Cảnh sát đã từng cài rất nhiều người vào nội bộ Nụ Hoa nhưng cuối cùng chỉ có mình Tần Chí Kiệt trụ lại thành công.
Đêm giao thừa một năm trước, cũng chính là cái đêm ngày Quý Thương tình cờ gặp Tần Chí Kiệt ở quán bar là thời điểm cất vó chiến dịch Hộ Lôi.
Mà hành động đêm đó thành hay bại hoàn toàn phụ thuộc vào thông tin Tần Chí Kiệt cung cấp về địa điểm cất vó.
Lần trước Doãn Hạo đã giải mã được tin nhắn của Tần Chí Kiệt.
Đồng thời hộp thư đi trong chiếc điện thoại Quý Thương giao cho Doãn Hạo cũng thể hiện đoạn tin nhắn mã hóa đó đã được gửi thành công đúng thời gian Tần Chí Kiệt yêu cầu.
Vậy mà lúc này, trên màn hình máy tính đang hiển thị hồ sơ chiến dịch Hộ Lôi thì đoạn tin nhắn cực kỳ quan trọng đó lại là “Bến tàu phía tây Tú Thủy, 10 giờ đêm nay.”
Từ lúc Doãn Hạo đến Nhàn Tiêu hai người chỉ ngồi lì trong phòng làm việc đọc hồ sơ.
Ảnh chụp của Doãn Hạo đã được tải hết lên máy tính, Quý Thương cảm thấy hai mắt cay xè, nhức nhức.
Anh bưng mắt, ngả đầu sang một bên… đến khi anh thả tay mở mắt ra thì ánh nắng ngoài cửa sổ lại rọi vào chói buốt.
Doãn Hạo đứng dậy kéo cái rèm đang buông lửng xuống rồi quay người đứng dựa vào bàn làm việc.
Quý Thương hơi ngửa mặt lên rồi cười đầy hàm ý: “Từ đông thành tây.
Cái chiến dịch Hộ Lôi này đúng là chỉ đằng đông đánh đằng tây rồi.
E là kẻ đứng sau chuyện này cũng có hai mặt tây đông và hai quả tim của cả người lẫn quỷ.”
Từ sau khi nhận được điện thoại của Tần Chí Kiệt từ tay Quý Thương, Doãn Hạo đã không còn ngờ vực gì anh nữa.
Đến giờ phút này ngoại trừ sự tin tưởng tuyệt đối trong Doãn Hạo còn bắt đầu hình thành một loại tình cảm phức tạp hơn, sâu sắc hơn hẳn với Quý Thương.
Anh tin tưởng Tần Chí Kiệt, cũng tin tưởng một Quý Thương ngay từ phút ban đầu đã lựa chọn ủng hộ Tần Chí Kiệt.
Thế nên suy đoán của Doãn Hạo giống với Quý Thương, anh cho rằng vấn đề của chiến dịch Hộ Lôi nằm trong chính nội bộ cảnh sát.
Người phản bội không phải Tần Chí Kiệt mà là một thành viên khác của chiến dịch.
Tiếng kích chuột tích tích liên tục, cuối cùng Doãn Hạo phóng lớn một trang hồ sơ khác trên màn hình.
Người phụ trách liên hệ với nằm vùng, Thường Việt, bí danh “Đông Quân”.
Doãn Hạo tiếp tục phóng to ảnh Thường Việt: “Người này chính là Đông Quân, người nhận tin nhắn mà anh gửi đi thay Tần Chí Kiệt.”
Quý Thương ấn thái dương, hỏi: “Em nghi ngờ anh ta à?”
“Anh ta là người liên lạc, rốt cuộc thì thông tin về bến tàu phía tây chính là anh ta gửi cho cấp trên.
Theo logic thông thường thì anh ta là người đáng nghi nhất.”
“Theo logic thông thường…” Quý Thương nói, “Vậy logic đặc biệt thì sao?”
Doãn Hạo hạ giọng, “Cảnh sát mang bí danh Đông Quân này là Thường Việt, đội trưởng trung đội hiện tại của em.
Năm ngoái đúng ngày cất vó chiến dịch Hộ Lôi anh ta bị đâm bởi một chiếc xe chở rác và hôn mê nằm viện đến tận bây giờ.”
Quý Thương nhíu mày, hỏi ngay: “Vụ tai nạn có gì bất thường không?”
“Lái xe rác say rượu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhìn qua thì không có gì bất thường cả.” Doãn Hạo ngừng lại một chút rồi lại nói: “Điểm lạ lùng nằm ở thời gian và địa điểm xảy ra tai nạn.
Vụ tai nạn xảy ra lúc 9 giờ 20 tối, xét về thời gian thì lúc đó Thường Việt hẳn đã nhận được tin nhắn anh gửi rồi.
Nếu anh ta là người xuyên tạc tin tức thì lúc ấy đúng ra anh ta phải đang trên đường đến bến tàu phía tây hợp quân với lực lượng ở đó để tham gia cất vó mới đúng.
Thế mà địa điểm xảy ra tai nạn lại chỉ cách bến tàu phía đông Tú Thủy 5 km.
Và xa bến tàu phía tây gấp mấy lần như vậy.”
Quý Thương rũ mắt, cười nhạt: “Thế thì chỉ có thể là một khả năng, tin nhắn chỉ thị về bến tàu phía tây không phải do Thường Việt gửi đi.”
“Nhưng bây giờ không thể kiểm chứng được.” như có mây mù giăng giữa lông mày Doãn Hạo khiến hai mắt anh trở nên âm u, tăm tối, “Thường Việt vẫn chưa tỉnh.
Lúc xảy ra tai nạn ô tô bốc cháy, điện thoại rơi trong xe bị cháy đến tận sim, không thể khôi phục được.
Trong điện thoại của cấp trên nhận tin thì chỉ có đúng một tin nhắn về ‘bến tàu phía tây’.”
“Ai cầm cái điện thoại nhận tin của cấp trên đó?” Quý Thương hỏi.
Nếu sợi chỉ phía Thường Việt đã không thể lần tiếp được thì tạm thời để đó.
Hiển nhiên là còn một khả năng nữa, người nhận tin nhắn bên trên cũng đáng ngờ.
Nhưng Doãn Hạo lại không cho Quý Thương câu trả lời cụ thể, anh nói: “Người phụ trách chiến dịch và những lãnh đạo hỗ trợ hẳn là đều có thể tiếp xúc với điện thoại.”
Quý Thương nhận ra sự chần chừ của Doãn Hạo nhưng vẫn hỏi tiếp: “Ai phụ trách chiến dịch Hộ Lôi?”
Quý Thương hỏi, Doãn Hạo đáp ngay không do dự nữa: “Tào Vệ Vệ.”
“Em nghi ngờ đội trưởng Tào à?” trong chớp mắt Quý Thương hiểu ngay vì sao vừa rồi Doãn Hạo lại do dự.
Khi điều tra vụ án 703 Quý Thương đã gặp Tào Vệ Vệ trong bãi đỗ xe ở cục cảnh sát, từ lúc đó anh đã có cảm giác giữa Tào Vệ Vệ và Doãn Hạo không chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới.
Rõ ràng là Tào Vệ Vệ còn quan tâm đến Doãn Hạo như một người thân bậc cha chú nữa kia.
Dù xưa nay chưa bao giờ Doãn Hạo để tình cảm cá nhân xen vào công việc nhưng nếu phải nghi ngờ Tào Vệ Vệ thì quả không phải là một điều dễ dàng với Doãn Hạo.
Không đợi Doãn Hạo trả lời, Quý Thương lại nói: “Đúng là có cơ sở để nghi ngờ đội trưởng Tào, nhưng em đừng quên đội trưởng Tào chỉ là người giữ cái điện thoại đã nhận tin nhắn.
Mà tin nhắn sai sự thực được gửi đi từ điện thoại của Thường Việt cơ mà.
Khách quan mà nói thì Thường Việt đáng ngờ hơn.
Thật ra tráo đổi thông tin ngay trên điện thoại của Thường Việt mới là cách nhanh gọn, ít sơ hở nhất.”
Doãn Hạo nghe Quý Thương phân tích vụ án, người này vẫn luôn thận trọng như vậy.
Mà chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy mấy lời vừa rồi của Quý Thương nghĩ kĩ cứ như đang vỗ về nỗi bất an vừa dấy lên trong lòng anh.
Quý Thương xem lướt mấy tấm ảnh rồi tự dưng ngừng lại, nói: “Điện thoại của Thường Việt bị hư hại trong vụ tai nạn cũng có thể cho thấy một khả năng khác nữa, đó là cái điện thoại bị cháy vốn không phải cái đã được dùng để gửi tin nhắn.
Sim bên trong có khi đã bị tráo rồi cũng nên.”
“Thế thì càng khó loại trừ.” Doãn Hạo thở dài, “Thường Việt quản lý cái điện thoại đó ngay từ khi bắt đầu chiến dịch nhưng ngoài nhiệm vụ kết nối, trao đổi thông tin với Tần Chí Kiệt anh ta còn phải phụ trách đánh án với cả trung đội hai.
Trong suốt quá trình này không thể kiểm soát được anh ta đã tiếp xúc với bao nhiêu người.”
“Vậy thì cứ điều tra từ những gì đã có đi.” Quý Thương ngồi thẳng dậy, kéo kéo cơ cổ rồi tắt cái ảnh đang được phóng đại trên màn hình đi.
Anh lướt con trỏ chuột qua hàng chục tấm ảnh Doãn Hạo chụp hồ sơ trong thư mục.
Quý Thương nghiêng đầu sang liếc Doãn Hạo: “Chụp trộm thế này là tội to đấy nhé.”
“Sao? Lo cho em à?” Doãn Hạo ranh mãnh nhướng mày và dí mặt lại gần Quý Thương.
Quý Thương ngoảnh đi nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sức ép phả đến từ Doãn Hạo.
Anh tiếp tục lướt con trỏ, mặt thản nhiên: “Có đáng không? Việc này mà lộ ra thì đi tong sự nghiệp của em đấy.”
Doãn Hạo cười nhạt, anh bước lùi về chỗ cũ, kéo xa khoảng cách với Quý Thương.
Rồi anh trầm ngâm nói: “Tần Chí Kiệt bảo cậu ấy và em luôn đi trên cùng một con đường.
Con đường cậu ấy đã đi bằng cả mạng sống đến lượt em không thể chệch hướng được.
Còn sự nghiệp thì… nếu phải lá mặt lá trái hay bo bo giữ mình để mặc án oan tồn tại thì thật sự em cũng chẳng cần.”
Ngón tay Quý Thương ngừng di chuột, màn hình cũng ngừng lướt xuống.
Lúc này anh không nói gì cả nhưng anh tin tưởng không bao giờ Doãn Hạo là người đi chệch hướng.
Quý Thương kích vào tấm ảnh đang nằm ngay dưới con trỏ trên màn hình: “Bến tàu phía tây và cô gái này là hai đầu mối duy nhất chúng ta biết và có thể điều tra được.”
Trong ảnh là một cô gái Quý Thương và Doãn Hạo đều quen mặt.
Trong hồ sơ về vụ Tần Chí Kiệt ẩu đả tại quán bar Yên Hỏa có hình cô gái này nhưng cũng chỉ độc một tấm ảnh, không thêm thông tin cá nhân nào.
Còn trong tài liệu Doãn Hạo mang đến lần này đã có một vài tin tức về cô ta.
Đới Uyển, mười bảy tuổi, người tỉnh S, theo học một trường dạy nghề ở thành phố Vân Bàn.
Có lẽ vì liên quan đến trẻ vị thành niên hoặc Đới Uyển chỉ là một nhân tố ngẫu nhiên trong quá trình nằm vùng của Tần Chí Kiệt, cảnh sát nhận định cô này không liên quan gì đến tổ chức Nụ Hoa nên không có ghi chép nào về đời tư của Đới Uyển cả.
Nhưng một khi cái tên Đới Uyển tưởng như vô can đã xuất hiện trong bộ hồ sơ về hoạt động nằm vùng của Tần Chí Kiệt thì nghĩa là Đới Uyển đã từng là đối tượng chú ý của cảnh sát.
Chỉ là sau này họ đã bỏ qua cho cô ta.
Doãn Hạo hỏi: “Anh thấy cần phải điều tra lại Đới Uyển này à?”
Quý Thương giải thích: “Dù Đới Uyển không liên quan đến tổ chức Nụ Hoa và chiến dịch Hộ Lôi nhưng từ ánh mắt và cử chỉ của cô ta hôm đó anh thấy rõ là cô ta rất tin cậy Tần Chí Kiệt.
Thế nghĩa là vụ ẩu đả trong ảnh không phải lần đầu tiên cô ta gặp Tần Chí Kiệt, tìm được Đới Uyển có khi ta sẽ biết thêm được nhiều điều về Tần Chí Kiệt đấy.”
Quý Thương nói xong, Doãn Hạo liền rút di động ra gọi cho Phù Uy, nhờ anh ta điều tra chi tiết về Đới Uyển.
Doãn Hạo gọi điện thoại xong, đến lượt Quý Thương học theo cái điệu bộ nhướng mày bí ẩn của Doãn Hạo và nói: “Để đưa em đến chỗ này.”
Quý Thương rời khỏi phòng làm việc, đi ra cửa.
Thấy nụ cười ra vẻ thâm sâu của Quý Thương Doãn Hạo tự dưng vui vẻ hẳn lên, anh ngoan ngoãn theo sau Quý Thương và hỏi: “Đi đâu thế?”
“Hứ.” Quý Thương quay lại nguýt một cái rồi trỏ trỏ Doãn Hạo, “Mỗi lần em nói câu này anh có hỏi gì em đâu.
Thế là không tin tưởng đàn anh đâu nhé.”
Doãn Hạo tự dưng thấy nóng cả đầu, anh huơ tay lên định tóm lại ngón tay Quý Thương đang muốn rụt về nhưng vẫn vồ hụt.
Quý Thương đã kịp đút hai tay vào túi quần rồi nghênh nghênh mặt ngoảnh đi chỗ khác.
Trong khoảnh khắc anh quay mặt đi nụ cười hài hước đọng trên đuôi mắt lẫn khóe miệng lẩn thoát được luồng mắt nóng bỏng của Doãn Hạo.
Doãn Hạo vội sải hai ba bước đuổi theo, đến gần cửa chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh đưa tay giữ lấy bả vai Quý Thương.
Anh chỉ muốn bắt Quý Thương quay lại để được nhìn thêm một chút cái nụ cười chớp nhoáng đó.
Quý Thương đưa mắt nhìn bàn tay đặt trên vai mình.
Nhiệt độ từ bàn tay ấy lan lên đến đỉnh đầu anh, khiến trong phút chốc anh quên đi tất thảy những khuôn phép anh đặt ra cho chính mình, quên cả những lần đổ vỡ trong quá khứ.
Anh chẳng biết phải làm sao nữa, nhưng anh vẫn dung túng xoay người lại, hỏi: “Sao em…”
Tiếng mở khóa lách xách ngắt lời Quý Thương.
Tiểu Nê Ba biết mật khẩu nhưng mỗi khi vào cô sẽ gõ cửa.
Vậy còn ai vừa biết mật khẩu vào phòng anh vừa không bao giờ thèm chào hỏi hay gõ cửa nữa?
Quý Thương hít một hơi thật sâu rồi trong nháy mắt mặt anh cau có lại.
Doãn Hạo ngạc nhiên nhìn Quý Thương rồi nhìn cửa phòng.
“Mẹ.” Quý Thương quay lại, nói.
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy liền màu xanh nhạt, chân đi guốc sáu phân, dáng vẻ dung dị đứng ngoài cửa.
Cặp kính râm mắt mèo trên mặt khiến bà ta có phần quý phái, lạnh nhạt hơn một chút nhưng chỉ vài giây sau cái vẻ xa cách đã tan thành mây khói.
Đầu tiên Đinh Cẩm Lan rất kinh ngạc nhưng bà hiểu tình huống ngay.
Bà gỡ kính ra rồi mỉm cười, mắt bà nhìn Doãn Hạo nhưng lời lại nói với con trai Quý Thương của bà: “Ái chà mẹ không biết con có bạn đến chơi, ngại quá.”
“Cô quấy rầy hai đứa hả?” Đinh Cẩm Lan tiến lên bắt tay Doãn Hạo, câu này thì hiển nhiên là bà nói với anh, “Anh chàng này tên là gì thế? Cô xưng hô với cháu thế nào nhỉ?”
Doãn Hạo luống cuống bị Đinh Cẩm Lan lôi vào tận salon trong phòng khách và cứ thế hai người hàn huyên một tràng.
Đinh Cẩm Lan hỏi, Doãn Hạo trả lời.
Quý Thương thì hoàn toàn bị bà mẹ coi như không khí.
Năm lớp mười hai Quý Thương đã công khai xu hướng tính dục với cả nhà.
Qua bao năm dần dần cha mẹ anh cũng thỏa hiệp nhưng đến tận bây giờ Đinh Cẩm Lan vẫn chưa chịu ngừng giới thiệu bạn gái cho anh.
Chẳng qua càng về sau này thỉnh thoảng bà sẽ gửi thêm dăm bức ảnh nam thanh niên cho con trai, vừa để dò ý anh vừa để thể hiện sự nhượng bộ của mình..