Ứng Thụ Lâm 27 tuổi đã kết hôn, tới nay con trai cũng đã hơn 10 tuổi, nhưng hắn chưa từng làm gì đi quá giới hạn.
Ngược lại, vợ hắn Tần Tranh thì không biết từ khi nào cô ta đã lén lút qua lại với người tình cũ trước đây.
Kết hôn không tới hai năm, thì hắn phát hiện Tần Tranh ngoại tình.
Theo điều luật hôn nhân của tinh cầu Quy Ước, nếu ly hôn hắn có thể giành quyền nuôi con.
Nhưng Ứng Thụ Lâm thật sự là người Cha tốt, hắn thương con trai tuổi còn nhỏ, cũng không muốn tuổi thơ thằng bé thiếu đi tình thương của người Mẹ.
Đành tiếp tục nhẫn nhịn.
Nên tới nay con trai đã 10 tuổi, nhưng hắn vẫn chưa chính thức ly hôn với Tần Tranh.
Hắn với cô ta chỉ chia phòng ra ngủ, tuy vẫn sống chung nhà nhưng một năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.
Nhớ lại thời điểm khi mới kết hôn, hắn thật sự rất yêu Tần Tranh, năm đó phát hiện cô ta ngoại tình, có thời gian hắn còn gần như suy sụp.
Sau đó nữa thì vì công việc bận rộn, chăm sóc con trai, Ứng Thụ Lâm cũng không có tâm tư đi tìm người mới.
Dù với thân phận và vẻ ngoài ưu tú, không hiếm có những phụ nữ muốn qua lại với hắn.
Nhưng Ứng Thụ Lâm của bây giờ, nhìn sự chủ động của Sơ Nhiễm lại muốn cười tự giễu.
Ngay cả vào thời điểm lúc quan hệ của hắn với Tần Tranh còn chưa căng thẳng, thì lúc trên giường vẫn chẳng mặn nồng, đạt tới khoái cảm gì.
Lâu dần cũng không còn hứng thú nữa.
Hiện tại, nhìn nhận lại vấn đề, mới thấy Tần Tranh luôn có bộ dáng thanh cao với hắn, bản tính cô ta luôn muốn được người khác hầu hạ, nào có thể hạ mình như cô gái trước mắt này.
Ngay cả lần có con trai, cũng là do Tần Tranh say rượu.
Ứng Thụ Lâm sau đó không cần nghĩ cũng biết, Tần Tranh thật đã xem hắn thành gã tình cũ của cô ta, mới có thể chủ động như vậy.
Khẽ thở dài, kéo suy nghĩ về thực tại.
Ứng Thụ Lâm hơi cúi người, hơi thở hai người gần kề.
Hắn nâng khuôn mặt Sơ Nhiễm, ngắm nhìn thật lâu.
Cuối cùng, không thể không cảm khái mắt nhìn của Lam Đạt, cô đúng là rất đẹp.
Dịu dàng mềm mại như vậy, khiến đàn ông vừa thấy đã thương, hận không thể ôm vào lòng mà cưng chiều.
Khí chất cũng không thanh cao khó gần như những người phụ nữ trong thành phố, càng không mang vẻ đẹp kiêu sa như bọn họ.
Cô có phần yếu ớt hơn nhưng ánh mắt lại trái ngược hoàn toàn.
Vẻ đẹp trong trẻo mà dịu dàng, khí chất mỏng manh như vậy, nhưng khi quan hệ lại mang phong tình hấp dẫn khác.
Thật khiến đàn ông can tâm phạm tội vì cô.
Có lẽ Lam Đạt nói đúng, hắn nên buông thả bản thân một lần.
Mấy tháng sau.
Khóa luyện tập quân sự tại An Mộng bị đẩy lên sớm hơn dự kiến, giờ đã bắt đầu học.
"Cận chiến" là môn bắt buộc của học viên nam, nhưng học viên nữ thì có thể chọn học cùng hoặc không.
Trên nguyên tắc thì nói như vậy, nhưng học viên nữ vẫn bị bắt ở lại học khiến không ít tiếng than vãn vang lên.
Có thể vào An Mộng, thì đại đa số đều là con cháu xuất thân ở những tầng lớp cao trong xã hội Quy Ước, không ai là không ở trong năm thành phố lớn.
Dưới sự bảo vệ của quân đội loài người, họ hiển nhiên cảm thấy những khóa học thế này rất thừa thải, không cần thiết học.
Nhất là các học viên nữ, đều là tiểu thư của các nhà, mười ngón tay không chạm đất, chuyện cực khổ gì cũng chưa từng làm qua, làm sao chịu nổi.
Cận chiến chủ yếu là đánh nhau ở cự ly gần, không sử dụng vũ khí quân sự, dùng tay không hạ gục đối phương.
Sơ Nhiễm khá nổi bật ở khóa học này, bên nữ hầu như không có ai là đối thủ của cô.
Các học viên nữ thấy thế thì đều không muốn luyện tập với Sơ Nhiễm, khó chịu làm vài ba động tác cho có lệ, rồi không xem ai ra gì mà ngồi xuống.
Các giảng viên quân sự ở đây đều là nam, thấy các học viên nữ không chịu hợp tác, họ cũng không làm gì được, phải nhắm mắt cho qua không ép buộc.
Chỉ có Sơ Nhiễm là muốn tập tiếp, nhưng cô cũng không thể tới chỗ học viên nam.
Đành đi qua một bên khác ngồi xuống uống nước.
Các học viên nam bên kia thì không được nhàn hạ như học viên nữ, họ đang tập những động tác khó và cường độ cao hơn, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mà giảng viên quân sự vẫn nói chưa đạt.
Khổ không để đâu cho hết.
Cứ thế tập lại nhiều lần, chân cũng bắt đầu đứng không vững nữa.
"Tập trung! Phòng thủ! Không được nhìn chỗ khác!"
Tiếng quát của giảng viên lần nữa vang lên, các học viên nam lập tức thấy chột dạ, không dám lén nhìn Sơ Nhiễm nữa.
Các học viên nữ ngồi ở trên đài luyện tập không có chuyện gì làm, liền bàn về quần áo, trang sức và đàn ông.
Tất nhiên không thể thiếu màn nói xấu sau lưng, đối tượng thích hợp nhất chỉ có thể là Sơ Nhiễm.
Có điều Sơ Nhiễm cũng chẳng tức giận, chỉ thản nhiên giương mắt nhìn họ, cười nhàn nhạt.
Khiến những lời sắp nói ra khỏi miệng các học viên nữ bị nghẹn lại ở cổ họng, nuốt xuống cũng thấy đau.
Học ở An Mộng đã mấy tháng, trừ những ngày nghỉ vào cuối tuần ra thì luôn phải ở lại học viện.
Ký túc xá của An Mộng chia ra nam và nữ, ở cách không xa nơi này.
Lúc mới tới đây, Sơ Nhiễm cũng phải bất ngờ trước sự rộng lớn của nó.
Phòng mỗi học viên nơi này, chắc đều có thể to bằng mấy căn nhà gộp lại của người dân ở ngoại thành.
Sơ Nhiễm cũng vui vì bản thân đã quyết định đúng.
Phương Tử Dương nói, người muốn leo lên cao, thì phải xây dựng lại điểm xuất phát cho tốt.