Quy Về Điền Viên

Khi Tử Tang chuẩn bị đi tắm, Hạ Mộc cầm một bộ quần áo màu tím nhạt đến, “Tiểu thư, tôi làm xong quần áo rồi, rửa mặt chải đầu xong cô mặc quần áo mới đi!”

Lúc trước Hạ Mộc mua vải, mảnh màu trắng đã làm hai bộ. Còn mảnh vải màu tím nhạt này không biết nên làm kiểu dáng gì cho đẹp nên để lại sau. Đến hôm nay hắn mới hoàn thành.

Tử Tang nhìn quần áo trên tay Hạ Mộc, liếc mắt nhìn hắn khá lâu mới nhận lấy quần áo mới, nói: “Không cần may quần áo cho tôi nữa, vải mua cho anh rồi, đừng để lãng phí, tự làm cho mình đi.”

Bản thân hắn khá bận, tranh thủ thời gian nghỉ vội làm quần áo cho tiểu thư, đâu có thời gian làm quần áo cho mình. Hắn cười nói: “Tiểu thư, tôi biết rồi, cô nhanh đi rửa mặt chải đầu đi!”

Tử Tang xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc nàng đi ra đã mặc vào bộ quần áo mới Hạ Mộc làm. Bình thường nàng hay mặc màu trắng thuần khiết, nay thay bộ màu tím nhạt, trong phút chốc trước mắt như bừng sáng.

Hạ Mộc biết tiểu thư không thích mặc màu tối. Hắn cũng không biết làm nhiều kiểu quần áo phức tạp, cho nên may quần màu trắng, ống tay áo rộng, phong biên (đường viền , đính vào bên mép áo cho đẹp) rộng rãi màu trắng, đai lưng cũng là đai lưng rộng, nhìn đơn giản hào phóng, nhưng màu tím nhạt lại khiến Tử Tang hiện ra một phần yêu mị riêng biệt.

Hạ Mộc từ phòng bếp đi ra, nhìn Tử Tang liền cười ngây ngô: “Tiểu thư, cô mặc bộ quần áo này thật là đẹp mắt.” Vừa dứt lời, hắn mới phát hiện mình nói sai. Hắn là đàn ông, không thể trực tiếp khen một cô gái, như vậy không tốt lắm, cũng có chút lỗ mãng. Nghĩ thế hắn cúi đầu, mặt ửng đỏ.

“Anh đang khen quần áo mình làm đẹp, hay là khen người?.” Tử Tang nhàn nhạt hỏi, vừa nói khỏi miệng liền hối hận, sao nàng lại nói mấy lời này.

“Đương nhiên là người.” Hạ Mộc không hề nghĩ ngợi đáp lại, sau đó lại cảm thấy không đúng, vội nói: “Tiểu thư, tôi đi bê thức ăn, có thể ăn cơm rồi.”

Tử Tang nhìn theo bóng lưng Hạ Mộc biến mất sau cửa phòng bếp rồi mới đi đến phòng ăn.

Trên bàn cơm, không khí rất kỳ lạ, Hạ Mộc cúi đầu ăn rất nhanh còn Tử Tang vẫn chậm rãi như cũ.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

“Tiểu thư, tôi đi thu hoạch một ít ngô về, chúng ta nếm thử trước.” Hạ Mộc vui vẻ nói, đằng sau còn có Song Hỉ và Thạch Đầu cũng vui vẻ phấn chấn đi theo.

Từ hôm hai đứa bé ở lại đây một thời gian thì không biết sợ gì nữa, thường xuyên chạy đến Tượng pha chơi, may mà nhà họ Lê ở gần đó, đường đi không quá xa nên dù không có người lớn đi theo cũng yên tâm.

“Mộc Đầu thẩm thẩm, ăn ngô, ăn ngô.” Song Hỉ chạy vòng quanh Tử Tang trong tay còn vung vẩy bắp ngô.

Ở đây ngô rất hiếm gặp, từ khi nàng đến thế giới này, số lần từng ăn qua có thể đếm trên đầu ngón tay – chỉ có hai lần. Nhớ lại kiếp trước tuỳ ý có thể nhìn thấy bắp ngô, đột nhiên nàng cũng nổi hứng muốn ăn, nói với Hạ Mộc: “Nhanh đi luộc đi!”

“Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp, sau đó dặn hai đứa bé, “Các cháu ngoan ngoãn ở đây với thẩm thẩm, không được chạy loạn, nếu không lát nữa sẽ không được ăn ngô.”

“Vâng.” Hai đứa bé cười hì hì.

Hạ Mộc cười lắc lắc đầu. Cầm lấy bắp ngô trong tay Song Hỉ rồi đi vào phòng bếp sau nhà.

Bắp ngô rất thơm ngọt, Song Hỉ và Thạch Đầu ăn bụng căng tròn mới ngừng miệng, nhưng vẫn lưu luyến nhìn chỗ ngô trong nồi, nghĩ thầm nếu có thể ăn nhiều thêm mấy bắp thì tốt quá!

Tử Tang cũng ăn liên tục hai bắp, Hạ Mộc thấy nàng thích ăn thì âm thầm tính toán sẽ để lại bao nhiêu, nhưng ngô không để lâu được, chi bằng làm ít bột ngô, đến lúc đó có thể làm chút điểm tâm ăn.

“Tiểu thư, ngày mai tôi đi thu hoạch hết chỗ ngô, mấy ngày nay lục tục có vài lương thương (người buôn lương thực) đến, hẹn trước sẽ mua nên chúng ta không sợ không có đầu ra.” Hạ Mộc từ từ ăn bắp ngô trên tay nói.

Tử Tang gật gật đầu.

Hạ Mộc biết tiểu thư không thích để ý đến việc này nên hắn không nói nhiều.

Lát sau, Hạ Mộc đưa ít ngô cho Thạch Đầu và Song Hỉ để chúng mang về nhà để Lê Tường và Khúc thị nếm thử. Lúc về hắn nói với nàng, ngày mai khi thu hoạch ngô, hai anh chị sẽ sang giúp đỡ, đến lúc đó chuyện trông hai đứa nhỏ giao cho Tử Tang.

Tử Tang không từ chối, hôm sau, quả nhiên Song Hỉ và Thạch Đầu đến còn Hạ Mộc đi thu hoạch ngô.

Ở trong phòng trúc chơi một trận, Song Hỉ và Thạch Đầu ầm ĩ nói muốn đi xem thu hoạch, Tử Tang cũng cảm thấy nhàm chán, nên dẫn hai đứa đi.

Tuy rằng không biết ruộng của Hạ Mộc ở đâu, nhưng vẫn nằm trong thôn, hắn cũng từng chỉ vị trí đại khái nên tinh thần lực của Tử Tang vừa xuất ra đã tìm thấy Hạ Mộc. Sau đó nàng dẫn hai đứa bé đi về hướng ấy.

Vừa đến gần ruộng, Tử Tang chợt nghe thấy tiếng ồn ào xa xa. Nhìn qua, không phải là người nhà cực phẩm của Hạ Mộc thì là ai, có cha mẹ và hai anh trai hắn. Nàng đang nắm tay Song Hỉ và Thạch Đầu nên ngừng bước, đứng cách đó không xa xem tình hình. Mà hai đứa cũng phát hiện có chuyện xảy ra nên an phận đứng im, không tranh cãi ầm ĩ .

“Chúng tao là người nhà của mày, sao, chỉ vặt mấy bắp ngô của mày ăn cũng không được à?.” Hạ Phú Quý cả giận nói.

“Cha, mẹ, đại ca, nhị ca số ngô này để bán, hôm qua em đã đưa cho mọi người một ít đủ ăn mấy ngày rồi mà.” Hạ Mộc nói.

“Trong nhà đông người, ăn hết rồi.” Hạ Phú Quý mặt không đỏ khí không suyễn nói.

“Đại ca, đến cùng anh cảm thấy em đần độn sẽ tin lời anh nói, hay là anh ngốc, lấy mấy lời đứa trẻ lên ba cũng không tin ra lừa em.” Hạ Mộc trầm giọng nói.

“Thằng Ba, mày có ý gì, tao là anh mày.” Hạ Phú Quý quát.

“Vậy anh xem anh có dáng vẻ của đại ca không?” Vừa nói đến điểm này, Hạ Mộc liền nổi giận, thân là con trai trưởng nhà họ Hạ nhưng không hề có điểm gì của con trai trưởng. Trở về mới mấy ngày, hắn đã biết thanh danh nhà mình tệ cỡ nào, thân là trưởng tử mà đại ca lại không quan tâm, thậm chí còn là đầu sỏ gây bại hoại gia phong.

Hạ Phú Quý chưa kịp cãi lại, Hạ Đại Hầu đã lên tiếng quát: “Được rồi, hai anh em đừng ầm ĩ nữa. Thằng Ba, hôm nay chỗ ngô này mày phải đưa, không đồng ý cũng phải đưa. Đừng quên tao là cha mày, chẳng lẽ mày bất hiếu đến thế, ngay cả ít ngô cũng không đồng ý đưa hiếu kính cha mẹ.”

Đối mặt với người nhà không phân rõ phải trái, như kẻ cướp, trên mặt Hạ Mộc toàn là vẻ chua sót, không còn sức lực ầm ĩ với bọn họ, nói: “Nếu hôm nay các người lấy đi một bắp ngô ở đây, tôi sẽ đi mời thôn trưởng và Lý Chính đến phân xử.”

Hạ Mộc cố dằn lòng, tiếp tục làm việc.

Hạ Đại Hầu tức giận đến cả người phát run, rống to với Hạ Mộc, “Cái thằng nghịch tử này, đồ nghịch tử!”

“Tôi đã tạo nghiệt gì chứ! Sao lại sinh ra thằng con bất hiếu như vậy, ông trời bất công a!” Hà thị cũng khóc nháo lên.

“Thằng Ba, có phải mày không coi chúng tao là người nhà không, thế còn chưa tính. Tốt xấu gì cha mẹ đã sinh ra, nuôi mày bao năm, làm sao mày có thể đại nghịch bất đạo như thế.” Hạ Phú Quý cũng cả giận nói.

“Em Ba, em mau nói xin lỗi với cha mẹ đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Hạ Đa Quý khuyên nhủ.

Hạ Mộc vẫn thờ ơ như cũ, mặt trầm xuống tiếp tục công việc trong tay. Mà Hạ Hồi Sinh đến giúp thu ngô không chịu nổi tiếng cãi nhau bên tai, đứng dậy đi đến trước mặt người nhà họ Hạ, cười nói: “Bác à, anh Phú Quý, anh Đa Quý, trong nhà mấy người nuôi không ít gà thì phải. Mấy ngày nay Hạ Mộc rất vất vả, bắt mấy con gà cho Hạ Mộc tẩm bổ đi! Hơn nữa Hạ Mộc là con và em trai của mấy người, tôi đi giúp đỡ thu hoạch ngô cũng rất vất vả. Chi bằng mấy người thay Hạ Mộc giết gà mời tôi ăn đi, đây cũng là đạo đãi khách, yêu cầu của tôi cũng không cao.”

“Nói bậy, mấy cái đó để đổi tiền, sao có thể bắt ăn.” Hạ Phú Quý lập tức lên tiếng.

“Thế thì đúng rồi, chỗ ngô của Hạ Mộc cũng để đổi tiền. Sao mấy người đòi lấy ăn, hơn nữa, mấy người đòi mấy trăm cân, tổng cộng ở đây mới có mấy cân ngô!” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nhìn Hạ Phú Quý.

“Cậu…” Hạ Phú Quý nghẹn lời.

“Hồi Sinh, đây là chuyện nhà chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào.” Hạ Đại Hầu nói, ông ta không dám đắc tội Hạ Hồi Sinh, cho nên lúc này giọng điệu dịu đi rất nhiều.

“Nếu là chuyện nhà các người, tôi cũng lười quản, kể cả xem cũng không muốn liếc mắt nhìn một cái. Chỉ là số ngô này tôi tìm về cho Hạ Mộc, trong đó có phần của tôi, mấy người tính kế lên đầu tôi, tôi có thể không quản sao?” Hạ Hồi Sinh lạnh mặt.

“Cậu đừng nói bậy, thấy thằng Ba nhà tôi tính tình thành thật, muốn bắt nạt nó.” Hà thị cả giận nói.

Hạ Hồi Sinh nở nụ cười, châm chọc nói: “Tôi thật sự không biết ai đang bắt nạt Hạ Mộc đây, nếu không tôi mời Lý Chính và thôn trưởng đến, để họ làm chủ cho Hạ Mộc nhé.”

“Đừng lôi thôn trưởng và Lý Chính ra doạ chúng tôi.” Giọng Hạ Đại Hầu lạnh lùng nói, sau đó hướng về Hạ Mộc chất vấn: “Thằng Ba, mày nói đi, có chuyện gì?”

“Đúng như lời Hồi Sinh nói.” Hạ Mộc biết Hạ Hồi Sinh có ý tốt, nên không phản bác.

“Thằng Ba à, mày cũng có phần ở chỗ ngô này, chúng tao lấy phần nhà mình, sẽ không cầm hơn.” Hạ Đa Quý cười nói.

“Đúng vậy, Hồi Sinh, chúng tôi lấy phần nhà mình, cậu đừng nhiều chuyện, đi làm việc của mình đi.” Hạ Đại Hầu ra vẻ trưởng bối nói.

Tính tình bản thân Hạ Hồi Sinh không được tốt, thấy mấy người này không nghe hiểu tiếng người lập tức phát hoả nhưng bị Hạ Mộc kéo lại. Hạ Mộc không muốn chuyện nhà mình làm phiền đến Hạ Hồi Sinh.

“Cha, chúng ta đã chia riêng nhà, nên hiếu kính cha mẹ con cũng đã hiếu kính. Nếu mọi người tiếp tục gây sự, con sẽ không đưa một bắp nào nữa. Huống hồ, mọi người chớ quên con ở rể, dù chỗ này có phần con thì phần đó cũng là của nhà người khác.” Hạ Mộc bình tĩnh nói.

Đôi mắt Hạ Hồi Sinh phức tạp nhìn Hạ Mộc, còn Lê Tường và Khúc thị lại lộ vẻ hơi kinh ngạc, tiếp đó giả vờ như chưa nghe thấy, tự động ra xa một chút.

Người nhà họ Hạ ngàn phương vạn kế muốn giấu chuyện Hạ Mộc, không nghĩ tới có một ngày hắn lại nói ra chuyện này trước mặt những người khác, lập tức phẫn nộ trợn mắt nhìn hắn.

“Hạ Mộc nếu mày còn nói bậy, tao sẽ xé rách mồm mày.” Hạ Đại Hầu hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộc, giống như muốn ăn thịt người vậy.

“Thằng Ba, mẹ nhắc mày, nếu bên ngoài biết mày ở rể, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ.” Hà thị hung hăng nói.

Hạ Mộc đã nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi, mấy người muốn thế nào thì làm thế đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui