Quy Ước


Sau khi tinh cầu màu mỡ nhất trong hệ tinh cầu bị phá hủy hoàn toàn bởi tầng thiên thạch rơi xuống vào mấy tỷ năm trước, nền văn minh nhân loại gần như phải đối diện với nguy cơ tuyệt chủng.

Nhưng trải qua hàng triệu năm tìm nơi lưu trú ở nhiều tinh cầu khác nhau, họ dần lớn mạnh trở lại.

Theo sau đó cũng là chiến tranh kéo dài với các chủng tộc khác để dành quyền thống trị ở hệ tinh cầu.

Nhưng vào ngày 1 tháng 12 năm 7025 theo lịch liên minh mới của dãy tinh hệ.

Loài người cùng các chủng tộc khác ký kết liên minh hòa bình, chấm dứt chiến tranh kéo dài hàng triệu năm.

Từ đó loài người cùng với nhiều chủng tộc không mang hình người khác, bắt đầu phân chia các tinh cầu còn sót lại ở dãy tinh hệ.

Trong đó, tinh cầu Quy Ước là một trong số những tinh cầu còn sót lại, chưa bị tầng thiên thạch vào trăm triệu năm trước phá hủy.

Cũng là tinh duy nhất phù hợp với con người.

Ở Quy Ước có năm thành phố lớn và ba thành tự trị, chia ra cai quản với các chủng tộc khác.

Thành phố D là một trong năm thành phố lớn, cũng là thành phố trọng điểm, quân đội chủ lực của cả hệ tinh cầu đều được đóng quân tại đây.

Nên có thể nói, thành phố D là thành phố được bảo vệ bởi chính phủ, phát triển xa hoa và giàu có bậc nhất trong Quy Ước, người người đều khát khao có thể định cư ở thành phố này.

Thành phố D cũng là trụ sở chính của học viện An Mộng, là học viện duy nhất không thuộc quân đội vẫn được chính phủ đầu tư xây dựng, nằm ngay sau dãy tòa thị chính.

Hằng năm vào kỳ tuyển sinh mới, sẽ bắt đầu chuỗi sàng lọc học viên từ khắp các thành phố lớn.

Học phí ở An Mộng vô cùng đắt đỏ, tuy có nhiều xuất học bổng trợ cấp trên danh nghĩa tinh cầu, nhưng đều không tới phiên những người có xuất thân thấp.

Phải biết, chế độ phân chia giàu nghèo ở tinh cầu Quy Ước hiện tại đã vô cùng chênh lệch và khắc nghiệt.

Những đứa trẻ được sinh ra ở những khu vực tự trị phức tạp như Thành Thời Gian, Thành Valerie và thấp kém nhất là Thành Hạ, thường mang gen lai biến thể của nhiều chủng tộc, vốn không có tư cách đặt chân tới thành phố.

Càng đừng nói tới vào học viện An Mộng.

Nên người giàu sẽ ngày một giàu hơn, mà người nghèo thì sẽ không có cơ hội đổi mới hay có hướng phát triển để đi lên.

Trừ phi họ có thể tìm cách đi cửa sau, nhận được sự giúp đỡ từ những người thuộc tầng lớp cao.

Tại học viện An Mộng.

Lúc này đã là giữa trưa, bảo an quân sự mới tới An Mộng đang đi tuần quanh học viện.

Khi kiểm tra tới khu vực khuôn viên bỏ hoang phía tây, bỗng nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới tầng hầm, lòng nổi lên cảnh giác.

Ở đây mỗi nơi đều xây dựng tầng hầm, đề phòng lúc phát động chiến tranh quân sự.

Nhưng hiện nay các chủng tộc đều đã thống nhất hòa bình nên các tầng hầm cũng bị bỏ hoang dưới lồng đất.

Lòng bảo an nổi lên nghi hoặc, nhưng khi muốn xuống kiểm tra thì đã bị một bảo an quân sự khác ngăn lại: "Nơi này không cần cậu tuần tra.

"

Bảo an quân sự mới tới khó hiểu: "Rõ ràng có tiếng động ở dưới tầng hầm, tại sao không xuống kiểm tra?"

"Đây là quy định, khu vực tầng hầm không cần kiểm tra, bất kể cậu nghe thấy gì.

"

Bảo an quân sự mới tới nghe nói đây là quy định thì cũng không cố chấp nữa.

Các nơi đều có bí mật, biết nhiều cũng chẳng tốt.

Hai người rời khỏi không lâu, bên ngoài nhanh chóng trở lại bầu không khí tĩnh lặng.

Nhưng bên trong tầng hầm, ánh đèn vàng le lói nhu hòa, khung cảnh lại trái ngược hoàn toàn với không khí tĩnh lặng bên ngoài.

Những thanh âm đứt quãng bị đè nén, hơi thở nóng rực đang bao phủ trong tầng hầm.

Không khó nhìn ra, cô gái đang ngồi trước người đàn ông, mặc trang phục của học viên An Mộng.

Còn người đàn ông ở dưới người cô gái, thân hình cao lớn nhưng hơi thở đã vô cùng nặng nề, cà vạt chỉnh tề trước cổ áo bị kéo lỏng.

Tiến sĩ Cơ học Ứng Thụ Lâm, bị một cô gái trẻ tuổi khiêu khích, nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng lại là sự thật đang diễn ra.

Đôi mắt Ứng Thụ Lâm sau cặp kính đã tối đi, nơi nào đó trên người đã thức tỉnh, khó mà áp chế xuống.

Cả tinh thần và thể xác của Ứng Thụ Lâm đều vẫn còn tia tỉnh táo, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi!

Hắn lại muốn vứt bỏ toàn bộ giới hạn của bản thân.

Giới hạn hơn hai mươi năm nay hắn đã đặt ra cho chính mình, giới hạn chung thủy với người vợ đã phản bội hắn, giới hạn về tín ngưỡng và thể xác.

Sơ Nhiễm chăm chú nhìn Ứng Thụ Lâm.

Cô biết nội tâm hắn đã bắt đầu đấu tranh, hắn đã không còn kiên định như vừa rồi mà đang chậm rãi xao động.

Từ lần gặp đầu tiên, Sơ Nhiễm đã biết Ứng Thụ Lâm là người chính trực, tiền tài và danh lợi chẳng thể mua chuộc, chỉ có thể đánh cược dùng cách này.

Lam Đạt nói với cô, gia tộc của Ứng Thụ Lâm làm việc trong chính phủ, hắn rất chán ghét những thủ đoạn leo lên của người có xuất thân tầng lớp thấp.

Càng sẽ không thông qua chuyện này dễ dàng, nhưng Sơ Nhiễm vẫn muốn thử một lần.

Cô đã cố gắng lâu như vậy, không thể dễ dàng buông tay.

Chỉ cần Ứng Thụ Lâm đồng ý, Sơ Nhiễm có thể chính thức trở thành học viên của An Mộng.

Trong lý lịch mà Phương Tử Dương giúp cô làm giả, cũng sẽ biến thành thật, thân phận của cô sẽ không còn là người không có gốc rễ, xuất thân ở nơi Hạ Thành thấp kém, ai cũng có thể tùy ý đạp lên.

Nghĩ tới đây, Sơ Nhiễm càng như đã quyết tâm.

Cô phải thuyết phục được Ứng Thụ Lâm.

Lúc cảm nhận được làn môi mềm mại của cô đang chạm tới nơi đó, hắn thoáng giật mình, cả người muốn lùi lại.

Hắn phải hít sâu mấy hơi, mới có thể bình ổn lại giọng nói đang hỗn loạn của mình: "Em có biết mình đang làm gì không?"

Sơ Nhiễm không trả lời, cô chỉ hơi nhích người lên, thuần thục cúi đầu.

Ứng Thụ Lâm vì động tác này của cô mà cau chặt mày, hơi thở mới bình ổn không lâu liền hỗn loạn trở lại.

Cảm giác tê dại toàn thân, hoàn toàn xâm chiếm tâm trí hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui