, Thẩm Du vốn đang vui vẻ chơi đùa đột nhiên có một tia cảm hứng.
Cô chậm rãi nhìn về phía Tạ Tân Chiêu, ánh mắt lấp lánh.
"Anh đây là lấy việc công làm việc tư sao? Mọi người trong nhà anh không có ý kiến gì chứ?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô, mỉm cười: "Bây giờ em đã bắt đầu nhọc lòng vì gia đình anh rồi à?"
"......"
Thẩm Du nghẹn họng không nói nên lời.
"Em yên tâm đi, sẽ không có ý kiến." Tạ Tân Chiêu nói.
Thẩm Du nghi hoặc, gật đầu.
"Em không tin anh?" Tạ Tân Chiêu nhìn xuống thời gian và chỉ về hướng sân thượng.
"Em xem."
Sau khi giọng nói anh vang lên, hướng anh chỉ đột nhiên vang lên một tiếng "ầm", và một chùm pháo hoa màu cam nổ tung trên bầu trời.
Thẩm Du sửng sốt, ngẩn ra một chút, đứng dậy đi ra ban công.
Hóa ra ở đây có bắn pháo hoa vào ban đêm.
Dưới màn đêm, từng chùm pháo hoa nhiều màu sắc nổ tung trên bầu trời đêm, tranh ngôi vị đầu tiên, tươi sáng lộng lẫy.
Đột nhiên, có một khoảng dừng ngắn trong pháo hoa trên bầu trời đêm.
Tiếp theo "Ầm" một tiếng, một trái tim màu đỏ tình yêu xuất hiện trên nền trời.
Thẩm Du nhìn không chớp mắt, cũng không phát hiện có gì khác thường.
Cho đến khi một chùm pháo hoa khác nổ tung trên bầu trời, một dòng chữ "Anh yêu em" xuất hiện trong đêm.
Trái tim Thẩm Du đập dữ dội, cô không thể tin được quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Tạ Tân Chiêu nâng cằm, ra hiệu cho cô tiếp tục xem.
Có một âm thanh khác bên tai cô.
Thẩm Du sững sờ nhìn sang, pháo hoa biến thành phụ đề của "Gả cho anh".
Gần như cùng lúc đó, người bên cạnh cô cũng quỳ một gối xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn kim cương.
Cổ họng anh cuộn lại, thanh âm trầm và mạnh mẽ.
"Tiểu Du, anh rất tham lam.
Anh không chỉ muốn lời chúc sinh nhật của em năm nay, mà còn muốn những lời chúc sinh nhật hàng năm trong tương lai."
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt thành kính xen chút khẩn trương
"Em có nguyện ý gả cho anh không?"
Bên tai cô là một loạt những âm thanh pháo hoa đang nổ, nhưng Thẩm Du không có ý định xem nó.
Cô sụt sịt, cổ họng đau rát.
Trong một thời gian ngắn, nhiều khoảnh khắc thân thiết cứ vụt qua.
Trồng hoa, bắn pháo hoa, ngắm sao băng, công viên giải trí...
Những niềm vui thiếu vắng hồi nhỏ, khi lớn lên đã được Tạ Tân Chiêu bù đắp và lấp đầy từng chút một.
Hai lần xa nhau, ba lần gặp gỡ.
Gặp nhau bao giờ cũng hơn xa nhau.
Nếu chúng ta không có một kết thúc tốt đẹp, làm sao chúng ta có thể xứng đáng với những khó khăn của những năm vừa qua?
Còn cả một chặng đường dài phía trước, lần này chúng ta hãy đi cùng nhau.
Thẩm Du gật đầu, đưa tay trái ra.
"Em nguyện ý." Giọng nói của cô có chút nghẹn nào.
Đúng.
Từ trước đến nay, cô đối với Tạ Tân Chiêu vẫn luôn chỉ có một câu trả lời.
Chiếc nhẫn kim cương từ đầu ngọn tay được đeo xuống, kích thước không sai chút nào.
Tạ Tân Chiêu hôn tay cô, đứng dậy ôm Thẩm Du vào trong lòng.
Gió đêm đầu thu se se lạnh, hai trái tim gắn bó với nhau nóng bỏng.
Đêm đầy sao và ánh đèn của công viên giải trí sáng rực.
Họ ôm hôn nhau dưới ánh pháo hoa lộng lẫy và lãng mạn.
Cả hai đều là những người thiếu vắng tình yêu thương, nhưng Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu dường như đã đi đến hai thái cực, nên hành vi của họ hoàn toàn khác nhau.
May mắn thay, trái đất tròn, nên họ gặp lại nhau sau khi chia tay, và họ có thể ôm nhau, sưởi ấm cho đối phương.
Đó là may mắn và cũng chính là định mệnh.
Đêm hôm đó, Thẩm Du ngàn năm chưa từng đăng lên vòng bạn bè, đã cập nhật một bức ảnh cũ vào năm cô 18 tuổi.
Vào một đêm mùa hè, cô gái với cây pháo hoa trên tay và chàng trai bên cạnh nhìn vào máy ảnh cùng một lúc.
Cô gái có mái tóc dài xõa trên vai, ngũ quan xinh đẹp lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia bối rối không kịp phản ứng, chàng trai có khuôn mặt rõ ràng, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
Cả hai đều mặc đồng phục học sinh, ngoại hình rất cân xứng.
Tổng thể như thể một cuốn phim cũ, bối cảnh rất tối, pháo hoa rực rỡ và tươi sáng, chiếu sáng lên hai gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Dưới ảnh hiện lên một dòng chữ đơn giản ——
"Muốn kết hôn với chàng trai tôi thích năm 18 tuổi..."
- HOÀN CHÍNH VĂN -