Sơ Nhiễm đang lơ đễnh nghĩ, thì nghe được một giọng nói nam tính, truyền từ sau lưng tới.
"Sao em không ngồi cùng các học viên nữ khác.
"
Đã biết còn cố hỏi.
Sơ Nhiễm đang mất tập trung nhưng vẫn không vội đáp, cô chậm chạp đứng lên, nhìn người vừa tới.
Trong giây lát, đôi mắt hoa đào đẹp như làn thu thủy hiện lên ý cười, lời lẽ lại như đang thuật lại một chuyện không mấy liên quan tới mình: "Họ chướng mắt tôi, tôi cũng chướng mắt họ, ngồi cũng nhau làm gì cho ngột ngạt cả đôi bên.
"
Người đàn ông một thân quân phục màu xám, nghe được câu trả lời này cũng không bất ngờ, chỉ thoáng quan sát vẻ mặt Sơ Nhiễm một lát.
Sau đó anh ta không nói thêm gì, lúc tính rời đi thì lại bị Sơ Nhiễm gọi lại: "Phó đội trưởng.
"
Sơ Nhiễm nghe các hiến binh khác đều gọi anh ta như vậy, chứ cô không biết cấp bậc của anh ta.
"Bụng em hơi đau, em có thể tới phòng nghỉ ngơi không ạ?"
Động tác khóa cận chiến này, Sơ Nhiễm đều đã học hết, ở lại cũng không có chuyện gì làm nữa.
Sơ Nhiễm không có hứng thú liếc mắt đưa tình với mấy học viên nam, cũng không rộng lượng đến mức có thể ngồi đây nhìn người khác nói xấu mình, lại xem như không có việc gì.
"Được, em đi đi.
"
Phó đội trưởng, Phó Tử Ngọc nhìn theo bóng lưng cô, tới khi không còn thấy bóng dáng Sơ Nhiễm nữa, mới dời tầm mắt đi.
Lời đồn về cô, Phó Tử Ngọc đã nghe qua không ít, nhưng hắn không phải là người nhiều chuyện với đời sống riêng tư của người khác.
Nên sẽ không để trong lòng.
Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần nhìn thấy Sơ Nhiễm, Phó Tử Ngọc đều sẽ không tự chủ được mà muốn nhìn cô thêm vài lần.
Có lần, hắn còn nhìn cô chăm chú đến mức suýt thì lắp sai đạn, phải nhờ đồng đội nhắc mới biết.
Chuyện này chưa từng xảy ra trong cuộc sống quân nhân nhiều năm của hắn.
Phó Tử Ngọc đã nghĩ, có lẽ bản thân hắn cũng không thanh cao như vậy.
Không thanh cao như trước giờ hắn vẫn nghĩ.
Là một người đàn ông có tâm lý cũng như xu hướng tính dục bình thường, hắn rất khó để không chú ý tới một cô gái xinh đẹp lại dịu dàng như Sơ Nhiễm.
Nhưng càng chú ý tới cô hắn lại càng bất an trong lòng.
Thì ra hắn cũng sẽ có dục niệm, sẽ nảy sinh những mơ tưởng và ý nghĩ không tốt với cô.
Giống như những học viên nam và hiến binh khác ở đây, hắn cũng sẽ vô thức ngắm nhìn những đường cong mềm mại của Sơ Nhiễm, theo từng chuyển động của cơ thể cô mà trở nên uyển chuyển thướt tha, đẹp không nói nên lời.
Giọng nói của Sơ Nhiễm luôn rất dịu dàng, dễ nghe, có đôi khi sẽ mềm mại tới say lòng người.
Nhưng một Sơ Nhiễm khiến người ta vừa gặp đã muốn yêu thương che chở như thế, lại không hề yếu ớt nhưng hắn vẫn tưởng.
Dù là bắn súng, điều khiển máy bay trên không hay cận chiến trên mặt dất, Sơ Nhiễm đều cố gắng làm tới tốt nhất.
Còn kiên trì bền bỉ hơn cả học viên nam.
Lần huấn luyện leo vách đá ở độ sâu cao, Sơ Nhiễm vô tình bị mấy dây leo biến dị quấn lấy, nhưng mặc hắn khuyên thế nào cô cũng muốn leo lên tiếp để hoàn thành bài kiểm tra.
Sau cùng, cô thật sự đã leo lên thành công, còn là học viên đầu tiên hoàn thành xuất sắc khóa đó.
Nhưng lại bị thương.
Phó Tử Ngọc nhớ lại, lòng vẫn thấy xót, cần cổ trắng nõn của cô đã bị hằn tới tím tái, lòng bàn tay mềm mại cũng bị gai của dây leo biến dị đâm tới chảy máu không ngừng.
Nhưng Sơ Nhiễm giống như chẳng thấy đau đớn, cô chỉ không ngừng nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm.
Bất giác cười.
Làm cho Phó Tử Ngọc cũng chẳng hiểu ra sao.
Lúc mấy học viên nam leo lên tới nơi, nhìn thấy cảnh này cũng không hiểu, nhưng thấy vết thương đang máu chảy đầm đìa trên tay Sơ Nhiễm, thì quýnh quáng cả lên.
Nhanh chóng đưa cô về học viện, tìm quân y.
Lúc quân y xử lý vết thương, mấy học viên nam còn căng thẳng hơn cả Sơ Nhiễm, vài cậu thanh niên đau lòng nói: "Cẩn thận đừng để lại sẹo đó.
"
"Đúng vậy, tay em mà để lại sẹo anh sẽ đi nhổ hết đám dây leo biến dị đó.
"
Có học viên nam còn vì lo lắng quá mà trách cứ: "Em gấp như vậy làm gì? Muốn vị trí đầu khóa thì bọn anh nhường cho em.
"
Người nói là con trai út của ngài thị trưởng, Phùng Dật An.
Sơ Nhiễm lúc đó chỉ mỉm cười tỏ ý không sao.
Một nụ cười yếu ớt mà dịu dàng như vậy, cứ thế lặng lẽ xoa dịu trái tim đám người Phùng Dật An.
Nữ quân y nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu cười, cô gái xinh đẹp như vậy không biết tương lai sẽ hại trái tim bao nhiêu cậu chàng đây.
Thật ra nữ quân y không biết, Sơ Nhiễm ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra, thì hôm nay đã gây ra một sự rung động khác.
Đó là ấn tượng cô vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Trên đường trở về ký túc xá, Sơ Nhiễm lại bị một đám học viên nữ cùng khóa chặn lại, có lẽ đã chờ cô từ trước.
Nụ cười họ châm chọc, từng lời khiêu khích không chút kiêng nể.
Nhưng Sơ Nhiễm nào để họ được như ý.
Phó Tử Ngọc tính tìm Sơ Nhiễm để nói mấy ngày kế tiếp cô không cần đi học, cứ ở nhà dưỡng thương trước, không ngờ lại bắt gặp một màn như vậy.
Nhưng cũng nhờ vào lần đó, Phó Tử Ngọc mới biết, thì ra giọng nói mềm mại uyển chuyển như vậy!
Cũng có thể như đao phong sắc bén, ép người khác phải thoái lui, nhượng bộ.
Sơ Nhiễm bình tĩnh đáp lại, chỉ vài câu đã khiến đám người vừa tức vừa giận, nhưng cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn cô.
"Nếu thấy không hài lòng với diện mạo chính mình, có thể chui vào bụng Mẹ các người lại, sinh ra lần nữa có khi sẽ hài lòng hơn đấy.
"
Các học viên nữ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cô không những dám đáp trả bọn họ, mà còn dám nói ra những lời sỉ nhục như vậy.
Sơ Nhiễm xem như không thấy sắc mặt khó coi của các học viên nữ, chậm rãi bồi thêm một câu: "À xin lỗi, suýt thì quên mất mục đích chính của các người là thu hút sự chú ý của đàn ông.
"
Vẫn là thanh âm dịu dàng êm tai, nhưng mang theo hàm ý cười cợt: "Như thế này đi, tự cởi sạch thử, biết đâu sẽ thu hút được chú ý của họ, nhìn các người không rời mắt đó.
"
"Đồ không biết liêm sỉ!" Một học viên nữ không thể nghe tiếp, tức giận chỉ vào mặt Sơ Nhiễm mắng.
"Ồ, vậy như thế nào mới là biết liêm sỉ vậy? Xin được rửa tai lắng nghe, là suốt ngày nói xấu sau lưng người khác, bản thân lại vô cùng thèm khát được đàn ông chú ý tới thì mới được cho là biết liêm sỉ à?"