Quy Ước


Học viên nữ vừa bước ra mắng Sơ Nhiễm là Trình Dao, con gái cưng duy nhất của Chỉ huy quân sự mặt đất.


Từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên trong tâm điểm mọi người, tính tình cô ta ngang ngược đã quen.


Nay đứng trước một người không có xuất thân rõ ràng, lại bị làm cho cứng họng, không cãi được lời nào.


Trình Dao không khỏi thấy mất mặt, vung tay muốn đánh Sơ Nhiễm.


"Lúc học khóa cận chiến quân sự K, thật ra động tác thực hành của tôi vẫn chưa đạt yêu cầu.

"

Sơ Nhiễm bình thản đi tới trước mặt Trình Dao, những lời nói nhẹ bẫng của cô khiến tay cô ta nhất thời sững lại.


"Hay là, thực hành lại với các người nhỉ?"

Không chỉ có Trình Dao, mà mấy học viên nữ vừa mới nảy hùng hùng hổ hổ tới đây chặn đường, châm chọc Sơ Nhiễm, đều sợ xanh mặt.


Các học viên nữ vô thức lùi lại, giữ khoảng cách thật xa với Sơ Nhiễm.


Ai mà không biết mấy khóa học đó, các cô đều chẳng học gì chứ.


Nhớ lại chỉ có Sơ Nhiễm kiên trì học, thành tích đều luôn rất tốt.


Đánh cận chiến với cô ta sao? Đùa chắc?

Sơ Nhiễm thấy biểu hiện sợ sệt của họ thì rất buồn cười, chẳng nhìn tới đám người Trình Dao thêm giây nào nữa, thong thả trở về ký túc xá.



Phó Tử Ngọc khi ấy không biết, ở nơi sâu thẳm nào đó trong tim hắn, đã chậm rãi mở ra vì cô.


Rất nhiều năm sau này, dù hắn có dùng cách nào, cũng chẳng thể khép lại được.


Phó Tử Ngọc nhẹ lắc đầu, cố để mình không phân tâm nghĩ tới Sơ Nhiễm nữa.


Hắn trở lại tập trung, quan sát động tác đánh nhau của các học viên nam trên sân luyện tập.


!

Tại trạm Không gian của Quy Ước.


Lam Đạt vừa xuống máy bay đã tiếp nhận kiểm tra của thiết bị quét "nhân hình", sau khi xác định danh phận loài người của hắn, người Máy bảo an mới cúi đầu chào thật sâu.


Hắn không nhìn tới người Máy, nhanh chân sải bước rời khỏi trạm không gian.


Vừa hướng ra phía ngoài, Lam Đạt đã nhìn thấy mấy người của tòa thị chính, hẳn đã đứng chờ hắn từ lâu, không khỏi cười lạnh trong lòng.


Tin tức cũng nhanh đấy.


"Mừng Lam tiên sinh trở lại, Phó thị trưởng đã mở một buổi tiệc tối để chiêu đãi ngài.

"

Lam Đạt tỏ vẻ rất tiếc nuối, khéo léo từ chối: "Thật ngại quá, tôi vẫn còn một số việc chưa xử lý ở học viện An Mộng, phiền chuyển lời xin lỗi tới ngài phó Thị trưởng giúp tôi.

"

"Ồ thật đáng tiếc, mong Lam tiên sinh hãy yên tâm, tôi nhất định chuyển lời của ngài tới ngài phó Thị trưởng.

"

Người đàn ông đối diện cung kính cúi chào, đợi xe Lam Đạt đi khá xa rồi mới thấp giọng nói với cô gái phía sau: "Báo với ngài Phó thị trưởng, chuyện ngài ấy giao phó, Lam tiên sinh đã hoàn thành được một nửa.

"

Lam Đạt ở trên xe, mệt mỏi tựa đầu lên ghế, mắt hắn hơi nhắm lại.


Cấp dưới Từ Nghị đang lái xe, thấy hắn như vậy thì không khỏi hỏi: "Vẫn tới An Mộng sao ạ?"

Lam Đạt đáp "Ừ" một tiếng: "Mấy tháng nay cô ấy sao rồi?"

Từ Nghị nghe hai chữ "cô ấy" này liền biết Lam Đạt đang hỏi tới Sơ Nhiễm, hắn cẩn thận báo lại tình hình của cô trong mấy tháng nay.


Không ngờ phía Lam Đạt nghe xong tình hình của cô, lại cười lạnh: "Hay đấy, Ứng Thụ Lâm mà cũng giải quyết được, bản lĩnh không nhỏ.

"

"Sơ Nhiễm tiểu thư có hỏi tôi, khi nào thì ngài sẽ trở về.

"

Khóe môi Lam Đạt bất giác cong lên một độ cong không dễ phát hiện.



Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếp tục hồi tưởng lại thân thể mềm mại kia, nằm dưới thân hắn sẽ đưa đẩy thế nào.


Sẽ mê hoặc tâm trí ra sao.


Nụ cười trên khóe môi Lam Đạt cứ thế đậm thêm.


Ứng Thụ Lâm chẳng khác nào một nhà khổ hạnh, nhiều năm nay không biết hắn đã đưa biết bao nhiêu phụ nữ tới bên cạnh hắn ta.


Nhưng đều không thành công.


Chỉ có Sơ Nhiễm được Ứng Thụ Lâm giữ lại bên người.


Xem như không ngoài dự tính của hắn.


Sơ Nhiễm không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tinh tế mà lời nói việc làm đều cho thấy rõ cô rất biết nghe lời, không phải kiểu phụ nữ đẹp mà trí óc ngắn, khiến người khác chán ghét.


Quan trọng nhất là cô làm việc cho hắn không tệ, ở trên giường lại càng biết nên biểu hiện như thế nào mới khiến hắn vui vẻ.


Lam Đạt rất hài lòng.


Nên chuyện Ứng Thụ Lâm vừa ý cô, thật ra hắn không thấy bất ngờ.


Bởi vì, ai cũng sẽ thích một người phụ nữ như vậy thôi.


Lam Đạt không quan tâm mục đích cuối cùng của Sơ Nhiễm, chỉ cần không gây phiền phức cho hắn là được.


Từ Nghị nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lam Đạt dường như đã ngủ say.


Cấp trên thật sự đã rất mệt, Từ Nghi thật thà nghĩ.



Xe tiến về phía thành phố D, chỉ chốc lát nữa sẽ tới An Mộng.


Vài giờ sau.


Sơ Nhiễm không tới phòng nghỉ, mà chỉ đi dạo quanh khuôn viên học viện, cô cũng không quá bất ngờ khi gặp Lam Đạt ở đây.


Ngược lại với Sơ Nhiễm, Lam Đạt vốn đang ung dung đi tới thì ngừng lại trong giây lát, mắt hắn không tự chủ được mà nhìn thoáng qua tay Sơ Nhiễm, nơi từng bị gai của dây leo biến dị đâm trúng.


Tốc độ hồi phục của Sơ Nhiễm rất nhanh, tay bị đâm một đường rất sâu nhưng chưa tới mấy ngày vết thương đã khép lại, tốc độ kết vảy và liền da còn nhanh hơn dự đoán của mọi người, đến quân y còn thấy khó tin.


Hiện tại trên tay Sơ Nhiễm chỉ còn lưu lại một đường rất mờ, da cô lại rất trắng, nếu không quan sát kĩ ở khoảng cách gần sẽ không nhận ra.


Nhưng Lam Đạt không cần đến gần, không cần quan sát, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.


Có điều hắn cũng không đề cập chuyện này, tia cảm xúc vừa thoáng hiện lên trong ánh mắt đã bị thứ gì đó cản lại, nhanh chóng biến mất.


Lam Đạt trời sinh đã có ngũ quan tuấn mỹ, nhưng khi hắn cười lại mang tới cảm giác áp bức người khác, một tay hắn vòng tay qua ôm lấy eo Sơ Nhiễm, kéo cô lại gần sát hắn.


Cảm nhận được hơi thở nam tính vì vội vàng tới đây mà trở nên rõ ràng, cô cũng cười.


Lam Đạt đưa Sơ Nhiễm tới một phòng vật dụng đã bỏ trống.


Cả đoạn đường không hề bắt gặp ai, hắn giống như biết rõ tất cả các camera quan sát ở học viện, không mất bao lâu đã đi qua hết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận