Quy Về Điền Viên

Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Khi Tức Mặc Tử Tang cùng Hạ Mộc đặt chân đến huyện gần đó, lập tức gây nên chất động. Đống sói kia không phải ai cũng giết chết được. Rất nhiều người nhìn đống sói đó với ánh mắt loé lên vẻ tham lam.

Không biết là Hạ Mộc gặp may, hay là sói bán được giá, vừa bước vào cửa thành đã có rất nhiều người đến hỏi mua. Hắn nói sáu lượng bạc một con, không mặc cả, nhưng phải mua toàn bộ, không được trả lại hàng. Tuy rằng một số con sói có màu lông bình thường, nhưng một bộ da sói là mặt hàng hiếm. Hơn nữa, bộ da đó lại hoàn chỉnh, chất lượng tốt, mua về bán tuyệt đối có lời.

Đáng tiếc không một ai trong số đó muốn mua. Còn hắn giống như không quan tâm lắm đến việc bán được hay không, dẫn Tức Mặc Tử Tang đi tiếp, thường thường ngắm nghía các cửa hàng mặt tiền. Đột nhiên, hắn dừng lại trước một cửa hàng lông thú, quay đầu nói với Tử Tang: “Tiểu thư, người đợi chút, tôi chạy vào hỏi chủ tiệm có mua không?”

Hắn vừa dứt lời. Trong tiệm, có một người đàn ông trung niên đi ra, nhìn một đống sói bên cạnh Hạ Mộc, kinh ngạc kêu lên, “Trời… Nhiều sói như vậy… Đây là?” Ông liếc nhìn Hạ Mộc dò hòi.

“Tôi tìm chưởng quầy, muốn hỏi xem tiệm có thu mua sói không?” Hạ Mộc cười nói.

“Mua, tất nhiên là mua. Tôi chính là chưởng quầy, mời hai vị vào trong.” Người đàn ông kia vội trả lời.

“Không cần, chúng tôi đang vội. Ông chủ xem qua, nếu thấy được, tôi sẽ mang vào.” Hạ Mộc cười nói.

“Được.” Chưởng quầy đáp ứng, kiểm tra kĩ càng, rồi hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, cậu định bán bao nhiêu?”

“Sáu lượng một con, chắc giá.” Hạ Mộc trả lời.

Chưởng quầy trầm ngâm một chút, “Cũng được, bộ lông sói rất nguyên vẹn. Nhưng giá sáu lượng cũng hơi cao, tiểu ca, cậu lời nhé, chỗ này tôi lấy toàn bộ.”

“Chưởng quầy, chắc ông cũng biết săn sói khó thế nào đấy. Hơn nữa, mấy con sói này tôi mới săn được, còn nguyên vẹn. Không tính bộ lông thì riêng thịt sói đã bán được giá rồi. Vì tôi có việc cần đi gấp nên mới bán giá rẻ như thế. Nếu chưởng quầy thấy không được, tôi qua cửa hàng khác bán vậy.” Hạ Mộc từng làm hạ nhân trong phủ, gặp qua không ít thứ tốt, bộ lông sói giá trị bao nhiêu hắn nắm rõ.

“Được, sáu lượng thì sáu lượng.” Chưởng quầy đau lòng nói, có ý dò hỏi Hạ Mộc: “Nhưng mà, tiểu ca này, sói của cậu từ đâu mà có, có gì mờ ám không. Nghe khẩu âm của cậu hình như là người kinh thành.”

Hạ Mộc ngạc nhiên, nhưng không ngốc, vội hỏi: “Chưởng quầy nghe thật chuẩn. Đúng vậy, xin ông cứ yên tâm. Tôi là thợ săn, đến Hàng Châu thăm họ hàng, lộ phí không đủ, may thay gặp một bầy sói, nên săn được. Nếu không sao tôi dám vác nhiều con sói như thế rêu rao khắp nơi chứ!”

“Thân thủ tiểu ca thật tốt, có thể trong chốc lát săn được nhiều sói như vậy là việc khó trên trời.” Chưởng quầy cười nói.

“Chỉ là tôi có nghề gia truyền thôi.” Hạ Mộc cười nói, mặt không đỏ khí không suyễn, một điểm cũng nhìn không ra hắn đang nói dối.



Tức Mặc Tử Tang ở một bên nhìn hơi cau mày.

Chưởng quầy kêu người bên trong chuyển hàng vào, lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo ra, rút ra một tờ, nói với Hạ Mộc: “Tổng cộng hai mươi lăm con, tiểu ca, đây là ngân phiếu một trăm năm mươi lượng.”

“Cám ơn chưởng quầy.” Hạ Mộc nhận lấy, hai mắt sáng lên, một trăm năm mươi lượng đó! Chẳng qua hắn từng là gã sai vặt ở một đại gia tộc, một số trường hợp từng trải qua, nên không thất thố, cẩn thận kiểm tra lại ngân phiếu, lập tức cất đi rồi cáo từ .

Luôn luôn bàng quan đứng bên, Tức Mặc Tử Tang thấy Hạ Mộc đem bạc bỏ vào cái hầu bao nàng giao cho hắn, mà không bỏ vào túi tiền của chính mình. Trong đôi mắt nàng vụt loé lên tia sáng. Chợt nghe giọng Hạ Mộc có chút tham tiền nói: “Tiểu thư, không ngờ một lần thế này kiếm được một khoản không nhỏ. Một trăm năm mươi lượng đó. Khi nào tôi mới có thể kiếm được số tiền lớn như thế chứ… Nhưng mà, lần này thật sự quá nguy hiểm, tiểu thư, về sau chúng ta nên tìm chỗ dừng chân thích hợp.”

“Tôi thích.” Tức Mặc Tử Tang bỏ lại một câu, dắt ngựa của nàng bước về phía trước.

Ở phía sau, vẻ mặt Hạ Mộc lại sầu não. Hành trình kế tiếp trực tiếp chứng minh Tức Mặc Tử Tang tuỳ ý ăn ngủ như thế nào ——

***

Một tháng sau rốt cục tới được Hàng Châu. Trước kia, Hạ Mộc từng đi theo quản sự tới đây, bởi vậy có một ít kinh nghiệm, lại hỏi thăm xung quanh. Cho nên, mỗi ngày hắn dẫn tiểu thư nhà mình đi du ngoạn phong cảnh và ăn mỹ thực ở Hàng Châu.

“Tiểu thư, hôm nay trong thành tổ chức hội đèn lồng vào đêm Thất Tịch. Người có muốn đi xem không?” Hạ Mộc hỏi Tử Tang vốn đang say mê đọc một quyển tiểu thuyết du ký. Hành trình này, trừ sống tuỳ hứng, nàng còn có hứng thú đọc sách, gặp được cuốn yêu thích, nàng sẽ không đi chơi cho đến khi xem xong mới thôi.

Hôm qua nàng vừa mua được một quyển du ký giang hồ, đến giờ còn chưa ra khỏi phòng khách sạn, toàn bộ tâm trí đều đặt trong quyển sách kia.

“Hội đèn lồng đêm Thất Tịch?” Cuối cùng tiểu thư chịu ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hạ Mộc cười nói: “Đúng vậy, ở hội đèn lồng không những có đồ ăn ngon mà còn có cả trò chơi vui.”

Tức Mặc Tử Tang hơi nhíu mày. Sao nàng có cảm giác hắn đang dỗ trẻ con nhỉ. Chỉ là một hội đèn lồng thôi mà, nhưng nàng chưa tận mắt chứng kiến bao giờ, đi xem vậy! Vì thế nàng tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhàn nhạt nói: “Vậy chàng đi chuẩn bị mọi thứ đi, đến tối qua gọi tôi.”

“Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp lời.

***

Quả thật hội đèn lồng đúng như lời Hạ Mộc. Trăm ngàn điệu nhạc, vô vàn màn tạp kĩ, phi thường náo nhiệt, còn mỹ thực đến từ khắp mọi nơi, suốt dọc đường, hai người vừa ăn vừa đi dạo.

“Tiểu thư, bờ sông bên kia có thả đèn cầu may, chúng ta qua đó đi?” Hạ Mộc chỉ vào bờ sông bên kia hỏi nàng.

Tức Mặc Tử Tang nhìn qua. Trên bờ sông đó, mọi người đều thả đèn cầu may xuống dòng sông, nàng lơ đễnh nói: “Cầu may? ! Không bao giờ trở thành sự thật. Nếu chàng tin thì cứ qua đó mà cầu!”

Không phải nàng chưa từng cầu nguyện, nhưng mặc kệ nàng thành tâm chừng nào, cuối cùng đều kết thúc trong tuyệt vọng. Vì thế, nếu một lúc nào đó mình muốn có cái gì, chỉ có thể dựa vào chính mình, làm những việc không thực tế này nọ chỉ lãng phí sức lực và thời gian.

Hạ Mộc sững sờ nhìn tiểu thư nhà mình. Sao tiểu thư lại có ý nghĩ bi quan như vậy!

Thấy hắn không nhúc nhích, nàng lạnh lùng thốt ra: “Nếu không cầu, thì đi tiếp.”

“Có.” Hạ Mộc vội đáp, đi về phía bờ sông, mua một ngọn đèn hoa đăng thả xuống sông, chắp hai tay, thành kính nói lên nguyện vọng…

Nét mặt Tử Tang khó đoán, nhìn những chiếc đèn hoa đăng trôi nổi trên sông. Còn Hạ Mộc sau khi thả đèn xong trở về nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cứng lại. Đó là sự lạnh lùng xa cách đến mức nào, dường như cách ly mình với thế giới xung quanh. Cảm giác đó hắn vẫn thường thấy trên người tiểu thư…

Tử Tang không có cảm xúc nhìn thoáng qua Hạ Mộc, xoay người đi một hướng khác. Hắn vội theo sát phía sau.

Nàng mất hứng đi dạo, đột nhiên xoay người quay lại đường cũ. Hạ Mộc vội hỏi: “Tiểu thư, còn chưa đi hết nửa đường mà, đã về rồi sao?”

“Chàng muốn đi thì tự đi đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói, nàng không muốn đi nữa, nhưng không bá đạo đến mức cấm hắn được đi chơi.

“Tôi cũng trở về.” Hạ Mộc vội đáp. Sao đi tiếp được, hắn còn phải hầu hạ tiểu thư. Huống chi, nhìn sắc mặt tiểu thư bây giờ, hắn đâu có gan ở lại chơi tiếp chứ!

***

“Tiểu Thần!”

Trên đường trở về, Hạ Mộc lơ đãng trông thấy, sau đó ngạc nhiên la lớn, vội vàng chạy qua. Nơi đó có một người đàn ông đang đấm đá một bé trai gần mười tuổi, mà bé trai đó không rên một câu, nằm trên mặt đất không phản kháng, vẻ mặt chết lặng, da thịt lộ ở bên ngoài khắp nơi đều sưng đỏ .

Rất đông người đứng xem nhưng không ai đứng ra ngăn cả.

Bé trai ấy rốt cuộc đã làm gì để bị đánh nặng như thế, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.

Hạ Mộc chen vào giữa đám đông, đẩy gã đàn ông đang đấm đá, ôm đứa bé kia vào trong lòng, hô to: “Sao anh lại đánh người? Nó chỉ là một đứa bé.”

“Tên nhóc này trộm bạc của tôi. Dựa vào cái gì tôi không có quyền đánh nó, mau tránh ra!” Gã đàn ông đó tức giận nói, rất căm tức người trước mắt không biết từ đâu xen vào này.

Hạ Mộc kinh ngạc nhìn về phía bé trai. Cậu bé xấu hổ cúi thấp đầu, nhất thời hắn hiểu rõ tất cả, ôn hòa khuyên nhủ: “Tiểu Thần, trả bạc cho người ta đi.”

Vẻ mặt bé trai ấy rất xấu hổ, giống như sắp bật khóc, một lúc sau mới nghe thấy nghẹn ngào nói: “Bà bà bị bệnh, số bạc kia em đã cầm đi hốt thuốc rồi, không còn nữa.”

Hạ Mộc hơi thất thần, an ủi nói: “Không sao đâu, Hạ đại ca sẽ giúp em.” Sau đó nhìn về phía gã đàn ông đó, hỏi: “Bao nhiêu bạc, tôi trả thay nó.”

Nghe có thể lấy lại tiền, sắc mặt tên kia hoà hoãn rất nhiều, nói: “Ba mươi lượng.”

“Ba mươi lượng.” Hạ Mộc không thể tin hỏi lại, hiển nhiên bị khoản tiền này doạ choáng váng.

Ở thế giới này bạc trắng rất quý giá, giá trị rất cao. Dân chúng chủ yếu xài tiền đồng bình thường, ba mươi lượng là một khoản tiền rất lớn.

Tuy rằng trên người Hạ Mộc có tiền, nhưng đó không phải của hắn. Nghĩ kĩ liền bình tĩnh tại. Bây giờ muốn hắn lấy ra ba mươi lượng thì hắn không có. Hắn làm hạ nhân ở một đại gia tộc, tiền tiêu vặt hàng tháng bản thân khá cao, nhưng một tháng cũng chỉ được một lượng bạc, lại bị quản sự lòng dạ đen tối trừ đông trừ tây. Cầm tới tay hắn nhiều nhất là tám trăm đồng. Cộng thêm thưởng ngoài, trừ tiền chi dùng tối thiểu hàng tháng và gửi về quê, bảy tám năm nay, ăn tiêu tiết kiệm lắm chỉ dành dụm được khoảng tám lượng bạc. Không đủ bồi thường rồi. Nhưng mà trên người hắn còn có một hầu bao, đó lại là bạc của tiểu thư, hắn không dám tự tiện dùng.

“Nếu không có tiền, cút ngay cho tao, tao muốn đưa nó đến quan phủ, cho nó cả đời sống trong tù.” Tên kia thấy biểu cảm của Hạ Mộc, biết không lấy được tiền, lấy tay phải đẩy người ra, muốn bắt lấy bé trai kia, “Đi, cùng tao đến nha môn.”

Hạ Mộc hoảng sợ, vội giấu bé trai sau lưng mình, “Đừng, vị đại gia, chỗ này của tôi có ít tiền, ngài cầm tạm đi, về sau tôi đưa nốt cho ngài.” Nói xong, lấy ra toàn bộ tiền tích cóp của bản thân.

“Mới có tám lượng bạc, mày đang trêu đùa tao phải không?” Tên kia đếm bạc vụn trong tay, giận dữ nói nói.

“Không, tuyệt đối không có, bạc trên người tôi đưa hết cho ngài rồi. Đứa bé này không cố ý muốn ăn trộm bạc của ngài. Ngài tha cho nó lần này đi, trở về tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt, số bạc còn lại bao giờ có tôi lập tức đưa cho ngài ngay.” Hạ Mộc vội nói.

“Dựa vào cái gì mà ta tin được ngươi, cút ngay, nếu không ta đánh cả hai.” Gã đàn ông đó la hét to.

“Có phải nếu tôi để ngài đánh mấy cái, ngài sẽ thả hắn.” Hạ Mộc hỏi, nếu vậy, mình để hắn ta đánh vài cái là được.

Tên kia hừ lạnh, “Mày xem trọng bản thân quá rồi, mày đáng giá hai mươi mấy lượng bạc còn lại hay sao?”

Mặt Hạ Mộc đỏ lên, đột nhiên thấy Tức Mặc Tử Tang đứng trong đám đông, vội kéo bé trai kia về phía nàng. Tên kia cho rằng hắn muốn chạy trốn, vội kéo tay hắn, giận dữ nói: “Định chạy sao!”

Hạ Mộc vội giải thích, “Không có, tôi tìm tiểu thư nhà tôi.” Hắn chỉ hướng Tức Mặc Tử Tang.

Tên kia nhìn thấy nàng, sau đó thả tay.

“Tiểu thư…” Hạ Mộc đến trước mặt tiểu thư nhà mình, vẻ mặt khó xử nhìn nàng, “Tiểu thư, tôi có thể mượn một ít bạc người để ở chỗ tôi không, về sau tôi nhất định sẽ hoàn trả lại đầy đủ.”

Tức Mặc Tử Tang cau mày, sau đó mới nói: “Chàng cần bao nhiêu cứ lấy, coi như trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng.” Hai người hợp tác bình đẳng, nhưng hắn luôn lấy thân phận hạ nhân đến hầu hạ nàng. Một khi đã như vậy, nàng sẽ cho hắn tiền tiêu vặt hàng tháng. Về chuyện hắn dùng vào việc gì, nàng sẽ không xen vào. Tiền bán sói kia hắn cũng không dám lấy, tuy sói là do nàng giết, nhưng hắn là người mang đi bán. Số tiền đó nàng không thừa nhận thuộc về mình.

“Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc vui mừng đáp, vội lấy ra một túi tiền khác, lấy đủ bạc ra. Về phần chuyện được phát tiền tiêu vặt hàng tháng hắn không nghe vào tai, chỉ biết là tiểu thư đồng ý cho mượn bạc, vậy chuyện của Tiểu Thần có thể giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui