Giọng nói nhỏ nhẹ đó chẳng thể làm lay động tâm tình của Mạc Nam lúc này, anh nhìn sang Mai Ánh rồi lại lạnh lùng nhìn về phía Ngải Anh.
“Không thể, bởi vì từ đầu tôi chưa từng yêu cô.
”
Nghe thấy Mạc Nam nói vậy Mai Ánh lại khá bất ngờ với câu nói tình bơ này của anh, bởi vì trước đây cô luôn nghĩ do cô chen vào tình cảm giữa hai người nên Mạc Nam mới hận cô như vậy, nhưng bây giờ Mạc Nam lại nói chưa từng yêu Ngải Anh vậy sao trước kia anh lại làm vậy.
“Anh…Anh đang nói gì vậy.
”
Cậu nói đó của Mạc Nam như đang tát thẳng vào mặt của Ngải Anh vậy, đôi tay cô ta trở nên run rẩy.
“Tôi chưa từng yêu cô là sự thật, trước kia vì áy máy nên tôi mới lựa chọn giúp cô, nhưng bây giờ tôi lại thấy cô không xứng đáng nữa.
”
“Không…không thể như thế đc.
”
Cô ta như phát điên với câu trả lời của Mạc Nam, ánh mằt cô ta dần đỏ lên nhưng tơ máu đỏ trong ánh mắt xuất hiện ngày càng rõ.
“Ngải Anh đó là sự thật.
”
Mạc Nam đang cô gắng khiến Ngải Anh phân tâm để cho Nam Phong ở phía sau lên, cô ta đang chìm vào đau khổ trước lời nói như những mũi kim của Mạc Nam mà không chú ý đến phía sau.
Cạch…
Tiếng hòn đá rơi đã khiến Ngải Anh đang bị phân tâm bỗng trở nên phòng bị.
“Nam Phong, anh lùi lại cho tôi.
”
Ánh mắt căm phần nhìn về phía Nam Phong.
“Ngải Anh, em đừng làm bất kì ai tổn thương nữa.
”
Nam Phong hét lên về phía Ngải Anh, anh biết cô ta sẽ làm điều điên rồ hơn nếu như không cứu Mai Anh ra khỏi tay cô ta sớm hơn.
Không biết từ lúc nào Mạc Nam đã lấy từ trong người ra một cây súng lục, đưa về phía Ngải Anh, nhìn cũng có thể thấy anh thật sự đã rất mất kiên nhẫn với cô ta rồi.
“Ngải Anh, thả Mai Ánh ra rồi rời khỏi đây, hoặc là cô sẽ chết tại đây.
”
Ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc của Mạc Nam, khiến cho Nam Phong và Ngải Anh khiếp sợ nhưng Mai Ánh thì lại khác cô cảm thấy như vậy mới là Mạc Nam mà cô từng biết.
“Đây mới là Mạc Nam mà tôi biết chứ.
”
Một câu nói của cô lại khiến cho Nam Phong khiếp sợ, bởi vì anh chỉ biết Mạc Nam chỉ quanh quẩn làm việc nhưng bây giờ Mai Ánh lại nói việc Mạc Nam dùng súng là rất bình thường.
Đoàng…
Viên đạn bay nhanh găm vào chân của Ngải Anh, khiến cho cô ta không kịp định thần, vì quá đau nên cô ta liền buông con dao xuống, lúc này Mai Ánh cũng nhanh chớp lấy cơ hội chạy về phía Mạc Nam.
Lúc này không biết vì sao còn đường tới người trước mắt của Mai Ánh, sao cô lại cảm thấy nó xa đến lạ thường, đôi mí mắt cô như muốn sập xuống không biết tại sao cô lại thấy đau quá, bây giờ cô chị muốn kính đến đó thật nhanh để được ai ôm vào lòng.
“Mai Ánh, em sao vậy?”
Giọng nói của anh trở nên nghẹn lại bây giờ chẳng còn lành lùng như trước nữa mà thầy vào đó là sự sợ hãi tột cùng, anh ôm được cô vào trong lòng mình rồi nhưng sao lại thấy lạnh quá.
Bàn tay anh rớm máu, máu không ngừng chảy xuống.
Ngải Anh lần này thành công rồi, nhìn thấy Mai Ánh đang dần ngã xuống trên tay Mạc Nam cô ta đã cười, một nụ cười đầu mãn nguyện, hoá ra lúc nãy vì để ngăn không cho Mai Ánh đến chỗ Mạc Nam mà cô ta đã nhanh chóng nhặt con dao dưới đất lên phóng về phía cô, con dao găm sâu vào lưng cô.
“Mai Ánh, không sao đâu, em sẽ không sao đâu, chúng ta nhanh thôi sẽ đến nơi mà… em không được ngủ đâu… nhớ chưa…”
Bàn tay run rẩy bế bổng Mai Ánh lên, miệng thì không ngừng cầu xin, nhìn thấy ánh mắt đó của người đàn ông, ánh mắt dịu đang đó cô luôn mong muốn nhưng bây giờ lại nằm trong hoàn cảnh như vậy thật trớ trêu.
“Mạc Nam, tôi…tôi muốn ngủ quá…”
Mai Ánh cười rồi lại khó khăn nói với anh, đã lâu rồi cô mới lại được anh ôm như vậy, nhưng mà sao hôm nay lại muốn ngủ quá, đáng ra phải mở mắt ra để hưởng thụ cảm giác này chứ.
Anh chạy đến chiếc xe đã đậu sẵn từ trước, lên xe anh không ngừng nói với cô.
“Em… em không được… ngủ đâu đấy… nhớ chưa.
”
Câu nói đó chẳng có ai đáp lại, người nằm trong lòng đã ngất lịm từ bao giờ.
Lòng anh nặng trĩu nhìn người đang nằm trong lòng mình, chiếc xe đã đậu trước cửa bệnh viện.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi.
”
Thấy Mạc Nam tới các bác sĩ đã chờ sẵn liền nhanh chóng đưa người từ tay anh lên giường, nhìn cô bị đẩy đi nhưng mình chẳng thể làm được gì, khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Ngoài phòng cấp cứu bây giờ chỉ còn mình anh, nhìn khoảng không trước mắt anh chỉ biết lặng người, sự lo lắng, bất an khiến cho anh bắt đầu tự dày vò bản thân mình, đôi tay đầu máu khiến anh sợ hãi, cầm lấy đôi tay mà chà mạnh để muốn làm mất đi nó.
Nam Phong cũng đã tới, đứng từ xa anh nhìn thấy người bạn thân của mình như vậy khiến anh cũng cảm thấy tội lỗi khi không thể giúp gì mà chỉ có thể đứng nhìn.
.