Edit: Mạn Già La
Hoắc Lâm giận tím mặt, dạy cho Hoắc Tử Đình một trận, còn tự mình dẫn người tới nhà xin lỗi người bị thương, lệnh cấm túc Hoắc Tử Đình ở nhà hai tháng suy ngẫm chuyện mình làm, chuyện này mới dần kết thúc.
Mẹ Hoắc Tử Đình là ảnh hậu trong giới showbiz, cầm không ít giải thưởng lớn quốc tế, bởi vì chuyện của con, bà cũng bị người ta mượn đề tài bêu xấu một đoạn thời gian, cũng ảnh hưởng chút ít đến công việc của bà.
Hoắc Lâm cấm túc hắn, lần này hiếm khi hai người đứng cùng một chiến tuyến, nếu là bình thường, Hoắc Tử Đình rụng một cọng tóc bà cũng đau lòng nửa ngày, nghĩ chuyện lần này có thể dạy hắn một bài học, sau này nghe lời hơn chút, còn cố ý định tìm một gia sư dạy bổ túc cho Hoắc Tử Đình, chờ thành tích nâng cao, cũng có thể để Hoắc Lâm nguôi giận, để ông già hắn nở mày nở mặt.
Mà chuyện Hoắc Tử Đình định thuê gia sư này, đã cho Tạ Triều một cơ hội.
Tuy Tạ Triều không phải tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới, nhưng thành tích xuất sắc từ nhỏ đến lớn, cũng coi như không tệ.
Nói chung các bậc phụ huynh tìm gia sư thường là sinh viên làm bán thời gian(*) hoặc toàn thời gian(*), toàn thời gian tất nhiên sẽ dễ thông qua hơn, nhưng mà bây giờ anh đã đi làm cũng được hai, ba năm rồi, muốn làm giả thân phận cũng không dễ gì.
* Nói dễ hiểu thì “Bán thời gian” là làm ngày nào trả tiền ngày đó, còn “Toàn thời gian” là làm xong rồi trả luôn một thể
Nếu gia đình bình thường thì khỏe rồi, tùy tiện lấy chứng chỉ giáo viên giả là có thể lừa được bọn họ, nhưng Hoắc gia không phải người thường, cho dù thuê gia sư đi nữa, thì thân phận của những người đến ứng tuyển cũng phải được kiểm tra cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc, khi đạt chuẩn mới được duyệt.
Tạ Triều tìm một người bạn đáng tin cậy, nhờ người ở chợ đen làm giả chứng chỉ giáo viên, rồi làm giả thêm sơ yếu lý lịch, bịa ra một thân phận giáo viên ba tốt, chuẩn bị mất hơn hơn nửa tháng, lúc này mới chuẩn bị hành động.
Trong lúc đó Hoắc Dung Thâm vẫn luôn nhìn anh bận trước bận sau, cũng không giúp đỡ gì, mỗi ngày trừ nấu cơm cho anh ăn, thì tới tối đè anh ra chịch choạc.
Tạ Triều phản kháng không được, chỉ đành bị động thừa nhận.
Hắn dường như không hề hứng thú với chuyện anh muốn làm, nhưng cũng không khuyên can, yên lặng dung túng.
Qua mấy ngày, Tạ Triều đã làm giả xong sơ yếu lý lịch của mình rồi gửi qua, hai ngày sau đã có người liên hệ anh, tự xưng là quản gia nhà họ Hoắc, hẹn thời gian gặp mặt, sau đó cúp máy.
Mọi chuyện có chút quá thuận lợi, Tạ Triều từng lo có thể sẽ không được suôn sẻ như ý muốn.
Hoắc Dung Thâm cực bình tĩnh, bảo anh đừng lo lắng, chuyện tiếp theo anh muốn làm cũng đã liệu trước luôn rồi.
Bấy giờ Tạ Triều mới phát hiện, e rằng nam nhân vẫn luôn chú ý đến anh, mọi chuyện có thể thuận lợi như thế, dám chừng cũng có y ở phía sau hỗ trợ.
Tạ Triều nghĩ thầm: Xem ra nam nhân này cũng không phải không để ý đến nguyên nhân chết của mình như bề ngoài thể hiện.
Hoắc gia nhiều tiền nhiều của, tới đúng ngày hẹn trực tiếp phái xe chuyên dụng đến đón anh, lúc đi, Hoắc Dung Thâm dặn anh đeo ngọc bội bên người, muốn đi cùng anh.
Biệt thự Hoắc gia được xây dựng trong một khu biệt thự xa hoa nhất thành phố B, ở nơi đây đều là những người chức cao vọng trọng, biệt thự cao cấp đồ sộ vô cùng.
Cây cối xanh um tươi tốt, từng khóm hoa từng cọng cỏ đều được thiết kế tỉ mỉ, so với thế giới bên ngoài thì hoàn toàn là hai thế giới, là thiên đường của những kẻ có tiền, người thường cả đời cũng khó bước vào được.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt, nhưng Tạ Triều lần đầu tiên đến cũng kinh ngạc hồi lâu, nhưng anh biết mình nên thể hiện ra sao.
Sau khi trên mặt lộ ra một chút ngưỡng mộ thì nhanh chóng dằn xuống, cho dù trong lòng kinh ngạc thế nào đi chăng nữa thì cũng phải nhịn.
Dù sao trong tư liệu anh làm giả, thì anh cũng từng dạy cho không ít con cháu của các người giàu chức to, tuy rằng biệt thự người ta ở cao sang thế đó, nhưng suy cho cùng cũng là người từng trải, tuyệt đối không thể biểu hiện như đứa nhà quê mới lên sì phố được.
Quản gia Hoắc gia tuy đã gần năm mươi, nhưng được bảo dưỡng tốt nên nom còn rất trẻ, hoàn toàn không đoán được tuổi thật của ông, nếu không có bộ trang phục quản gia ông mặc đó, mới đầu nhìn còn tưởng đâu là vị Sếp trung niên sự nghiệp phát triển đấy chứ.
Khi quản gia đón tiếp Tạ Triều, ông cũng không dữ dằn khó ở như anh nghĩ, tính cách hòa nhã tốt bụng, giọng điệu hiền từ, trông rất dễ gần.
Tạ Triều mặc tây trang giày da, còn cố tình đeo một cặp kính gọng vàng để mình thêm chững chạc khôn khéo hơn chút.
Quản gia đã đọc qua tư liệu của anh, cũng thấy rất hài lòng với anh, nói với Tạ Triều hôm nay sẽ bắt đầu đi làm, chỉ phụ trách nâng cao thành tích học tập của Hoắc Tử Đình, dạy một ngày bốn tiếng, phải bảo đảm hoàn thành, mức lương cao ngất khiến người ta líu lưỡi, điều kiện duy nhất là phải ở Hoắc gia trong vòng hai tháng, hơn nữa phải ký thêm hợp đồng bảo mật.
Đây cũng không có gì kì lạ, nhưng yêu cầu phải ở Hoắc gia này khiến Tạ Triều rất bất ngờ, nhưng không sao, rất hợp ý anh nữa kìa, đây càng thêm tiện cho anh điều tra chuyện của Hoắc Dung Thâm.
Quản gia sắp xếp cho Tạ Triều ở phòng cho khách trên lầu hai, lầu ba là phòng của Hoắc Tử Đình, lầu bốn bị cấm không được lên.
Tạ Triều nghĩ thầm, trên đó dám chừng chính là tầng Hoắc Dung Thâm ở lúc trước, trong lòng âm thầm tính toán.
Vì chuyện này, trước đó anh đã xin công ty cho nghỉ làm một tháng, lý do là đi tìm đại sư trừ tà cho mình, gần đây chuyện anh gặp quỷ lấy vận tốc ánh sáng truyền khắp công ty, nổi rầm rộ luôn, Quản lý bộ phận cũng sợ anh xảy sẽ ra chuyện ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác, sau khi giáo dục anh mười phút thì cũng đồng ý.
Cơm trưa xong Tạ Triều mới nhìn thấy Hoắc Tử Đình lết xuống lầu.
Hắn còn buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài uể oải phờ phạc, nhìn là biết vừa ngủ dậy.
Người hầu bưng cơm trưa lên cho hắn, nhưng hắn nhìn cũng chả thèm, liền đi thẳng đến ngồi trên ghế sô pha bọc da ở phòng khách chơi game, còn mở mic chửi tục om sòm.
Tạ Triều quan sát hắn thật kỹ, thực ra Hoắc Tử Đình và Hoắc Dung Thâm lớn lên cũng không giống, hoàn toàn chẳng đẹp trai bằng một nửa anh hắn, tóc ngắn củn nhuộm màu đỏ lè, mặt mày hung ác bất thiện, trông cứ như mấy tên côn đồ.
Người hầu đứng gần cẩn thận gọi hắn một tiếng, kết quả lại bị đạp một cú vì làm phiền hắn chơi game, người đó ngã xuống đất ôm bụng rên rỉ.
“Cút xéo, đừng làm phiền ông đây chơi game!”
Những người hầu khác cũng tập mãi thành quen, kéo người hầu bị thương trên đất rồi rời đi.
Hoắc Tử Đình thua mấy ván liền, chửi bới đôi câu, vứt điện thoại đi không muốn chơi nữa.
Sau đó hắn mới chú ý đến Tạ Triều đang đứng trong góc làm phông nền.
Hoắc Tử Đình đánh giá anh mấy bận: “Anh là tên thầy giáo chó má mẹ tôi thuê?”
Tạ Triều cười: “Thân thể quan trọng, đại thiếu gia nên ăn cơm trước đi.”
Dường như nghe thấy điều gì thú vị lắm, lông mày nhíu chặt của Hoắc Tử Đình hơi giãn ra, hắn nhướng mày mỉa mai: “Anh cũng khá sáng suốt đấy.”
Nói rồi hắn đi đến bàn cơm, mới vừa húp miếng canh đã phun ra, vẻ mặt khó coi: “Nấu giống qq gì thế!? Cho chó ăn hay gì ——!”
Tạ Triều thật ra rất muốn nói, con chó ăn đó thật ra là cậu đấy.
“Xì, không ăn nữa!”
Hoắc Tử Đình gạt chén đũa qua, mất hết hứng ăn.
Sắc mặt của đầu bếp phụ trách nấu ăn có chút tái, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hoắc Tử Đình đẩy ghế ngồi ra nhấc chân chuẩn bị lên lầu.
“Anh, đi theo.”
Khi đi ngang qua Tạ Triều, Hoắc Tử Đình liếc anh một cái, vênh mặt hất hàm ra lệnh.
....
“Ghê tởm nhất là loại người như mấy người, giả vờ giả vịt.”
Hoắc Tử Đình vắt chéo chân ngồi trên sô pha, vẻ mặt khinh thường.
Phòng hắn rất lớn, thoạt nhìn rất thường chơi game, thiết bị VR(*) cũng có vài cái, bắt mắt nhất trong đó là một khoang trò chơi màu đỏ sẫm.
* VR: Tiếng Anh là Virtual Reality, viết tắt là VR, nói chung là Thực tế ảo.
“Chào cậu, đại thiếu gia, tôi là Trình Vân, là thầy giáo phụ trách việc học tập hai tháng này của cậu.”
Trình Vân chính là thân phận giả của Tạ Triều lần này.
Hoắc Tử Đình dường như rất thích thú với xưng hô Tạ Triều gọi hắn, nhướng mày hỏi: “Anh gọi tôi là gì?”
Tạ Triều mặt không đổi sắc: “Đại thiếu gia.”
Trong mắt Hoắc Tử Đình hiện lên một chút âm u: “Anh mẹ nó là cố ý đúng không?”
Mặt Tạ Triều lộ vẻ kinh ngạc, cười: “Hoắc gia chỉ có một người thừa kế là ngài, chẳng lẽ ngài không phải đại thiếu gia sao?”
Lúc này dường như Hoắc Tử Đình mới nhìn anh: “Không tệ, cũng rất khôn lanh, được đấy.”
Hắn không biết từ đâu móc ra vài tờ bài thi đã làm xong, ném xuống chân Tạ Triều: “Vậy thì bổn thiếu gia đây sẽ xem thật kỹ coi, anh muốn dạy tôi như thế nào.”
Tạ Triều cụp mắt nhìn lướt qua, đáp án đã được xoát lại, cũng đã chấm điểm.
Anh nhặt bài thi lên: “Thật ra đây cũng không thể chứng minh cho gì cả, mỗi người được sinh ra đều giống nhau, chỉ là có hứng thú hay không thôi.”
Hoắc Tử Đình cảm thấy thú vị: “Ồ? Vậy anh cảm thấy bổn thiếu gia nên có hứng thú với chuyện gì?”
Tạ Triều cười: “Cậu là thiên chi kiêu tử(*), cậu cảm thấy thích thứ gì đều được hết.”
* Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời
Cuối cùng ánh mắt Hoắc Tử Đình cũng có một chút thay đổi: “Lần này quản gia tìm được một người thú vị đấy.”
“Hôm nay bổn thiếu gia không muốn học, anh muốn làm gì thì đi làm đi.”
Hắn phất phất tay, giống như đuổi chó vậy.
Tạ Triều cũng không khăng khăng ở lại, sau đó rời đi.
Hoắc Tử Đình nhìn bóng dáng cao gầy của anh, tầm mắt bất giác đặt trên mông anh, ánh mắt nóng rực, giống như con rắn theo dõi con mồi, không khỏi thè lưỡi liếm liếm môi.
Tạ Triều cảm nhận được ánh mắt dâm tà đằng sau, ghê tởm nổi da gà.
Trở về phòng, Hoắc Dung Thâm mới xuất hiện, tư thái thoải mái ngồi xuống.
Tạ Triều hừ lạnh: “Quả là người một nhà.” Đều không biết xấu hổ y chang nhau!
Hoắc Dung Thâm không tỏ thái độ gì với lời chế giễu của anh.
Tạ Triều nói: “Trông quan hệ của anh và em trai anh cũng không được tốt lắm?”
Đại thiếu gia chân chính của Hoắc gia là Hoắc Dung Thâm, dù hắn chết rồi đi nữa, thì sự thật này cũng sẽ không thay đổi, anh để ý dù là quản gia Hoắc gia hay là người hầu, nếu không gọi Hoắc Tử Đình là thiếu gia thì là Tử Đình thiếu gia, nhưng lại không nghe gọi nhị thiếu gia.
Hoắc Tử Đình thân là con trai thứ hai của Hoắc gi, gọi nhị thiếu gia thì có gì sai à?
Tạ Triều nghĩ có thể là Hoắc Tử Đình không muốn nghe thấy xưng hô này, nên mới ra lệnh cho những người khác không được gọi hắn như vậy.
Nhưng hôm nay anh thử vài lần, vừa lúc chứng thực một điều là —— Hoắc Tử Đình cũng không thích anh trai mình lắm.
Hoắc Dung Thâm: “Thật nhớ đứa em trai lúc nào cũng kè kè gọi tôi anh ơi quá đi.”
Tạ Triều: “Giọng điệu của anh nói cho tôi biết, mới là lạ.”
Hoắc Dung Thâm bật cười, ôm eo anh ngã lên giường, bàn tay lạnh lẽo vói vào trong quần anh bắt đầu động tay động chân.
Tạ Triều không nhịn được đạp hắn một cái: “Đứng lên!”
Đối phương chặn chân anh lại, nói giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Vật cứng ngo ngoe rục rịch nào đó chọc chọc anh, chỗ bên đùi nóng hổi.
Tạ Triều thật sự phục hắn luôn, thẹn quá thành giận: “Sao lúc nào anh cũng động dục được hết vậy hả?”
Hoắc Dung Thâm ngậm vành tai anh gặm cắn: “Chỉ đối với em.”
Tạ Triều giễu cợt: “Làm lệ quỷ quả thật làm khó anh rồi, anh nên làm sắc quỷ mới đúng!”
Giọng điệu đối phương cưng chiều: “Chỉ sắc quỷ với mỗi mình em thôi.”
Tạ Triều trừng hắn: “Tôi mới không thèm!”
Nói xong anh hơi khựng lại: “Căn phòng này sẽ không có máy theo dõi chứ?”
“Có.”
Tạ Triều và nam nhân hai mặt nhìn nhau.
“Nhưng mà bọn họ sẽ không nhìn thấy gì đâu.”
Tạ Triều: Dọa anh hú vía hà!
Tay nam nhân tay lại bắt đầu tự do làm càn.
Tạ Triều đẩy đẩy hắn: “Ưm, chờ đã, buổi tối……”
Hoắc Dung Thâm lấy mắt kính trên mặt anh xuống, cúi đầu hôn: “Chờ không được.”
“Ưm……”
Rất nhanh, đầu lưỡi quấn lấy nhau, trong phòng vang lên tiếng va chạm quen thuộc, xen lẫn vui sướng nhẫn nhịn.
Một ngày bình yên, bữa tối được giải quyết trong phòng, lúc ngủ Tạ Triều có chút khó ngủ được, anh có chút lạ giường, cho dù cả người mệt mỏi, nhưng cũng phải gần nửa đêm mới cảm thấy buồn ngủ, sau đó dần dần ngủ mất.
Chờ người trong lồng ngực hoàn toàn ngủ say, nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đều của anh, trong bóng tối, Hoắc Dung Thâm lẳng lặng nhìn chăm chú mặt anh.
Lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, tiết tấu vững vàng, từng nhịp từng nhịp, trong cơ thể ấm áp bao bọc một trái tim tươi sống.
Hoắc Dung Thâm cúi người hôn xuống, giống như đặt lên trên đó một dấu hiệu chỉ thuộc về riêng hắn, sau đó ôm chặt anh vào trong ngực, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc đen tối sâu thẳm, tựa như muốn hòa anh vào máu thịt, không bao giờ có chuyện rời bỏ.
Lúc nửa đêm, mọi tiếng động đều im ắng.
Sau nhiều năm Hoắc Tử Đình lại mơ thấy gương mặt khiến hắn ghen tị và chán ghét đó.
Chàng trai đó mặc áo sơ mi trắng tinh, dáng người mảnh khảnh thon dài, khuôn mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngợi, mỗi người đi vào Hoắc gia, đều sẽ không nhịn được mà khen ngợi anh hắn..