Theo tài liệu về “tổ tông ba đời” Đặng Đăng tìm được thì tiền thân của tập đoàn Ký Ngạo hiện nay là một công ty xây dựng cỡ nhỏ tên “Hoa Minh”, công ty này do hai vợ chồng Phó Xuân Hoa, Trương Triển Minh thành lập.
Hoa Minh không phải là một công ty lớn, vốn điều lệ của nó chỉ có hơn một trăm vạn, các công trình nó nhận được thời kỳ mới hoạt động đều là những gói thầu phụ với giá trị thấp được “tái” qua nhiều cầu trung gian.
Dù không đến mức thua lỗ nhưng tình hình làm ăn của công ty chưa bao giờ thực sự khởi sắc.
Bước ngoặt của công ty xây dựng nhỏ này đến vào khoảng chục năm trước.
Năm ấy Hoa Minh mua được một lô đất ở khu vực phía Nam thành phố Vân Bàn, từ đó nó bắt đầu bước chân vào thị trường bất động sản.
Khi Hoa Minh mua lô đất này chính quyền chưa công bố quy hoạch đô thị mới nên đa số công ty bất động sản không đánh giá cao tiềm năng của khu vực đó.
Thế là Hoa Minh dễ dàng vượt qua được số ít đối thủ cạnh tranh để chiến thắng với một mức giá rất phải chăng.
Sau khi Hoa Minh động thổ, đổ móng và bắt đầu xây nhà để bán không lâu thì chính phủ chính thức ban hành văn kiện Đảng về quy hoạch đô thị tại thành phố Vân Bàn.
Văn bản này không chỉ đề cập đến chính sách chuyển dịch trung tâm kinh tế của thành phố về phía Nam mà còn cả kế hoạch xây dựng đường tàu điện ngầm đầu tiên của Vân Bàn nữa.
Trong một đêm, giá đất và giá nhà tăng vọt, công ty xây dựng Hoa Minh kiếm bộn tiền.
Từ một doanh nghiệp nhỏ không tiếng tăm, Hoa Minh trở thành nhà đầu tư bất động sản lẫy lừng ở thành phố Vân Bàn.
Nhưng những năm tiếp theo, cùng với giá đất leo thang và những chính sách quản lý ngày càng siết chặt của nhà nước đối với ngành bất động sản, ngoài những xí nghiệp kinh doanh bất động sản có tính chất quốc doanh luôn trụ vững thì rất nhiều công ty xây dựng vừa và nhỏ và các doanh nghiệp địa phương đều bị điêu đứng.
Sau một thời gian không vớt vát được nhiều lợi nhuận từ thị trường bất động sản, sáu năm trước công ty Hoa Minh bắt đầu chuyển ngành, không còn tập trung vào đất cát nữa.
Cũng trong năm đó công ty cung cấp lao động Đồng Mị Tình làm việc bị Hoa Minh thu mua, Đồng Mị Tình tiếp tục ở lại phục vụ cho chủ mới.
Không lâu sau cô ta được bổ nhiệm thay thế người đại diện theo pháp luật đương nhiệm là Phó Xuân Hoa, Hoa Minh cũng chính thức đổi tên thành tập đoàn Ký Ngạo.
Vợ chồng Phó Xuân Hoa, Trương Hiển Minh tuy đã rút lui khỏi tuyến đầu nhưng rõ ràng hai người này đều là những doanh nhân thành đạt, đã được tôi luyện bởi sóng gió thương trường.
Với kinh nghiệm trận mạc như vậy, việc hai vợ chồng họ tỏ ra bình tĩnh và sáng suốt hơn so với những người khác cùng hoàn cảnh cũng là dễ hiểu.
Tuy nhiên Quý Thương vẫn cảm thấy Phó Xuân Hoa và Trương Triển Minh làm cha mẹ mà tỏ ra dửng dưng như vậy khi vừa mất đứa con trai duy nhất thì chẳng hợp lý chút nào.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi Trương Sấm bị giết, vậy mà khi có cảnh sát đến nhà thay vì sốt ruột hỏi thăm tình hình điều tra họ lại rất bình tĩnh hợp tác với cảnh sát.
Các câu hỏi mang tính thủ tục được đưa ra, hai vợ chồng đều trả lời giống hệt những gì đã được ghi lại trong lần thẩm vấn trước.
Thế nhưng khi Doãn Hạo và Quý Thương dẫn dắt câu chuyện tới cái tên Ngô Anh Tư, thái độ của Phó Xuân Hoa bắt đầu thay đổi.
“Sao các anh lại hỏi về bà ấy?” Phó Xuân Hoa tỏ vẻ khinh miệt, “Một bà già ở viện dưỡng lão thì liên quan gì đến vụ án?”
Doãn Hạo giải thích: “Theo những gì cảnh sát nắm được thì cái chết của Trương Sấm con bà không phải là một vụ án riêng lẻ mà nằm trong một chuỗi vụ án được hung thủ lên kế hoạch từ trước.”
Trước đó cảnh sát chưa từng tiết lộ cho cha mẹ Trương Sấm về mối liên quan giữa vụ án Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh với vụ án này.
Vậy mà sau khi nghe Doãn Hạo thông báo đôi vợ chồng này dường như không hề kinh ngạc, xem ra đây không phải lần đầu họ biết về điều này.
Phó Xuân Hoa mím môi, trừng mắt, cố thể hiện thái độ vừa ngờ vực vừa sốt ruột, bà ta ngắt lời Doãn Hạo: “Vậy thì việc này liên quan gì đến Ngô Anh Tư? Chẳng lẽ một bà già bại liệt trước khi xuống mồ còn phải trả thù gia đình đã bỏ rơi bà ta bằng cách hại con tôi hay sao? Thật là nực cười.”
“Bà Phó cứ bình tĩnh.” Doãn Hạo nói: “Bà hiểu lầm rồi, theo tôi được biết lâu nay Ngô Anh Tư không hề để bụng chuyện bị người nhà bỏ rơi khi trước, và bà ấy cũng không phải đối tượng tình nghi của vụ án này.”
Ngừng lời một chút, Doãn Hạo lại nói: “Chúng tôi đề cập đến bà ấy là bởi vì ba vụ án vừa xảy ra bao gồm cả vụ mưu sát Trương Sấm con trai bà đều có một điểm chung, cũng là mối liên quan duy nhất chúng tôi tìm được.
Chuyện này phải truy ngược về mười hai năm trước, Trương Sấm và ba người bạn nữa về thôn Hoa Đài, khi đó đã xảy ra vụ việc một thiếu nữ bất ngờ tử vong.”
“Các anh bảo là tử vong bất ngờ thì còn liên quan gì đến con tôi nữa?” Phó Xuân Hoa cười mỉa mai, bà ta huých ông chồng đang ngồi hút thuốc bên cạnh mình với vẻ thản nhiên, “Hồi đó chính ông lái xe đưa Tiểu Sấm về quê nhỉ, nó có mấy đứa bạn? Ông còn nhớ không?”
Trương Triển Minh nhíu mày, ông ta búng tàn thuốc rồi trả lời vợ: “Tiểu Sấm ngồi ghế phụ, ghế sau có hai đứa con trai nữa.”
Phó Xuân Hoa nghênh mặt sang Doãn Hạo: “Tôi chẳng kỳ vọng gì vào năng lực làm việc của cảnh sát các anh đâu, nhưng điều tra cái gì cũng phải tìm hiểu cho kĩ chứ.
Đừng để bị người ta lợi dụng.”
Phó Xuân Hoa lờ đi nội dung vụ việc mười hai năm trước nhưng lại phối hợp với chồng đính chính lại số người Doãn Hạo đề cập.
Hành động này của bà ta thật là đáng ngờ.
Doãn Hạo nhíu mày, biết vòng vo nữa cũng không ích gì nên anh nghiêm mặt nói: “Theo một cụ hàng xóm của Ngô Anh Tư thì Ngô Anh Tư từng kể chị gái bà ta có hai người con gái.
Nói cách khác bà Phó đây còn có một người chị hay em gái nữa, bà cho chúng tôi xin thông tin của người đó được chứ? Mẹ bà đã qua đời, hiện cảnh sát chưa tìm được thông tin về đời chồng thứ nhất của cụ.”
Trương Triển Minh đang dụi thuốc lá, nghe đến đó ông ta chợt khựng lại rồi quay sang nhìn vợ.
Phó Xuân Hoa đáp: “Khi tôi biết nhận thức thì mẹ tôi đã ly hôn rồi, sau này bà ấy không hề kể gì về cha cho tôi cả.
Tôi cũng không biết mình còn có chị em gái nào.” Nói đến đó Phó Xuân Hoa nhìn Doãn Hạo thật nhanh, “Dì Ngô Anh Tư cũng không bao giờ nói đến chuyện đó.
Nếu anh bảo chính dì ấy kể chuyện như vậy thì các anh thử đến viện dưỡng lão hỏi trực tiếp dì ấy đi.”
Khi Quý Thương trở lại phòng khách sau “hành trình” đi xuyên qua sảnh lớn ở tầng trệt biệt thự là Phó Xuân Hoa vừa nói dứt câu trên.
Doãn Hạo ngẩng lên nhìn Quý Thương đang chậm rãi đi tới sau lưng vợ chồng Phó Xuân Hoa.
Quý Thương lẳng lặng lắc đầu với anh.
Doãn Hạo không hỏi thêm nữa, anh đứng dậy chào gia chủ và rời đi cùng Quý Thương.
Ô tô rời bánh khỏi chỗ đậu xe tạm trước biệt thự.
Trong gương chiếu hậu, Phó Xuân Hoa đứng sau tấm rèm cửa sổ buông phân nửa, một tay bà ta khoanh trước ngực, một tay cầm điện thoại.
Quý Thương rời mắt khỏi gương chiếu hậu, Doãn Hạo hỏi: “Có tìm được gì không?”
Quý Thương không trả lời mà hỏi lại: “Em thì sao? Có moi được gì từ vợ chồng nhà đó không?”
Doãn Hạo cười: “Đối đáp rất bình tĩnh, trôi chảy, cảm xúc rất ổn định, cứ như con em chết chứ không phải con họ vậy.
À, mà phản ứng của cặp này về người thứ tư giống hệt Trương Sấm lúc đó, đều kín như bưng.”
“Chúng ta truy tìm người này một phần là loại trừ nghi phạm còn phần lớn là để bảo vệ anh ta.” Doãn Hạo nhíu mày nghi hoặc, “Thế mà người nhà này lại một mực phủ nhận, cứ như giấu giếm sự tồn tại của người này còn quan trọng hơn tìm ra hung thủ giết con mình vậy.
Xem ra chuyện này không đơn giản đâu.”
“Anh nói xem, có khi nào người này liên quan đến tổ chức Nụ Hoa không?”
Nói đến đó Doãn Hạo đưa mắt nhìn sang Quý Thương.
Anh thấy Quý Thương đang híp mắt nhìn anh cười nhẹ.
Đèn xanh trên ngã tư bắt đầu đếm ngược, thấy phía sau không có xe nên Doãn Hạo dừng xe ngay trước đèn vàng rồi quay hẳn sang hỏi Quý Thương: “Sao hả?”
Quý Thương đưa tay ấp trên gáy Doãn Hạo rồi vừa vuốt ve vừa hỏi: “Sao em không nghi ngờ anh vậy, đàn em? Xét cho cùng ngoài anh ra không một ai khác liên quan đến vụ án này xác nhận hè năm đó có bốn thằng con trai ở nhà Ngô Anh Tư mà.”
Dường như cảm thấy câu hỏi của Quý Thương quá ngây thơ, Doãn Hạo thản nhiên đáp: “Anh là người của em, em không tin anh thì tin ai?”
Trong xe yên tĩnh mấy giây, rồi đột nhiên Quý Thương chồm dậy định nhoài về phía Doãn Hạo.
Đương nhiên là dây an toàn rất chắc chắn, Quý Thương chưa kịp chạm tới Doãn Hạo đã bị giật lại bật ngửa xuống ghế.
Anh gục đầu quẹt mũi, bật cười ngất.
“Để em.” Doãn Hạo tháo dây an toàn, nhoài sang đón nụ hôn lưỡi nồng nàn của Quý Thương.
Cho đến khi hết sáu mươi giây, đèn xanh lại sáng.
Vành tai đã bớt nóng mà màu đỏ ửng nơi đuôi mắt còn chưa chịu tan đi.
Người da trắng thiệt thòi là vậy, lúc cảm xúc dâng trào muốn giấu cũng không được, rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi mà cứ như vừa bị làm gì đến ứa lệ.
Doãn Hạo thật không dám nhìn dáng vẻ Quý Thương lúc này, anh mà nhìn nữa thì quả thật là vi phạm luật giao thông.
Quý Thương tằng hắng một cái rồi lên tiếng đổi chủ đề: “Lúc quản gia nhà Phó Xuân Hoa đưa anh đi vệ sinh anh phát hiện được cái này ngộ lắm…”
Con đường từ phòng khách đến buồng vệ sinh dành cho khách sẽ đi qua sảnh chính ở tầng trệt biệt thự, Quý Thương đi khá chậm, kín đáo đánh giá xung quanh.
Tầng trệt bày trí theo phong cách Âu với nhiều đồ cổ trên giá, các bức danh họa trên tường… tất cả đều phô diễn sự xa xỉ tột độ.
Nhưng lại có một mặt tường không “ăn rơ” cho lắm.
Mặt tường đó cao khoảng bảy, tám mét, treo ảnh vợ chồng Phó Xuân Hoa, ảnh gia đình ba người, ảnh lễ khởi công các công trình trọng điểm và ảnh chụp chung với các vị chính khách cùng nhiều nhân vật lớn trên thương trường.
Nhưng chính giữa bức tường lại chỉ có một cái đồng hồ không mấy tương xứng, phía dưới đồng hồ trống một khoảng rất rộng.
Lối sắp đặt này khiến bức tường trở nên vô cùng mất cân đối.
“Ồ xin lỗi.” Quý Thương không đi tiếp mà lang thang đến trước bức tường đó, “Tôi xem mấy giờ rồi.”
Người quản gia vội vàng xem giờ bằng đồng hồ đeo tay rồi cho Quý Thương biết.
Sau đó ông ta khom lưng, đưa một cánh tay chỉ về hướng nhà vệ sinh.
Có vẻ ông ta đang giục anh đi nhanh và tỏ ý không hài lòng với việc anh tự tiện thay đổi lộ trình.
Quý Thương bình tĩnh nhìn người quản gia rồi cười nói: “Tôi bị cận, đồng hồ trên tường nhỏ quá thấy không rõ.”
“Có gì trên tường vậy?” Doãn Hạo hỏi ngay.
Quý Thương đáp: “Có một vết khung ảnh mờ lắm, nếu không đến gần nhìn kĩ thì không phát hiện được.”
“Chắc cái đồng hồ “lệch pha” đó vừa được treo lên thôi, nếu không thì vết đinh trống trên tường càng dễ gây chú ý hơn.”
Doãn Hạo gõ gõ lên tay lái: “Ảnh gì mà lại treo ở trung tâm nhỉ? Lại còn không muốn cảnh sát thấy nữa.”
Quý Thương trầm ngâm nói: “Được treo cao hơn ảnh gia đình thì chỉ có thể là ảnh cả dòng họ thôi.
Đúng là thứ chúng ta đang điều tra đó.”.